Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 9: Đền băng thịt



Trên đường bê tông, xe bon bon tiến về phía trước. Cuối đường hẳn là khuôn viên của trường tiểu học. Cả sân thể dục chỉ thắp một bóng đèn sợi đốt chưa đến 50 watt, lờ mờ chiếu sáng xung quanh.

Hứa Thanh San xuống xe, dụi cái mũi đã phát ngứa, nhìn khắp lượt. Không hiểu sao, đáy lòng cô sinh ra cảm giác thất vọng. Khuôn viên trường rất rộng, cột cờ bằng gỗ dựng trước dãy phòng học được bố trí theo hình vòng cung, lá cờ tổ quốc tung bay đón gió lạnh đã phai màu bạc phếch.

Trước phòng học, ngoài chiếc bàn bóng bàn bằng xi măng đã sụp mất một nửa thì không còn thiết bị thể dục nào khác, mặt đất chẳng bằng phẳng hơn đoạn đường từ trên thị trấn đến đây là bao.

Cỏ khô bám thành mảng hai bên sườn xe, ánh đèn rọi xuống, mùi vị hoang vắng đi cùng những cái bóng lay động đập vào mắt.

Chắc chắn Hứa Thanh Sơn không ở chỗ này...

Gió lạnh thổi qua, Hứa Thanh San không khỏi rùng mình, còn hắt hơi một cái rất to.

Lúc sau, Chung Thành quay lại, giơ ngón tay chỉ vào dãy nhà ba gian vách đất chếch bên trái và bảo: "Tối nay chúng ta nghỉ tạm ở đấy một đêm. Ngày mai xem có cách nào cải thiện không."

Hứa Thanh San "Ờ" một tiếng. Cô mím môi, khép áo khoác sát mình, run lẩy bẩy. Nhiệt độ trong núi rất thấp, nhất là về đêm.

Khoảnh khắc quay người, thấy Du Hiểu thình lình tách ra, nhíu mày đi về phía dãy phòng học bên phải.

Từ trên trấn tới đây, không rõ tại sao cô ta kỳ quặc ghê.

"Bên ngoài lạnh, em vẫn đang ốm, mau vào thôi!" Chung Thành gọi Hứa Thanh San, đoạn xách vali đi đằng trước.

Phương Minh Hải ngỏng cổ ngó về phía Du Hiểu, nghi hoặc: "Du Hiểu đi đâu thế, hình như rất quen với nơi này nhỉ?"

"Cô ấy không nói." Chung Thành cũng lấy làm lạ. Anh ngoảnh đầu nhìn một chốc, trên mặt lộ vẻ suy tư: "Vào trong trước đã, lát tôi đi tìm cô ấy."

Hứa Thanh San hắt xì liền mấy cái, rồi lướt qua họ, vào cửa trước.

Trên tài liệu có nói, ngôi trường này có hơn hai trăm học sinh, là trường tiểu học lớn nhất của thôn làng gần quanh, và có điều kiện tốt nhất. Cảnh tượng trước mắt khiến Hứa Thanh San sinh ra hoài nghi ghê gớm với bốn từ "điều kiện tốt nhất".

Chắc rằng căn phòng bố trí cho họ nghỉ ngơi, trước kia cũng là phòng học. Nền nhà đã được quét dọn sạch sẽ, vách tường dán đầy những tờ báo thơm mùi mực, gió lạnh lùa qua cửa sổ, ào ào thốc vào.

Trong phòng kê hai chiếc giường tầng, ở giữa dùng ván cửa cũ ngăn đôi, một bóng đèn sợi đốt ánh sáng vàng vọt từ trên trần nhà thòng xuống, đung đưa theo gió lạnh, chẳng biết ưu sầu.

Hứa Thanh San thực sự rất khó chịu, cô chỉ vào chiếc giường tầng bên trái, không nhịn nổi, lại hắt hơi: "Tôi với Du Hiểu ngủ bên này, hai người ngủ bên phải."

Phương Hiểu Minh gật đầu, để hành lí của cô lên cái bàn học cũ cạnh giường, sau đó vòng qua ván cửa cũ, đi sang phía bên kia cùng Thành Chung.

Hứa Thanh San rút di động, bật đèn pin nhìn chăn nệm trên giường. Cô lắc đầu, cởi giày và áo khoác, nằm xuống.

