Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé Con Là Con Của Hắn

Chương 17



Liễu Giới Nguyên treo điện thoại xong thì thức ăn vừa chín tới, anh liền đứng dậy đi hỗ trợ, lúc mẹ Liễu gọi lại thêm lần nữa, điện thoại đang ngay ở bên chân của Hoắc Thu Thu.

Hoắc Thu Thu thấy điện thoại vang lên, bé muốn bò dậy đưa cho Liễu Giới Nguyên, không ngờ do tay bé nhỏ ngắn không có lực không cẩn thận đã ấn nhận nghe nên bé chỉ có thể chào hỏi trước.

"A nhô, xin chào~"

Mẹ Liễu sửng sốt một lúc, vừa rồi bà định nói gì ý nhỉ? À đúng rồi, phải hỏi Liễu Giới Nguyên cho ra lẽ mới được: "Không phải con nói đang ở nhà bạn của con hay sao? Tại sao mẹ không biết nhà bạn nào của con có con nít hả, mẹ nói cho con biết con đừng hòng qua mặt mẹ, con nói rõ ràng cho mẹ ngay!"

Mẹ Liễu lên tinh thần, lãnh khốc lên tiếng.

"Xin chào nha~"

Hoắc Thu Thu nói: "Bà bà tìm nhú Liễu sao?"

Mẹ Liễu vốn gọi đến để chất vấn Liễu Giới Nguyên dứt khoát trả lời: "Bà không tìm nó, hai ta trò chuyện là được."

Đầu nhỏ của Hoắc Thu Thu lắc qua lắc lại, bé không biết bé với người bà xa lạ này có cái gì để nói, "Chào bà bà~"

Mẹ Liễu nghe được giọng nói sữa mềm mại này, trong lòng bà thật thoải mái, làm sao nỡ treo điện thoại chứ, lập tức đáp: "Chào cháu nha, cháu tên là gì?"

Hoắc Thu Thu mới qua hai tuổi nên vẫn chưa nhận thức được tên của mình lắm, papi gọi bé là "Thu Thu" nhưng phần lớn thời gian lại gọi bé là "Bảo bối", Hoắc Thu Thu buồn rầu nghĩ nghĩ nói: "Hoắc bảo bối."

Nghe còn rất hợp rất ra hình ra dáng.

Mẹ Liễu nghe xong thấy tên này có hơi kỳ kỳ, nói: "Nghe rất hay." Chỉ là, mẹ Liễu nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết người bạn nào của Liễu Giới Nguyên có họ Hoắc.

Mẹ Liễu còn chưa quên bà là tới nói chính sự: "Cháu đang ở nhà à?"

Hoắc bảo bối nói: "Còn có bà nội và papi~"

Mẹ Liễu nghe thế lập tức yên tâm lại, một người đàn ông đã kết hôn và một người bà thì sẽ không xảy ra quan hệ gì. Vì vậy bà chuyên tâm tám chuyện vui vẻ với tiểu bảo bối, bây giờ giữ mối quan hệ tốt, nói không chừng sau này còn có thể nói chuyện với bé con thì sao.

Mẹ Liễu nghĩ vậy rồi lại thấy bi thương, bà quá hèn mọn rồi, khắp nơi thèm thuồng trẻ con nhà người ta, phải để cho Liễu Giới Nguyên ra tới nhìn một cái mới được, xem nó đã bức mẹ nó đến nông nỗi gì đây này! Bà cũng thật là, không thể có chút tiền đồ nào sao? Cháu nhà người ta có gì phải thèm, có thèm thế nào cũng là của người người khác, đúng, lời này đã thức tỉnh bà, có gì đâu mà nói, cúp!

"Chúng ta nói chuyện thêm năm phút nữa có được không? Bà có rất nhiều chuyện muốn nói với cháu đó~"

Mẹ Liễu giơ tay tắt tiếng TV muốn tập trung nói chuyện phím-ing với Hoắc bảo bối, em gái Liễu ngồi kế bên đang cắn hạt dưa xem phim truyền hình ngơ ngác quay đầu không rõ lý do nhìn mẹ Liễu.

