Nông Kiều Có Phúc

Chương 536: Thông thấu



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Lão hầu gia Sở Nghiễm Triệt ngày mười lăm liền chuyển ra An Vinh Đường, vào ở Cẩn Viện ngoại viện. Sau đó, liền bắt đầu sửa chữa An Vinh Đường. Nhất tiến, nhị tiến, tam tiến đều không cần trùng tu, tam tiến chính phòng chỉ đổi chút gia cụ là được, mấu chốt là phòng ở tứ tiến, ngũ tiến cần sửa chữa.
     
Về sau, hai người Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc ở tại tam tiến, hai tiểu ca trụ tứ tiến, Sở Hàm Yên và Tiểu Ngọc Nhi trụ ngũ tiến.
     
Vốn là Sở Hàm Yên đại cô nương như thế phải tự mình trụ một cái sân, nhưng tiểu cô nương rõ ràng không muốn. Trần A Phúc cũng muốn mang nàng theo nhiều bên người học tập một số tình hình người việc, cũng liền tùy nàng, đợi nàng mười hai tuổi về sau lại ở riêng.
     
Tứ tiến không có bắc phòng, chỉ có đông tây sương phòng, Vũ Ca Nhi trụ Đông Sương, Minh Ca Nhi trụ Tây Sương.
     
Sở Hàm Yên cùng Tiểu Ngọc Nhi đều ở tại trong dãy nhà sau ngũ tiến, sảnh phòng trung gian để hai người xài chung. Đông phòng là phòng ngủ của Sở Hàm Yên, phía đông phòng là phòng khách kiêm thư phòng của nàng. Tây phòng là phòng ngủ của Tiểu Ngọc Nhi, phía tây phòng là phòng khách của con bé.
     
Trong viện nhị tiến trồng vài cây đinh hương, cho nên gọi Đinh Hương Sảnh, chuyên môn chiêu đãi khách nhân, hoặc là trong nhà có chuyện trọng yếu thì ăn cơm ở trong này.
     
Cả một cái An Vinh Đường đã lớn như vậy, toàn bộ Vĩnh An Hầu phủ càng lớn. Đợi đến một nhà tam phòng lại chuyển ra ngòai, một tòa nhà to như thế chỉ có một nhà này của mình, quá trống trải rồi. Cho dù lão hầu gia cùng lão thái gia ngẫu nhiên hồi phủ ở, cũng chiếm không được bao nhiêu diện tích.
     
Kiếp trước kiếp này, Trần A Phúc lần đầu tiên vì nhà mình quá lớn mà phát sầu. Nghĩ đến Hòa vương phủ còn lớn hơn tòa nhà này, tiểu thập nhất ở một mình tại chỗ đó, Trần A Phúc cũng liền càng đau lòng hơn.
     
Nàng nói ra suy nghĩ cùng Sở Lệnh Tuyên, Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Vậy chúng ta liền sinh thêm mấy đứa hài tử. Đợi đến bọn nhỏ lớn lên cưới tức phụ, sinh thêm nhiều vài cháu nội, tòa nhà này không còn lớn. Còn như Hòa vương gia, khuê nữ chúng ta vừa nhìn liền cũng giống nàng, là mệnh nhiều con nhiều phúc, tương lai cho sinh thêm chúng ta vài đứa cháu ngoại, Hòa vương phủ cũng liền náo nhiệt."
     
Nghĩ đến một chuỗi tiểu hài tử đi theo đằng sau Hòa vương gia cùng Sở Hàm Yên, Trần A Phúc không phúc hậu vui vẻ lên.
     
Sở Lệnh Tuyên lại nói: "Cha với ông nội giao phó xong chuyện trong nhà, liền sẽ đi nông thôn ở, mục đích chủ yếu nhất của cha vẫn là đón nương ta hoàn tục. Aiz, nương ta ngây người ở trong cửa Phật nhiều năm như thế, tính tình đã thay đổi rồi, đối với cha ta lại có rất nhiều oán niệm, cha ta không nhất định có thể như nguyện. Chờ ta bận rộn xong, chúng ta liền cùng đi khuyên nhủ nương..."
     