Mơ mơ màng màng một lúc thì Du Hiểu về, mang cho Hứa Thanh San phích nước nóng, gọi cô dậy uống thuốc.

"Cảm ơn." Hứa Thanh San vén chăn ngồi dậy, uống thuốc xong lại nằm luôn xuống, đắp kín chăn ngủ tiếp.

Sát vách ồn ào, hình như trợ lý của đại sứ từ thiện đưa ra yêu cầu gì đấy, Chung Thành với Phương Minh Hải đều bị gọi sang. Lát sau, Du Hiểu cũng ra ngoài.

Trong phòng im ắng, Hứa Thanh San nghe một chốc thì dần dần thiếp đi.

Mở mắt ra lần nữa, Trời vừa tang tảng sáng, có tiếng chim véo von vọng tới bên tai.

Cô day day huyệt thái dương đã căng lên, khẽ khàng rời giường, mở vali hành lí, lấy bàn chải và cốc đánh răng, rời phòng tìm chỗ đánh răng rửa mặt.

Ra cửa, trong không trung bảng lảng sương mờ buổi sớm mai. Trường học đổ nát cũ kỹ như một bức tranh thủy mặc thiếu thuốc màu, lặng lẽ phô bày trước mắt, lạnh thấu xương.

Nhìn quanh một lượt, có dáng hình quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt, đang đi về phía khu rừng sau trường.

Hứa Thanh San mở miệng, nhận thấy giọng mình khản đặc, cô ho mấy tiếng, tiện tay đặt cốc đánh răng lên bệ cửa sổ, nhanh chân đuổi theo bóng dáng kia.

Khoảng cách hơi xa, còn cách sương mù, cô không dám chắc rốt cuộc có phải Hứa Thanh Sơn không.

Chạy chậm một mạch vào rừng, tiếng chim kêu càng lảnh lót, gió thổi qua ngọn cây xào xạc.

Không biết bóng hình ấy đã đi đâu, trong mắt toàn những thân cây cao lớn trơ trụi lá. Hứa Thanh San run lập cập, ngập ngừng cất tiếng: "Thầy Hứa à?"

Không có ai trả lời.

Gió ào tới, trên người thoáng chốc nổi đầy gai ốc, hai chân Hứa Thanh San run lên, tiếp tục đi về phía trước.

Đến chỗ trống trải, thình lình phát hiện có mấy chú chim mà cô không biết tên, đang đứng trên cây đại thụ gần đó, hót từng hồi êm tai.

Đáy lòng xao động, Hứa Thanh San móc điện thoại chụp vài kiểu ảnh. Tiếp đấy, cô mở ứng dụng ghi âm, một tay giơ cao điện thoại, tay kia nhét trong túi áo khoác, khép mi, dựa vào thân cây bên cạnh.

Ấn tượng trực quan nhất mà trường tiểu học này mang đến cho Hứa Thanh San là tĩnh lặng và nghèo nàn. Cô đã biết nên lập bản kế hoạch thế nào mới có thể "xoay" được nhiều tiền ủng hộ hơn.

Chẳng biết qua bao lâu, bả vai chợt chùng xuống, một mùi hương quen thuộc chui vào mũi, Hứa Thanh San kinh ngạc ngoảnh đầu theo bản năng.

Khuôn mặt bơ phờ của Hứa Thanh Sơn bỗng đâu lọt vào tầm nhìn, đôi con ngươi nhánh trầm tĩnh như đầm sâu, chẳng thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn.

"Thầy Hứa..." Hứa Thanh San chớp chớp mi, khóe miệng gợn lên nụ cười nhàn nhạt: "Sao anh lại ở đây?"

Hứa Thanh Sơn làm một động tác "suỵt". Khi thu lại cánh tay, hắn nhẹ nhàng kéo Hứa Thanh San vào lòng, hai tay đáp xuống vai cô một cách rất tự nhiên: "Nhắm mắt, nghe kỹ!"

"Nghe gì cơ?" Hứa Thanh San loạng choạng, rồi va thẳng vào lồng ngực dày rộng rắn chắc của hắn. Cô không khỏi khẽ run rẩy.

Hứa Thanh Sơn nhướng môi, cọ chiếc cằm lên đỉnh đầu Hứa Thanh San, ghé sát tai cô, đáp: "Tiếng chim kêu."