Mẹ Liễu "suỵt" một tiếng, "Mẹ đang nói đại sự đó."

"Bảo bối~Giờ có nghe rõ chưa? Không sao, bên chỗ bà không có vấn đề gì, xem TV hay không xem đều được, xem TV làm gì quan trọng bằng việc cháu ráp ô tô chứ."

Cha Liễu and em gái Liễu: "..."

Mẹ Liễu nói: "Đèn xe chọn màu nào à?—A đèn xe chọn màu nào thì tốt hở? Màu xanh lam thế nào? Con trai là phải nên trời xanh và biển rộng, nếu không thì màu đỏ đi, rực rỡ, đại cát đại lợi!"

Cha Liễu and em gái Liễu: "..."

Một tay nhỏ bé của Hoắc Thu Thu không cầm được điện thoại, chỉ có thể cầm bằng hai tay nhưng như vậy thì không còn tay để cầm phụ kiện nên phải để điện thoại qua một bên trước, sau đó mới cầm phụ kiện thử rồi lại nói chuyện với mẹ Liễu.

Thời gian Hoắc Thu Thu mò mẫm lắp ráp hơi bị lâu, mẹ Liễu chờ tới mệt mỏi liền nhắm mắt lại, trong tay cầm điện thoại dựa trên sô pha, một lát sau, em gái Liễu thấy bà ngủ rồi đang muốn nhắc nhở thì điện thoại bên kia vang lên tiếng động, mẹ Liễu lập tức phấn chấn trở lại: "Hi bảo bối~"

......

Một hồi nữa nhà họ Hoắc đến giờ ăn cơm, Liễu Giới Nguyên rửa rửa tay, bày chén đũa sẵn trên bàn rồi mới đi kêu Hoắc Thu Thu đi ăn cơm.

Hoắc Thu Thu ấn đèn xe, ánh sáng đèn xe có vài màu, bé ấn màu xanh lam xong lại ấn màu đỏ, Liễu Giới Nguyên gọi: "Ăn cơm thôi, đợi lát nữa chúng ta lại chơi ha."

Điện thoại ở một bên truyền ra tiếng: "Làm cái gì làm cái gì! Chúng ta còn đang nói chuyện đây này!"

Liễu Giới Nguyên hoảng sợ, cầm lấy di động nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

Mẹ Liễu: "Mẹ đang nói chuyện phím với tiểu bảo bối, con tránh qua một bên đi."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Liễu Giới Nguyên: "Tụi con muốn ăn cơm, không có gì thì lát nữa nói sau."

Mẹ Liễu vừa nghe ăn cơm liền im miệng, làm sao bà có thể chậm trễ việc ăn cơm của tiểu bảo bối được, người là sắt cơm là thép không ăn sẽ đói đến hoảng, nói gì thì cũng phải nhường cho bảo bối ăn cơm trước.

Vì thế không cam lòng nói: "Thôi được rồi đi ăn cơm đi, ăn nhiều một chút—"

Liễu Giới Nguyên: "Con biết rồi."

"—Cũng đừng để cho tiểu bảo bối bị đói."

"..."

Liễu Giới Nguyên ôm Hoắc Thu Thu đi ăn cơm, Hoắc Thu Thu vẫn không quên tạm biệt mẹ Liễu, "Bà bà tạm biệt!"

"Aiz tạm biệt! Ngày mai chúng ta nói tiếp ha, bà là chuyên gia lắp ráp ô tô đấy, cháu có gì không hiểu thì cứ hỏi bà là được, bao dạy bao hiểu, còn có thể có quà nha."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Một bữa cơm ăn vô cùng vui vẻ ngon lành, nguyên con gà đen đều được Liễu Giới Nguyên thầu hết, anh lại ăn thêm hai chén hoành thánh, Mạnh Quyên nhìn thấy cực kỳ hài lòng, tay nghề của mình được công nhận, không có gì vui hơn điều này, bà càng nhìn Liễu Giới Nguyên càng thấy thuận mắt.