Trần A Phúc gật gật đầu, nàng cũng muốn để Bụi hoàn tục, cho lão hầu gia một cái nhà đầy đủ. Từ trên loại ý nghĩa nào đó đến nói, bọn họ đều là người số khổ. Một người nửa đời vắng vẻ, một người nửa đời ẩn nhẫn, nếu có thể bỏ xuống khúc mắc, nửa đời sau an ủi sưởi ấm lẫn nhau, liền rất vui vẻ mỹ mãn. Chỉ là, cái nguyện vọng tốt đẹp này không phải rất dễ dàng thực hiện. Hoặc là nói, không biết rõ phải đi qua bao nhiêu cố gắng mới có thể thực hiện.
     
Nàng nghĩ tới, vẫn là nương Vương thị của mình thông thấu. Mặc dù bà và Trần Thế Anh tình cảm sâu đậm, lại có thể bỏ xuống phần tình cảm không nên lại có kia, cùng Trần Danh thật tốt sống qua ngày. Còn có Giang thị cũng thông thấu, yêu Trần Thế Anh thậm chí yêu bỏ đi bản thân, không có tôn nghiêm. Nhưng nàng đặc biệt khéo léo xử lý tốt lắm quan hệ cùng Trần A Phúc và Vương thị, khiến Trần Thế Anh cảm động, cũng càng thương yêu nàng.
     
Hai nữ nhân này, đều có bất hạnh của các nàng, nhưng quá khứ các nàng cố gắng cùng mưu đồ, cuộc sống trôi qua ngày càng mỹ mãn. Đặc biệt là Vương thị, nửa đời trước tràn đầy cực khổ, lại cắn răng nuôi sống trượng phu bệnh nặng, nữ nhi ngu xuẩn, nhi tử cùng ngoại tôn nhỏ yếu, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Mà Bụi, cho dù đã xuất gia, cũng liên tục có nhà mẹ đẻ cùng nhi tử chiếu cố. Bà lại gian nan hơn, cũng khó khăn hơn Vương thị. Tính cách quyết định vận mệnh, Bụi có lẽ là đã từng trôi qua cuộc sống quá tốt, cũng có lẽ là bà đối với tình cảm yêu cầu được quá cao. Bà như vậy, không chỉ người nhà thống khổ, mà chính bản thân bà cũng thống khổ...
     
Buổi tối mười tám, Sở Lệnh Kỳ đột nhiên đi đến Hầu phủ. Thì ra, sau khi Bụi biết rõ nhất đảng Nhị hoàng tử hoàn toàn bị diệt, khăng khăng chuyển về Ảnh Tuyết Am, La quản sự mang một ít đầy tớ lại đều chuyển về Đường Viên.
     
Hắn rất là hổ thẹn, nói: "... Đệ cùng La quản sự đều sợ đại bá nương có ý kiến gì, liên tục không dám ở trước mặt bà nói qua chuyện bình định thắng lợi, cũng không cho phép đầy tớ nói. Ai ngờ hôm trước, thời điểm đầy tớ đang lặng lẽ nghị luận, bị đại bá nương nghe thấy, bà liền... Thực xin lỗi, đệ để đại bá, đại ca thất vọng rồi."
     
Hiện tại đã không sợ dư nghiệt Nhị hoàng tử hoặc là Vinh Chiêu hại bà, chỉ là bà quyết tuyệt khiến tâm tình thoải mái của lão hầu gia cùng Sở Lệnh Tuyên lại trầm trọng.
     
Lão hầu gia trước ý tưởng là, ông và cha già cùng đi Định Châu phủ, thuyết phục La thị hoàn tục, sau đó cùng nhau đi Đường Viên nông thôn hoặc là Phúc Viên cư ngụ. Chỗ đó phong cảnh như vẽ, cách kinh thành không xa không gần, vừa tuân thủ hứa hẹn hồi hương đi ẩn cư trước đó, có thể chú ý hướng đi trong kinh động, vì đệ đệ nhi tử bày mưu tính kế...
     
