Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 41: Gió thu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe Bạch Nguyệt Hồ nói, Lục Thanh Tửu thật không dám nghĩ đến hồ ly tinh nhà cậu trước kia đã chịu đựng sống qua ngày như thế nào, hơn nữa hiện tại thật vất vả mới có được cuộc sống mỗi ngày được ăn một bữa cơm nóng, nhưng lại vì mạng của cậu mà phải ăn thứ thi thể có mùi vị cực vi diệu này vào.

Lục Thanh Tửu càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, vội vàng đến an ủi Bạch Nguyệt Hồ nói sau khi trở về sẽ làm đồ ăn ngon cho anh, sẽ hấp một nồi cua còn lại sẽ làm món có vị cay, ăn no mới thôi. Bạch Nguyệt Hồ nghe xong lời Lục Thanh Tửu nói thì lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút, đứng lên khỏi mặt đất rồi nói, đi, chúng ta về nhà thôi.

Vì thế lại nắm tay Lục Thanh Tửu đi về phía cửa lúc nãy mới vào, Lục Thanh Tửu vừa đi vừa nói: “Anh cứ như vậy mà ăn cô ta, cô ta có thể sẽ tức giận hay không, còn nữa…… nếu chúng ta muốn ăn cô ta thì tại sao phải gõ cửa trước?” Trọng điểm là sau khi gõ cửa xong, cô ta còn để hai người bọn họ đi vào, ngẫm lại thì cậu lại có chút cảm thấy có lỗi với Vũ Sư Thiếp.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Mở cửa cho chúng ta không phải cô ta.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy đó là ai?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tất nhiên là người tạo ra ngôi mộ này rồi.” Hắn đơn giản giải thích một lần, Lục Thanh Tửu lúc này mới hiểu chuyện mộ địa của Vũ Sư Thiếp là như thế nào.

Vũ Sư Thiếp khác với người chồng Vũ Sư của cô ta, cô ta là yêu ma tinh quái, còn người chồng Vũ Sư của cô ta lại là thiên thần, nếu nói Vũ Sư cai quản chính là sức mạnh chính diện, thì Vũ Sư Thiếp lại cai quản sức mạnh tiêu cực. Cô ta thông thạo về nguyền rủa, có thể trao đổi kịch độc cùng với rắn, tuy rằng cùng đại diện cho sức mạnh mặt trời, nhưng phong cách làm chuyện lại vô cùng âm độc.

Sau này khi cô ta chết, trời nắng suốt một trăm ngày, dân chúng không thu hoạch được gì, Vũ Sư nhìn thấy cảnh này thì liền biết do oán niệm của Vũ Sư Thiếp quấy phá. Vì vậy, để giảm bớt oán niệm thiếp Vũ Sư, ông ta liền xây dựng ngôi mộ này, sau đó đưa cô ta vào trong đây để ngăn chặn oán khí lại.

Chỉ là sau đó mấy người Bàng Tử Kỳ đã xâm nhập vào nơi này, đụng phải cơ quan ở trong mộ, cũng bị nhiễm phải oán niệm của Vũ Sư Thiếp, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Lục Thanh Tửu nghe xong thì đã hiểu, người mở cửa cho bọn họ không phải là Vũ Sư Thiếp, mà là Vũ Sư chồng của cô ta.

Sau khi hai người đi đến cửa mộ, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi ào ào. Lục Thanh Tửu đã có chuẩn bị từ sớm, móc ra một cây dù từ trong ba lô của mình, sau đó giơ cao ở trên đầu hai người.

Sau khi bọn họ rời khỏi cửa đá thì men theo sườn núi tới đất bằng, Lục Thanh Tửu đi ở sau, khi cậu bò lên thì bị người trước mắt dọa cho sợ. Không biết khi nào, ở ngoài mộ địa đã xuất hiện một người đàn ông mặc một bộ đồ màu xanh, trên mặt người đàn ông đeo lên một cái mặt nạ, che khuất lại nửa mặt, lộ ra đôi môi đẹp, đôi mắt ông ta có màu lục nhạt giống như một hồ nước xinh đẹp, lúc này đang im lặng nhìn về phía Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ.