Hoắc Linh Quân nhìn đến nỗi nhíu mày lại, nhỏ giọng nói: "Anh không sao chứ? Vương đạo không phải nói anh phải ăn kiêng à, phải duy trì tỉ lệ mỡ tiêu chuẩn không phải sao?

Liễu Giới Nguyên: "Không sao, cậu không cần lo lắng cho tôi."

Ai lo lắng cho anh chứ??

Cơm nước xong, Liễu Giới Nguyên cùng với Hoắc Thu Thu mở xe ô tô nhỏ ra, xe ô tô nhỏ còn có đai an toàn, Liễu Giới Nguyên thắt đai cho bé rồi mang theo bé mở điều khiển xe từ từ chạy, đáng tiếc nơi ở của Hoắc Linh Quân không rộng rãi lắm, từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ miễn cưỡng chạy được một vòng.

Chỉ có điều Hoắc Thu Thu vẫn chơi rất vui vẻ, trong phòng khách tràn ngập đều là tiếng cười của bé và giọng của Liễu Giới Nguyên: "Đừng chạy cán lên đó, con sẽ bị trừ điểm, đã nói đừng chạy lên đường biên đó, là đường biên mà, ở bên phải của con đấy, bên phải là bên nào...Xong rồi, bằng lái của con đã không còn nữa."

"Bé còn muốn chạy thêm một vòng~"

"Thôi đừng, hóa đơn phạt con thu được đã dư dả đem về nhà đốt lò sưởi rồi."

Hoắc Linh Quân và Mạnh Quyên cười rộ lên, cậu nghĩ cơm nước xong Liễu Giới Nguyên nên về nhà nhưng chờ mãi vẫn không thấy trợ lý tới đón anh, không phải đã quên luôn rồi chứ.

Liễu Giới Nguyên đẩy ô tô nhỏ trở lại phòng khách, "Hôm nay chơi tới đây thôi, cảnh sát giao thông đã không còn giấy để viết hóa đơn phạt nữa."

Hoắc Thu Thu vươn tay, Liễu Giới Nguyên bế bé lên đặt trên sô pha, Hoắc Linh Quân nói: "Có muốn gọi cho trợ lý của anh không? Sao đến giờ mà cậu ta vẫn chưa đến đón anh vậy?"

Mạnh Quyên: "Không sao cả, không tới thì cứ ở lại đây đi, dì ôm Thu Thu ngủ, con với Tiểu Vân chung phòng đi."

Làm sao Hoắc Linh Quân có thể đồng ý cho được, nhanh chóng đánh gãy, "Phòng con quá nhỏ, hai thằng con trai ngủ chật chội lắm, vẫn là để cho ảnh đế Liễu về nhà đi, WC nhà người ta còn lớn hơn phòng ở của chúng ta đấy."

Liễu Giới Nguyên ôm cánh tay, "Không sao, nếu cậu ta không tới thì tôi sẽ tự lái xe về nhà, chỉ có cánh tay bị thương mà thôi, chắc miễn cưỡng vẫn có thể lái xe về mà."

Hoắc Linh Quân: "..."

Mạnh Quyên lập tức đau lòng, "Sao có thể để cho con tự chạy về được, thôi thì cứ ở lại đây đi, để Tiểu Vân ngủ ở phòng khách vậy."

Hoắc Linh Quân: "..."

Ngài đúng là mẹ ruột của con mà.

Hoắc Linh Quân không theo chân bọn họ diễn: "Gọi điện thoại cho trợ lý của anh a, kêu cậu ta tới đây rước anh."