"Thầy Hứa." Hứa Thanh San chợt cong môi, xoay người đẩy Hứa Thanh Sơn một cái, ấn hắn vào thân cây, một tay ôm thắt lưng hắn, một tay vít cổ hắn xuống, đáy mắt cô bừng lên nụ cười cợt nhả: "Anh bảo tôi nghe tiếng chim tìm bạn tình là có ý đồ gì đây?"

"Cô sao thế?" Nhiệt độ cánh tay cô khiến Hứa Thanh Sơn như phải bỏng, hai đầu chân mày hắn vô thức nhíu lại.

Mặt cô đỏ cũng rất lạ thường, cảm giác giống hệt đang bị ốm.

"Ốm!" Hứa Thanh San lấy tay về, cơ thể mềm mại như bông đè lên ngực hắn, giọng nói khàn khàn: "Lúc tới đã khó chịu rồi."

Hứa Thanh Sơn nhấp môi, cúi đầu, áp trán mình vào trán cô để kiểm tra nhiệt độ, kế tiếp ôm cô đứng thẳng: "Cô sốt rồi, tôi cõng cô về."

"Ừ", Hứa Thanh San tắt ứng dụng ghi âm. Đợi hắn quay người ngồi xổm xuống, cô khẽ cười không ra tiếng, trèo lên lưng hắn.

Sương trắng giăng bốn bề ngày càng dày đặc, chim chóc trong rừng bay đậu thành đàn, tiếng hót vang vọng một vùng. Hứa Thanh Sơn cõng Hứa Thanh San, vững bước băng qua khu rừng, đi ra ngoài

Hứa Thanh San nằm bò trên lưng hắn, đôi mắt lấp lóe. Cô đùa dai hôn lên cổ hắn, ừm ờ nói: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy. Sao anh ở chỗ này?"

Rõ ràng Hứa Thanh Sơn khựng người, ngừng bước chân, thở gấp.

Khóe miệng Hứa Thanh San cong lên, lại ghé sát tai hắn mà hà hơi: "Thầy Hứa ơi?"

"Tôi làm giáo viên tình nguyện ở đây." Trán đã nổi mạch máu và gân xanh, hắn tiếp tục cất bước.

Hứa Thanh San híp mắt, dán mặt vào lưng Hứa Thanh Sơn, cười càng lúc càng vui vẻ.

Tối qua, Chung Thành và Phương Minh Hải tán gẫu, nói rằng con đường bê tông bên ngoài được giáo viên tình nguyện bỏ tiền ra tu sửa. Giáo viên này phần nhiều chính là Hứa Thanh Sơn.

Nhớ năm ngoái lúc ở Ma Cao, sau khi Bành Văn Tu thắng tiền đã cho Hứa Thanh Sơn một tờ chi phiếu một triệu (~ 3 tỉ 5 VND). Đường dài thế kia, chút tiền ấy căn bản không bõ bèn, ngân sách tài chính cũng chẳng chi được bao nhiêu, đường cấp hai từ thị trấn đến quận huyện còn chưa có tiền sửa, làm sao tu sửa tuyến đường cấp thôn trước được chứ.

Chẳng phải hắn dửng dưng với sự trêu đùa của cô sao, để lát nữa xem hắn giải thích chuyện này thế nào.

Ra khỏi rừng cây, những người khác hãy còn chưa thức, bên tai toàn tiếng chim kêu.

Hứa Thanh San cố tình không hỏi Hứa Thanh Sơn muốn dẫn mình đi đâu, bộ dạng mặc hắn xử trí.

Đi qua sân thể dục với những bụi cỏ dại, Hứa Thanh Sơn dừng bước, giơ chân đẩy cửa phòng, vừa cõng Hứa Thanh San đi vào vừa tiện tay bật đèn, đặt cô xuống giường.

"Anh ở đây à?" Hứa Thanh San ngẩng đầu nhìn vào mắt Hứa Thanh Sơn, đôi má ửng sắc hồng lạ thường, ánh mắt xoay chuyển.

Hứa Thanh Sơn gật đầu, cúi mình giũ cái chăn đã được gấp gọn ra: "Nằm đi, tôi tìm cặp nhiệt độ với thuốc hạ sốt cho cô."

Hứa Thanh San vâng lời nằm xuống, hai chân treo tòn ten ra ngoài: "Khoảng mấy giờ học sinh đến?"

