Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ

Chương 7: Nếu....Tôi lấy thân phận Duệ phu nhân?



Trong quán cà phê.

"Tổng giám đốc Tiêu, người đàm phán với tập đoàn Tây Hoa đã được thay đổi, về sau có chuyện gì anh có thể liên hệ trực tiếp giám đốc Vương." Khoé miệng Thịnh Hạ cong lên ba phần ý cười, nhìn bình thường rất nhu hoà nhưng thực chất là vẻ xa cách.

Tiêu Tễ Phong nhìn ý cười xa cách lạnh nhạt của cô, ánh mắt dừng mấy giây: ".......Anh sẽ yêu cầu với Duệ Thị, bảo họ đưa người mới về."

Đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt miệng ly cà phê, cô ngước mắt lên nói: "Tiêu Tễ Phong, bây giờ Tứ Phương Thành đều biết Tiêu gia sẽ chuẩn bị liên hôn với Thịnh gia, anh còn nhàn hạ ở đây quan tâm chuyện vặt này sao?"

"Ở trong mắt anh, chuyện của em từ trước đến nay chưa bao giờ là chuyện nhỏ." Tiêu Tễ Phong nhìn cô, nghiêm túc nói.

Thịnh Hạ hơi nâng mắt, "Tiêu Tễ Phong, em kết hôn rồi, anh cũng chuẩn bị đính hôn với Thịnh Viện Tuyết, trận ngươi truy ta đuổi này nên hạ màn thôi."

"Anh sẽ không đính hôn với cô ta......" Anh vươn tay định chạm vào tay cô đặt trên bàn, nhưng Thịnh Hạ mặt không đổi lặng lẽ dời đi.

Ánh mắt Tiêu Tễ Phong ảm đạm vài phần, "Thịnh Hạ, đến bao giờ, em mới có thể nhận ra, anh ta không yêu em?"

Động tác uống cà phê của Thịnh Hạ ngừng lại, vị cà phê đen dường như đắng hơn, cô đặt ly cà phê xuống bàn, mím môi: "Loại cà phê mà em thích trước đây là........Cappuccino, ngọt ngào, béo ngậy, lãng mạn, nhưng sau khi quen anh ấy, cà phê em uống sau này chỉ duy nhất một loại."

Tầm mắt Tiêu Tễ Phong dừng trên ly cà phê cô cầm trong tay, giọng nói trở nên có chút khô khốc, "Vì sao?"

Cô thong thả quấy muỗng cà phê, một vòng lại một vòng, "Bởi vì......Anh ấy thích."

Cô chỉ vì muốn được một câu khen ngợi từ anh, cam tâm tình nguyện sửa lại thói quen nhỏ của mình, cho dù là.....Thứ cô ghét cay ghét đắng.

Tiêu Tễ Phong nhìn cô, là sự im lặng kéo dài.

Cho đến khi một giọng nói mềm mại ngọt ngào đánh vỡ bầu không khí giữa hai người, "Tễ Phong, anh cũng ở đây à?"

Thịnh Hạ theo bản năng ngước mắt, ánh mắt không sai không lệch dừng chuẩn xác ở người đàn ông đứng đằng sau Thịnh Viện Tuyết.

Đôi mắt thâm thuý và nghiêm nghị của Duệ Dạ quét qua hai người, sau đó nhếch môi mỏng lên, "Người phụ trách đàm phán với tập đoàn Tây Hoa đã thay đổi, tổng giám đốc Tiêu chẳng lẽ không biết?"

Tiêu Tễ Phong đứng lên, "Nếu ở đây vừa vặn gặp được Chủ tịch Duệ, cũng đỡ tốn thêm công sức."

Duệ Dạ: "Tiêu tổng cứ nói, đừng ngại."

Tiêu Tễ Phong: "Đàm phán với tập đoàn Tây Hoa luôn là công việc của Thịnh Hạ, cô ấy hiểu rõ ràng hạng mục giữa hai công ty, nên tôi hy vọng, người phụ trách hạng mục vẫn là cô ấy, ý của Chủ tịch Duệ thế nào?"

Thịnh Viện Tuyết nghe vậy, nhíu mày, "Tễ Phong.......Duệ Dạ làm như vậy nhất định anh ấy đã suy xét rõ ràng, anh không cần vì chuyện nhỏ này mà nhọc lòng."

Sau đó, chưa đợi Tiêu Tễ Phong tỏ thái độ, Thịnh Viện Tuyết lập tức đem đề tài xả lên người Thịnh Hạ, "Nghe nói tổng giám đốc Thịnh vẫn luôn lấy đại cục làm trọng, cũng không muốn hai bên vì chuyện nhỏ này mà làm mất lòng nhau chứ?"

Thịnh Hạ nâng khoé miệng, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người Duệ Dạ, "Thay tôi, tổng giám đốc Duệ nên cho tôi cái lý do chính đáng chứ?"

Chỉ cần một câu nói của Thịnh Viện Tuyết thôi sao?

Duệ Dạ: "Tuân theo sự sắp xếp của công ty, chính là trách nhiệm của người cấp dưới là cô."

"Ha" Thịnh Hạ khẽ cười một tiếng, ngược lại ánh mắt sáng quắc nhìn anh, hỏi: "Nếu....Tôi lấy thân phận Duệ phu nhân để hỏi?"

"Duệ phu nhân?" Duệ Dạ tiến lên vài bước, lạnh lùng nắm chặt lấy cổ tay cô, "Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách để nói ba chữ này."