Liễu Giới Nguyên: "Đã trễ vậy rồi, chắc cậu ta đã ngủ, dù sao trong nhà còn vợ còn con, vất vả lắm mới có ngày nghỉ, như tôi là người tâm địa lương thiện thế này, thật sự không đành lòng kêu cậu ta đâu."

Hoắc Linh Quân: "...Trợ lý của anh đã kết hôn?"

"Đúng vậy." Liễu Giới Nguyên gật đầu, "Vợ của cậu ta cũng trong nghề, cũng phải mỗi ngày đi theo minh tinh chạy hành trình, thời gian hai người gặp nhau rất ít nên cậu không biết cũng là bình thường, dù sao tôi cũng mới biết được vợ của cậu ta vừa mới sinh đứa thứ hai thôi."

Đã nói đến như thế rồi, Hoắc Linh Quân cũng không còn gì để nói nữa, để Liễu Giới Nguyên gọi xe đưa đi cũng không tốt, mắc công nói cậu là người không có lương tâm. Nhưng để anh ta ở lại đây cậu cũng không vui, chưa kể còn bắt cậu ra phòng khách ngủ, dẫn sói vào nhà thì thôi đi đã vậy còn tu hú chiếm chỗ, tổ nghiêng trứng lật, nước đổ khó hốt, blah blah blah.

Ngược lại Hoắc Thu Thu rất vui, bé ăn vạ trên đùi Liễu Giới Nguyên không chịu đi xuống, Hoắc Linh Quân tức giận tới mức ôm bé lại đây, âm thầm uy hiếp: "Papi đang ở đây cơ mà."

Hoắc Thu Thu lập tức ôm lấy papi của bé, làm nũng: "Papi, bé yêu papi nhất~"

Hoắc Linh Quân hừ một tiếng, ôm chặt Hoắc Thu Thu, trừng mắt nhìn Liễu Giới Nguyên.

Liễu Giới Nguyên không thể hiểu nổi.

Liễu Giới Nguyên cứ như thế ở lại, Mạnh Quyên đổi ga giường mới cho giường Hoắc Linh Quân, bà còn cố ý lấy ga chưa từng sử dụng, sợ Liễu Giới Nguyên nằm không thoải mái.

Hoắc Linh Quân đánh răng xong mà thấy mẹ của cậu vẫn chưa dọn dẹp xong, "Mẹ, được rồi, mẹ đi ngủ đi, còn lại để con dọn cho."

Mạnh Quyên dặn dò: "Hôm nay con chịu khó một chút, ngủ ở trên sô pha một đêm, đừng chen chúc với người ta cùng một giường, không lại chen hỏng người ta mất."

Hoắc Linh Quân cạn lời: "Một thằng đàn ông cao to như anh ta làm gì mảnh mai như thế."

Mạnh Quyên: "Không phải người ta bị thương à!"

"Chỉ có cánh tay bị trầy da một chút thôi chứ liên quan đến tính mạng đâu, con làm gì có thể chen hỏng anh ta được, mẹ có tin con ném anh ta từ trên mái nhà xuống nhưng anh ta vẫn có thể tung tăng nhảy nhót chạy ba vòng quanh thành phố A không?"

Liễu Giới Nguyên: I, can't.

Mạnh Quyên liếc mắt dùng ngón tay xoa Hoắc Linh Quân: "Còn không phải vì mẹ muốn tốt cho con sao."

Lúc này, Liễu Giới Nguyên đã rửa mặt xong từ phòng vệ sinh ra tới, Mạnh Quyên cũng không nói gì thêm nữa, chào hỏi xong liền ôm Hoắc Thu Thu trở về phòng ngủ.

Dư lại hai người đứng ở tại chỗ, mặt to trừng mắt nhỏ, trong phòng chỉ có một chiếc giường, Liễu Giới Nguyên mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua, lãnh khốc nói: "Cậu ngủ bên trong hay là tôi ngủ bên trong?"

END CHƯƠNG 17.