"7 giờ 5. Bây giờ là 6 giờ 20." Tầm mắt Hứa Thanh Sơn dời khỏi mặt Hứa Thanh San. Hắn cởi giày cho cô, nhét chân cô vào chăn.

Trong làng có y sĩ, nhưng không thường xuyên ở lại. Cô nóng hầm hập, uống thuốc mà vẫn không hạ sốt, chỉ có nước đưa lên thị trấn.

Hứa Thanh Sơn mở hộp thuốc tìm được cặp nhiệt độ, vẩy vẩy vài cái, chắc chắn cột thủy ngân không ở trên vạch, mới bình thản đưa cho Hứa Thanh San: "Tự kẹp đi!"

"Tôi muốn uống nước." Hứa Thanh San cầm lấy cặp nhiệt độ, làm như lơ đãng nhìn một lượt, ý cười trong đáy mắt dần nồng đượm.

Chỗ hắn ở cũng là phòng học đã cải tạo. Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngoại trừ đồ của hắn, không thấy bất cứ vật dụng nào của phụ nữ.

"Ờ", Hứa Thanh Sơn đáp lời, đứng dậy đi rót nước cho cô.

Điều kiện trường học thiếu thốn, quanh năm suốt tháng cũng chẳng có mấy người từ bên ngoài tới, một mình hắn cũng lười chuẩn bị cốc dùng một lần. Hứa Thanh Sơn mở nắp bình nước, thử độ ấm, cảm thấy không nóng, hắn điềm nhiên ngồi lại, duỗi tay đỡ Hứa Thanh San dậy: "Không có cốc dùng một lần."

Hứa Thanh San mỉm cười, tỏ ý đã hiểu. Cô đón lấy cốc nước hắn đưa, cẩn thận nhấp miệng, cảm giác nhiệt độ vừa phải, cô bèn uống hết veo, sau đấy trả cốc không cho hắn: "Tôi muốn uống nữa!"

"Đợi tí!" Hứa Thanh Sơn đứng lên xách phích nước tới, cầm cái cốc trên tay Hứa Thanh San, rót nước vào.

"Tôi nhớ lúc tôi cho anh tiền là có điều kiện." Hứa Thanh San tựa vào đầu giường, nhìn động tác của hắn bằng ánh mắt nghiền ngẫm, khẽ cười ra tiếng: "Anh định trả lại thế nào đây?"

Hứa Thanh Sơn lặng thinh, bàn tay xách phích nước rõ ràng run nhẹ.

"Chột dạ?" Hứa Thanh San nhếch mày, nụ cười trên mặt dần lan rộng: "Tôi ghét nhất người khác lừa mình, đặc biệt ghét đàn ông lừa tiền tôi."

Khi ấy đưa tiền cũng thuận miệng nói rằng nếu không mang số tiền này đi sửa chữa phòng học, hắn phải hoàn trả gấp mười. Cô vốn không nghĩ tới sẽ còn gặp lại hắn, càng chẳng ngờ, khoản tiền ấy đã trở thành con đường bê tông nối với bên ngoài.

Thực ra, Hứa Thanh San không có ý kiến về việc hắn tiêu tiền thế nào, đã cho hắn thì chính là của hắn, chẳng qua không nhịn nổi muốn trêu hắn thôi.

"Trả từng đợt cho cô." Hứa Thanh Sơn lãnh đạm mở miệng: "Hoặc cô có cách nào tốt hơn."

"Cách thì có..." Hứa Thanh San cắn môi dưới, cười xấu xa, ghé bên tai Hứa Thanh Sơn, cố ý hôn lên vành tai hắn: "Đền bằng thịt."

Hứa Thanh Sơn từ từ ngoảnh đầu, đón nhận ánh mắt chất chứa nét cười của cô: "Cô bảo sao?"

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, đôi con người đen nhánh nhìn thẳng qua, như đang xác nhận, lại hệt đang nghe chuyện cười. Hứa Thanh San lúng túng, cô cố tình đưa tay nhéo má hắn, gắng làm ra vẻ trấn tĩnh: "Không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?"

Dứt lời, đột nhiên có tiếng hô kinh ngạc của Du Hiểu: "Anh rể? Giám đốc Hứa? Hai người đang làm gì đấy?"

(Tác giả:

Hứa Thanh Sơn: Tối nay ngủ bên này!

Hứa Thanh San: Không rảnh.

Hứa Thanh Sơn: Đền thịt.

Hứa Thanh San: Xem như anh thức thời…)