Trong tay người đàn ông cũng cầm một cây dù, cây dù này Lục Thanh Tửu đã từng nhìn thấy qua —— chính là cái mà cô gái đi theo Bàng Tử Kỳ cầm. Xem ra người đó chính là người đã hạ táng Vũ Sư Thiếp, cũng là Vũ Sư ở trong miệng của Bạch Nguyệt Hồ đã nói kia.

“Đã lâu không gặp.” Người đàn ông mở miệng, giọng rất rõ ràng.

“Đã lâu không gặp.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Anh đến chậm rồi.” Ý của đã đến chậm chính là nói thi thể của bà vợ nhà anh đã không còn lại chút xương da nào nữa rồi.

Lục Thanh Tửu vốn dĩ cho rằng Vũ Sư nghe xong lời Bạch Nguyệt Hồ nói thì ít nhất sẽ biểu hiện ra sự tức giận, ai ngờ ông ta chớp chớp mắt, cười: “Lúc trước tôi đã nói rồi.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cái gì?”

“Năm đó khi cô ta chết, tôi đã đến hỏi A Minh, nói có thể để cậu đến đây giúp một chút hay không, ăn giùm thi thể của cô ta để diệt trừ hậu hoạn sau này, A Minh chắc như đinh đóng cột nói cậu tất nhiên sẽ không chịu.” Vũ Sư nói, “Bởi vì trông thứ này rất khó ăn……”

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng cắt ngang lời ông ta ta: “Không phải rất khó ăn, mà là vô cùng khó ăn.”

“Nhưng không phải cậu đã ăn rồi sao.” Vũ Sư nở nụ cười, ông ta cười, mưa trên trời càng lớn hơn, rơi lộp bộp ở trên dù, tạo ra tiếng vang trầm đục.

Lục Thanh Tửu đứng ở bên cạnh nghe, cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này, cậu cho rằng người nhà của Vũ Sư Thiếp nhất định sẽ tới trả thù, ai biết được khi người này vừa đến đã cười tươi như đóa hoa, chỉ thiếu điều muốn gửi luôn cho Bạch Nguyệt Hồ một lá cờ thưởng nữa thôi.

Thấy sắc mặt Bạch Nguyệt Hồ không tốt, Vũ Sư cũng biết vui đùa một vừa hai phải, ông ta nói: “Cậu ngàn dặm xa xôi tới Thang Cốc, tôi tất nhiên cũng muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà……”

Bạch Nguyệt Hồ nhướng mày.

“Mời đi bên này.” Vũ Sư làm một động tác mời.

Bạch Nguyệt Hồ thuận tay nắm tay Lục Thanh Tửu đi vào bên trong màn mưa.

Vũ Sư thấy động tác hai người thì lại lộ ra một biểu cảm ý vị đầy sâu xa.

Lục Thanh Tửu được Bạch Nguyệt Hồ nắm tay đi về phía trước, bọn họ hướng về phía màn mưa càng lúc càng lớn, thậm chí còn có chút nhìn không rõ cảnh tượng xung quanh cho lắm, nhưng khiến Lục Thanh Tửu cảm thấy ngạc nhiên chính là, nước mưa này dù có thế nào cũng không thấm ướt đồ trên người cậu, khi sắp sửa rơi vào trên quần áo thì giống như bị thứ gì cản lại, chảy sang một hướng khác.

Nước mưa che khuất tầm mắt Lục Thanh Tửu, cậu chỉ có thể bước đi theo sau Bạch Nguyệt Hồ, thẳng đến khi vượt qua giới hạn nào đó, trời vốn đang mưa lớn lại lập tức dừng lại.

Lục Thanh Tửu buông dù che mưa xuống, thấy một thế giới khác.

Ở thế giới này, trên bầu trời có một dòng sông khổng lồ đang trôi nổi, nước sông trong veo xanh thẳm, giống như đôi mắt của Vũ Sư. Những con cá nhỏ bơi trong nước sông cũng có thể thấy được, mấy con cá này có màu sắc rất rực rỡ, dáng vẻ y như đang du lịch ở giữa con sông tạo thành một chiếc cầu vồng lộng lẫy, bên trong con sông còn có nước chảy bèo trôi cùng mấy viên đá cuội mượt mà, đẹp giống như cảnh trong mơ vậy.

Lục Thanh Tửu quả thực nhìn đến ngây người, cho đến khi Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng kéo tay cậu, cậu mới lấy lại tinh thần.