Hiện tại, La thị chuyển đi Ảnh Tuyết Am, ông cũng đành phải trước đi trụ Phúc Viên, lại từ từ mà tính.
     
Sở Lệnh Tuyên nói: "Cảm ơn Nhị đệ, cha ta và ta biết rõ đệ đã tận tâm. Đệ cách nương ta gần nhất, nương ta về sau còn phải phiền toái Nhị đệ che chở nhiều hơn."
     
Sau đó, kêu người chuẩn bị rượu và thức ăn, lưu Sở Lệnh Kỳ trong phủ uống rượu.
     
Buổi sáng hai mươi tháng tư, Hòa vương gia quả thật phái người đến đón người Sở gia đi vương phủ ăn cơm. Nói còn thỉnh Vinh Tĩnh trưởng công chúa, cùng với thế tử Thụy Vương Lý Hiên, Vinh Tĩnh trưởng công chúa là Lục công chúa Lý Trình trước kia.
     
Trần A Phúc quá bận rộn, phải trùng tu An Vinh Đường, còn muốn chỉnh lý kế hoạch sân nhỏ sau khi nhị phòng rời đi còn trống ra. Một ít việc này mặc dù không cần nàng tự thân làm, nhưng nàng muốn quyết định, ngẫu nhiên còn muốn đi xem. Tam phu nhân đang bận tòa nhà Tây Tiến Hầu phủ, cũng không có thời gian đi. Sở Lệnh Tuyên và mấy nam nhân lại bận rộn, Sở Lệnh Vệ cùng Trần A Lộc nghỉ hưu mộc muốn đi ra ngoài kết bạn, cũng chỉ để Sở Lệnh Trí mang ba tỷ đệ Sở Hàm Yên đi. Tiểu Ngọc Nhi quá nhỏ, Trần A Phúc không yên tâm nó đi, kêu người dẫn nó đi ngoại viện chơi.
     
Tiểu Ngọc Nhi người nhỏ quỷ lớn, nghe tiểu nha đầu trong lúc vô tình nói tỷ tỷ ca ca, tiểu thúc thúc đều đi Hòa vương phủ làm khách, duy chỉ có mình không có đi, không yên rồi. Nó kêu nha đầu dẫn nó đến trước mặt Trần A Phúc đang ở An Vinh Đường, khóc lớn nói: "Muốn đi làm khách, Tiểu Ngọc Nhi muốn đi làm khách."
     
Trần A Phúc nói lời hữu ích đầy cả một cái sọt, Tiểu Ngọc Nhi vẫn khóc lớn không ngừng, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng. Hài tử này bị ông nội của nó sủng đến không có biên giới, bình thường đều lợi hại háo thắng hơn tỷ tỷ ca ca, tỷ tỷ ca ca cũng đều nhường cho con bé. Trần A Phúc sớm liền muốn kiềm chế tính tình của bé, liền kiên định nói: "Không được, Tiểu Ngọc Nhi ở nhà với mẫu thân."
     
Tiểu Ngọc Nhi thấy mình khóc thành dạng này mà mẫu thân đều không nới lỏng, liền chạy tới phía sau đại thụ hờn dỗi. Trần A Phúc mặc kệ con bé, nói cùng bọn hạ nhân chuyện bố trí gian phòng như thế nào.
     
Không lâu sau, đột nhiên nghe được trong viện truyền tới tiếng kêu sợ hãi của nha đầu chiếu cố con bé: "Nhị tỷ nhi đâu, nô tỳ vừa mới rời mắt, thế nào liền không thấy rồi?" Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Bọn nha đầu đều dọa hỏng, tìm một vòng ở An Vinh Đường, cũng không thấy được bóng dáng Tiểu Ngọc Nhi.
     
Trần A Phúc cũng khẩn trương lên, hài tử ở trong ngôi phủ này ngược lại cũng không lạc được, chỉ sợ con bé không chú ý rơi vào trong hồ hoặc là trong giếng.
     
Nhóm nha đầu bà tử vội vàng đi tìm người, tìm trọng điểm ở địa phương bên hồ cùng có giếng.

Hết chương 536.