Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ

Chương 2: ......Em nhớ anh, trở về đi



Thịnh Hạ biết rõ anh không sợ, người khác thì có thể không biết, nhưng trong lòng cô lại biết rõ ràng, Tứ Phương thành rộng lớn như vậy, người duy nhất chân chính nằm trong lòng Duệ Dạ, chỉ có mình Thịnh Viện Tuyết mà thôi.

Anh yêu cô ta, yêu đến đánh mất nguyên tắc.

Đôi mắt Duệ Dạ đỏ rực như máu, thả tay ra, ném Thịnh Hạ như một chiếc giẻ lau bị vứt bỏ, cô ngã xuống mặt đất lạnh băng, lông tơ trên người vì lạnh mà dựng hết lên.

Thật lạnh, cô nghĩ.

Nhưng cái lạnh, không lạnh bằng bóng lưng của anh.

.........

Hai năm sau.

Tô Giản Thù nhìn cô bạn tốt cả người toát lên vẻ hăng hái giờ đây chật vật ngồi uống rượu, đè lại tay cô, "Đừng uống nữa, sau đó làm sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?"

Thịnh Hạ nhẹ nhàng cười cười, thân hình thon gầy dưới ánh đèn mờ ảo tối tăm tràn đầy cô đơn, "Sau đó..........Chúng tớ kết hôn."

Cô hạ tay chọc chọc bụng mình, "Nơi này cũng trống rỗng."

Tô Giản Thù trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, nhịn không được nâng cao giọng: "Cậu điên rồi có phải hay không?! Bệnh của Thịnh Viện Tuyết kia căn bản không cần phải cấy ghép, cô ta cố tình truyền ra tin tức đó vì nghĩ rằng cậu sẽ buông tay."

Thịnh Hạ buồn bã cười cười, ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó ngốc nghếch cười: "Cậu nghĩ rằng nếu tớ không nói với Duệ Dạ thì Thịnh Viện Tuyết một khi "không cẩn thận" sẽ nói ra ư? Cô ta muốn tính kế tớ, tớ không thể ngồi yên một chỗ chờ chết, đúng không?" (*)

Tô Giản Thù nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn còn mang theo chút đắc ý, thật muốn đánh tỉnh cô: "Cậu biết rõ là cái bẫy, còn muốn nhảy vào?"

"Ừm." Thịnh Hạ say khướt như đứa trẻ giống như vừa chiếm được bảo bối, nói lẽ đương nhiên: "Tớ chủ động nhảy, Duệ Dạ chính là của tớ." Nếu buộc phải nhảy, cô đã không còn gì để mất nữa rồi.

Cho nên, nhìn xem, cô thông minh biết bao.

"Tớ nghĩ cậu điên rồi!" Tô Giản Thù hận đến nghiến răng, "Sao lại có người phụ nữ ngu xuẩn như cậu trên thế giới này!"

Thịnh Hạ giơ tay gõ lên đầu cô, đôi mắt say khướt mờ mịt, "Tớ là sinh viên học bổng toàn phần Bắc Kinh, tiền thưởng cầm mỏi cả tay, cậu nói ai ngu xuẩn?"

"Ha" Tô Giản Thù bị cô làm cho tức cười, đoạt lại ly rượu trong tay cô: "Đừng uống nữa, tớ đưa cậu về."

"Không về......." Thịnh Hạ lắc lắc đầu, gục xuống bàn, sắc mặt ửng hồng, "Không muốn trở về."

Tô Giản Thù cười nhạo: "Dùng hết thủ đoạn gả cho anh ta, giờ cậu nói với tớ rằng không muốn trở về?"

"Ừm." Thịnh Hạ uống say đã không mang lên áo giáp phòng bị, lộ rõ tính trẻ con, "Trong nhà quá lạnh."

Hiểu thấu xương cảm giác lạnh này, cô muốn mang đến sự ấm áp, nhưng biệt thự lớn như thế, một mình cô........Không làm được.

"Lạnh? Tên núi băng Duệ Dạ kia, không phải lần nào cậu cũng muốn nhào tới sao?" Tô Giản Thù thật muốn cạy đầu óc cô ra để nhìn xem cô trúng độc gì của Duệ Dạ.

Tô Giản Thù nghĩ đến 5 năm trước, chỉ cần nhắc đến hai chữ "Duệ Dạ", Thịnh Hạ đã bắt đầu cười cười như đứa ngốc, trong lòng không tránh khỏi thở dài.

"Duệ Dạ?" Thịnh Hạ cong cong môi, nhưng độ cung không lớn, ánh mắt mang theo thê lương cùng vẻ tự giễu, "Anh ấy không lạnh, ít ra........Khi anh ấy ở cùng với Thịnh Viện Tuyết, lại vô cùng ấm áp."

Còn có năm ấy.........Anh giống như một thiên thần, che chắn cô ở đằng sau lưng.

Trở lạ Minh Phẩm Cư, nhà của cô và Duệ Dạ.

Thịnh Hạ nằm trên giường, nhìn đèn chùm trên trần nhà, ngẩn ngơ xuất thần.

Thật lâu lúc sau, cầm lấy điện thoại, giọng nói ngọt ngào, "Ông xã.......Hôm nay anh có về không?"

"Duệ Dạ.........Đã rất lâu rồi anh chưa trở về.........."

Cô cầm điện thoại nói rất nhiều, nói rất nghiêm túc, nhiều điều muốn nói cuối cùng chị hoá thành một câu: "........Em nhớ anh, trở về đi."

Cô cầm điện thoại trò chuyện nửa giờ, ấy vậy đầu bên kia đáp lại chỉ là: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau........"

Có lẽ cô say rượu thật sự quá lợi hại rồi, điện thoại không gọi được cũng không phát hiện.

Chỉ là say thành như vậy, tại sao nước mắt vẫn không ngăn được mà rơi ướt gối?

Giọng nói của cô khô cằn như một du khách trên sa mạc lâu ngày chưa uống qua nước: ".......Em thay đổi nhiều số điện thoại như vậy, nhưng lần nào anh cũng có thể......đoán được."

"Duệ Dạ.........Thật sự không thể yêu em sao?" Cả người cô bao phủ nỗi cô đơn hỏi một câu, sau đó ngắt điện thoại.

Đêm dài, Thịnh Hạ lấy ra chiếc hộp nhỏ được cô coi như trân bảo ở dưới đáy tủ.

(*) Đoạn này có nhiều bạn nhắn không hiểu nên tớ giải thích chút nha:

Thịnh Viện Tuyết muốn dùng cuộc phẫu thuật để hãm hại Thịnh Hạ chết trên bàn mổ + để Thịnh Hạ tránh xa Duệ DạThịnh Hạ biết TVT muốn tính kế với mình nên tự nhảy vào bẫy của TVT để cưới được Duệ Dạ, sau đó nói ra điều kiện "Chỉ em cứu được cô ta, nếu anh muốn em cứu thì hãy cưới em"Thịnh Hạ phải hành động trước khi TVT nói với Duệ Dạ rằng cô ta không cần phẫu thuật, nếu không kế hoạch của TVT sẽ thành công.