Nơi này hình như là thế giới của Vũ Sư, toàn bộ thế giới đều bị nước bao phủ.

Trên mặt đất cũng là nước, còn có vài ngọn gió nhẹ nhẹ nhàng tạo nên gợn sóng, chỉ là nước này bị thứ gì đó ngăn cách, Lục Thanh Tửu có thể đi trên đó, cậu còn thấy được mấy con cá có màu đen rất lớn ở trong nước, những con cá này ít nhất khoảng 5 mét, nhìn hình dạng của con cá khi bơi lại làm người ta có vài phần cảm thấy vô cùng sợ hãi khó mà hiểu được.

“Mời.” Ở bên cạnh có một bộ bàn ghế bằng đá, Vũ Sư ngồi xuống rồi làm ra đồng tác mời hai người.

Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở đối diện Vũ Sư.

Vũ Sư đưa tay ra trước mặt vỗ một cái, trên mặt bàn đá xuất hiện mấy chiếc đĩa bằng sứ tinh xảo, bên trong chiếc đĩa sứ đựng đầy thịt cá có màu trắng, nhìn qua vô cùng bắt mắt. Ngoại trừ thịt cá, còn có một ít món mà Lục Thanh Tửu nhìn không biết, nhìn qua có chút giống thạch trái cây, hiện ra vẻ trong suốt như nước.

Lục Thanh Tửu nhìn Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ gật đầu ý bảo có thể ăn, sau đó duỗi tay cầm lấy chiếc đũa, gắp miếng thịt cá.

Lục Thanh Tửu thật ra cảm thấy hứng thú với thạch trái cây kia hơn, nhưng mà cậu vẫn nên nếm miếng thịt cá trước, thịt cá sau khi vào miệng hương vị vô cùng ngon, chất thịt dày mà mềm, mang theo một chút vị ngọt lành, hoàn toàn không có mùi tanh của cá, tất cả đều có vị rất tươi ngon.

Lục Thanh Tửu khen: “Ngon quá!”

Môi của Vũ Sư cong lên; “Thích thì ăn nhiều chút, từ khi Nguyệt Hồ đi đến Thủy Phủ, đã rất lâu không đến đây ăn rồi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Trước kia anh ấy thường xuyên tới đây sao?”

Vũ Sư nói: “Nơi nào có ăn là sẽ có mặt, sau khi ăn xong thì rời đi, cũng bởi vì chuyện này mà đã từng xích mích đánh nhau với rất nhiều người.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không phải anh cũng là người bị tôi đánh nên mới cho tôi vào sao?”

Vũ Sư buông tay: “Không phải mới nãy đã mở cửa cho cậu vào rồi sao?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Cái này còn không phải do vợ nhà anh khó ăn nên mới mời mọc như thế à?”

Vũ Sư: “……”

Lục Thanh Tửu nghe hai người nói chuyện có chút buồn cười, xem ra Vũ Sư này có quan hệ rất tốt với Bạch Nguyệt Hồ, trước kia chính là bạn bè, cậu nuốt thịt cá vào, lại gắp một miếng thạch trái cây trong suốt bỏ vào miệng mình. Thấy hình dạng thứ này, Lục Thanh Tửu cho rằng hương vị sẽ giống như thạch trái cây vậy, kết quả khi cho vào miệng lại có chút ngạc nhiên, thứ này lại có vị thịt, nhai ở trong miệng vô cùng giống với gân, hương vị cũng rất tươi ngon, ăn có chút giống thịt cá, nhưng lại không có mùi tanh của thịt cá.

“Ngon quá đi.” Lục Thanh Tửu thốt lên lời khen lần nữa.

“Ngon lắm đúng không?” Vũ Sư cười nói, “Thứ này gọi là thái tuế, con người ăn có thể tăng tuổi thọ đấy.”

“Đây là thái tuế? Nhưng mà không phải thái tuế có trạng thái như mỡ sao?” Lục Thanh Tửu kinh ngạc hỏi.

“Đó là thái tuế sau khi bị ô nhiễm ở trong nhân gian.” Vũ Sư nói, “Thái tuế mới sinh ra, chính là trong suốt như thế.”

