Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ

Chương 9: Tôi không dám nhận làm ân nhân cứu mạng của cô



Ánh mắt Thịnh Hạ trầm trầm dừng trên người Duệ Dạ, từ nội tâm của cô hy vọng người gọi một tiếng đầy lo lắng kia, là anh.

Chỉ tiếc, đối diện cô là ánh mắt anh rũ xuống, trong đôi mắt nghiêm nghị sâu thẳm của anh hiện lên vẻ bình thản khi nhìn thấy con dao Chủ tịch Triệu đe doạ, duy nhất không thể tìm thấy......Một chút quan tâm.

"Chủ tịch Duệ, nếu tôi nhớ không lầm, cô ta là cấp dưới đắc lực nhất dưới trướng anh, nếu anh muốn nhìn thấy cô ta bình an không có việc gì, lập tức đáp ứng yêu cầu của tôi!" Chủ tịch Triệu kề sát con dao vào gần cổ Thịnh Hạ, biểu cảm dữ tợn gào lên.

"Mặc kệ ông muốn cái gì, tôi đều đáp ứng, thả cô ấy ra!" Tiêu Tễ Phong định tiến lên, lại thấy ánh mắt của Triệu tổng, dừng lại bước chân.

"Anh là ai?" Chủ tịch Triệu nhìn về phía Tiêu Tễ Phong đang nói.

"Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Tây Hoa, nếu ông muốn giữ lại công ty của ông, tôi có thể giúp ông, nhưng đầu tiên ông phải bỏ con dao trong tay xuống." Tiêu Tễ Phong nhìn con dao kề trên cổ Thịnh Hạ, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Chủ tịch Triệu chần chờ nhìn Tiêu Tễ Phong, Thịnh Hạ nhắm mắt lại.

Bởi vì lúc này cô đã xác nhận rõ ràng, vừa rồi tiếng kêu hoảng sợ cùng lo lắng phát ra từ ai.

Nhưng ở lúc hai bên đang giằng co, ngoài quán cà phê nhanh chóng chạy đến vài tên cảnh sát.

"Bỏ dao xuống." Nhóm cảnh sát nhanh chóng phản ứng, vây quanh người lại.

Mà trước một giây Chủ tịch Triệu đang có suy nghĩ buông tay, một khắc nhìn thấy cảnh sát, thần kinh cả người đột nhiên căng chặt lên, bàn tay nắm con dao dần mất sức lực, lưỡi dao sắc bén cứa một vết lên trên cổ trắng nõn của Thịnh Hạ, lập tức rỉ ra vết máu.

Cảm giác đau đớn ập đến, Thịnh Hạ không chút nghi ngờ, Chủ tịch Triệu chỉ cần xuống tay một chút nữa, có lẽ cô sẽ không thể rời khỏi quán cà phê ngày hôm nay.

"Ai báo cảnh sát?!" Tiêu Tễ Phong bực bội nhìn một màn trước mắt, anh nhìn ra được Chủ tịch Triệu cũng không có ý muốn đả thương người, ông ta chỉ muốn giữ lại công ty. Nhưng hiện tại cảnh sát xuất hiện, không thể nghi ngờ đây chính là ép Chủ tịch Triệu không còn đường lui.

"Nếu ông muốn trả thù, người ông tìm nên là tôi, buông cô ấy ra, sự việc hôm nay tôi sẽ coi như chưa xảy ra." Duệ Dạ đứng một bên bỗng nhiên mở miệng, nhắc nhở nói: "Tội cố ý giết người, đây là tự ông tìm đường chết."

"Thưa ông, ông nên bình tĩnh lại một chút, hiện tại nhiều cảnh sát tới như vậy, nếu ông làm ai đó bị thương, sợ là ông không thể rời đi. Ông muốn tiền, chỉ cần con tin an toàn, chúng tôi có thể đáp ứng yêu cầu của ông." Thịnh Viện Tuyết nói như hát đệm.

Duệ Dạ nghe vậy, rũ mắt nhìn cô ta một cái, đôi mắt đen thẳm mang theo dò xét xem kỹ.

Thịnh Viện Tuyết khó hiểu nhìn anh, nghi hoặc nói: "Anh Duệ, sao lại nhìn em như vậy? Em.....nói sai rồi sao?"

Nói sai rồi sao?

Thịnh Hạ cười nhẹ một tiếng, khoé môi gợi lên, mang theo lạnh lẽo: "Thịnh đại tiểu thư, cô muốn hại chết tôi, cũng không cần nói lời trắng trợn táo bạo như vậy, hay là cô cảm thấy......Tất cả mọi người là kẻ ngu đều có thể bị cô lừa gạt?"

Cô ta sợ rằng Chủ tịch Triệu không chịu được áp lực sẽ thả cô ra phải không?

"Tôi......Sao cô lại nghĩ tôi như vậy, cô cũng coi như đã từng cứu tôi một mạng, sao tôi có thể hại cô được." Thịnh Viện Tuyết ra vẻ không thể tin được, nói.

"Ha" Thịnh Hạ cười khẽ một tiếng, "Tôi không dám nhận làm ân nhân cứu mạng của cô.....Cô cần gì cần đến tôi cứu."

Hai năm trước, thân thể Thịnh Viện Tuyết căn bản không cần phẫu thuật đổi thận, hoá ra cũng chỉ là một vở kịch tự biên tự diễn của cô ta, lại dễ dàng lừa gạt chỉ số thông minh của Duệ tổng.

Cô suýt chút nữa chết trên bàn mổ, trong mắt Duệ tổng bất quá cũng chỉ là một tai nạn chữa bệnh ngoài ý muốn.

Thịnh Hạ nhớ rõ, sau khi từ cuộc phẫu thuật tỉnh lại, chống chọi với vết mổ đau đớn, qua lời của Duệ Dạ biết được cô ta không bị bệnh. Cô ta thậm chí còn muốn dùng cuộc phẫu thuật này để hại cô chết trên bàn mổ.