Lục Thanh Tửu gật gật đầu. Cậu biết thái tuế, thứ này ở dân gian được gọi là nhục linh chi(*), là một loại thực vật không khác thịt lắm, nghe nói nó được sinh ra từ nấm, nhưng trên thực tế nó lại rất khác với nấm, bởi vì khi trải qua phân tích vi mô, sẽ phát hiện bên trong nó có protein mà chỉ ở động vật mới có, hơn nữa khi đặt thái tuế vào trong một môi trường ẩm ướt, nó sẽ tiếp tục phát triển, giống như đang còn sống vậy. Có rất nhiều lời đồn về Thái Tuế ở trong nhân gian, một trong đó Lục Thanh Tửu đã từng xem qua chính là năm đó Từ Phúc đi về phía đông cũng là vì muốn tìm kiếm thái tuế này cho Tần Thủy Hoàng.

1549244281-298-nam-16-1549080011-width650height439

(*)Nấm linh chi có tên khoa học là Ganoderma lucidum. Các loại nấm linh chi đều thuộc họ nấm Lim. Người Trung Hoa gọi là “Thái Tuế Linh Chi” (太歲靈芝), Thái Tuế Nhục Linh Chi (太歲肉靈芝) hay nôm na hơn là “Nhục Linh Chi” (肉靈芝). Ngay từ thời xa xưa, người ta thường dùng nấm linh chi để làm thuốc chữa bệnh. Thậm chí, loại nấm này còn được xếp vào hàng siêu phẩm, được dùng cho vua chúa thời xưa.

Lục Thanh Tửu ăn thêm một miếng, không khỏi bị hương vị này thuyết phục, cậu khen lấy khen để, nhưng dáng vẻ của Bạch Nguyệt Hồ lại cũng không có hứng thú gì lớn, Vũ Sư cười hỏi hắn tại sao không ăn, hắn rất không nể mặt mà nói một câu ngán rồi.

Vũ Sư nghe vậy ngược lại cũng không thèm để ý, chỉ là khuyên Lục Thanh Tửu ăn nhiều một chút, nói thứ này rất tốt cho cơ thể của con người.

Lục Thanh Tửu gật đầu nói lời cảm ơn ông ta, chỉ là cậu ăn ăn, cảm thấy thứ này dường như có chút gì đó quen mắt, tạm dừng, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nhớ tới mình đã từng gặp qua ở đâu, chiếc đũa cậu dừng lại, mang theo biểu cảm không thể tưởng tượng được nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ: “Nguyệt Hồ……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Hử?”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi nhớ, hình như lúc trước anh từng khen chất thịt của Doãn Tầm không tệ……”

Bạch Nguyệt Hồ chớp chớp mắt, đầy mặt vô tội: “Tôi không ăn cậu ta.”

Lục Thanh Tửu nói: “Ý tôi không phải nói anh ăn cậu ta, tôi đang nói…… có lẽ nào da thịt trên người Doãn Tầm đều là……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chính là cái này đó.”

Ngay sau đó Lục Thanh Tửu run rẩy buông đũa xuống, cậu nói Doãn Tầm rõ ràng là nước thì cớ gì mà Bạch Nguyệt Hồ lại cảm thấy hứng thú với cậu ta chứ, bây giờ cậu mới hiểu, thì ra không phải nước, mà là thịt, hơn nữa mấy câu như chất thịt không tệ này ấy vậy mà còn nghe có chút rất hợp lý mới đau chứ.

“À……Nhục linh chi này được tạo ra như thế nào?” Lục Thanh Tửu suy yếu đặt câu hỏi, “Sẽ biến thành người sao?” Cậu đang có loại ảo giác khủng bố chính là bản thân hình như đang ăn thịt thằng bạn thân vô dụng của mình vậy.

“Sao vậy?” Vũ Sư nhìn phản ứng Lục Thanh Tửu không quá hiểu rõ, “Chẳng lẽ cậu có bạn bè là nhục linh chi sao?”

“Đúng vậy.” Lục Thanh Tửu gật đầu.

“À, cái này thật ra cũng không cần lo như thế.” Vũ Sư không sao cả nói, “Nhục linh chi chỉ là một loại nguyên liệu nấu ăn, nhưng bởi vì là loại đặc biệt, cho nên có thể dùng nó để cấu tạo lại cơ thể, vì vậy nếu tôi không đoán sai thì người bạn kia của cậu đã từng chết qua một lần rồi đúng không?”

Như thế cũng không sai, dựa theo cách nói của Doãn Tầm, năm đó khi cậu ta rơi vào vũng nước thì đã mất mạng, sau đó lại có một người đàn ông kỳ quái đã cho cậu ta một sinh mạng thứ thứ hai, xem ra người đàn ông kia đã dùng nhục linh chi này cấu tạo lại cơ thể của Doãn Tầm một lần nữa, làm cho Doãn Tầm sống lại.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Lục Thanh Tửu mới yên tâm.

Sau khi hai người ăn hết đồ ở trước mặt, Bạch Nguyệt Hồ đứng dậy tạm biệt. Vũ Sư cũng không có ý muốn giữ lại, nhìn theo hai người rời đi.

Bạch Nguyệt Hồ dẫn Lục Thanh Tửu từ trong màn mưa rời khỏi thế giới Vũ Sư, sau khi trở lại hiện thực thì lại dẫn Lục Thanh Tửu trở về nhà cổ.

“Doãn Tầm, chúng tôi trở về rồi này.” Lục Thanh Tửu đứng ngay cửa sân kêu lên. Bọn họ đi ra ngoài một ngày, không biết Doãn Tầm có canh nồi thịt cho tốt không nữa.

Doãn Tầm nghe thấy tiếng thì tung ta tung tăng vọt từ trong nhà ra, “Hai người về rồi à.”

Lục Thanh Tửu nói: “Tắt lửa chưa?”

“Tắt rồi.” Doãn Tầm nói, “Tôi nếm thử rồi, ăn rất ngon luôn.”

Lục Thanh Tửu cười nói: “Buổi tối hâm lại là có thể ăn.”

Dù sao cũng vất vả cho Bạch Nguyệt Hồ phải gặm một miệng bùn, cho nên Lục Thanh Tửu cũng muốn khao cho hồ ly tinh nhà mình một bữa thật ngon.

Chu Miểu Miểu gọi cho Lục Thanh Tửu nói đã gửi chuyển phát nhanh cho cậu, ngày hôm sau Lục Thanh Tửu đi đến thị trấn lấy hàng chuyển phát nhanh về. Thùng hàng chuyển phát nhanh dùng dây thừng cột chắc lại, bên trong đều có cua đực lẫn cái, xem kích cỡ này khẳng định chúng rất chắc thịt.

Doãn Tầm chưa từng được ăn cua, đứng ở bên cạnh nhìn bằng ánh mắt trông mong, nói con cua này thật sự rất ngon sao, trông nó có rất nhiều xương á.

“Đương nhiên là ngon rồi.” Lục Thanh Tửu cười nói, “Giữa trưa chúng ta ăn cua đi, tôi hấp một nửa, còn lại làm mấy món cua chua cay.”

“Được được được.” Doãn Tầm cực kỳ vui vẻ.

Bạch Nguyệt Hồ lại không có hứng thứ mấy với cua, không có phản ứng gì.

Cua chết không thể ăn, cho nên khi Lục Thanh Tửu nhận được thì trực tiếp bỏ vào trong một nồi hấp, còn lại chặt thành làm hai rang chua cay, cậu bỏ một ít gia vị cay vào ướp cua, sau đó bỏ thêm không ít khoai tây hành tây phụ liệu…., đến lúc đó nếu ăn cua thấy ngán còn có thể đổi loại khẩu vị khác.

Sau khi Lục Thanh Tửu làm cua thì thuận tiện gọi cho Chu Miễu Miễu, cảm ơn quà của cô.

Chu Miểu Miểu cười ha ha ở trong điện thoại, nói muốn ăn cứ nói, cô gửi thêm cho Lục Thanh Tửu hai cân, Lục Thanh Tửu cũng không khách sáo với cô nàng, cười nói OK.

Con cua ở trong nồi biến thành màu ánh vàng cam rực rỡ, Lục Thanh Tửu cho gia vị chuyên dùng vào. Gia vị bỏ vào là hành cùng gừng, lại dùng chút ít dầu xào sơ cho nóng, bỏ vào trong nồi một ít dấm, làm như vậy gia vị sẽ càng ngon hơn, mấy thứ này là một sự phối hợp hoàn hảo với cua.

Vị cay của món cua thì càng không cần phải nói, còn chưa xốc lên mới chỉ mở nắp nồi thôi mà đã tỏa ra mùi hương nồng đậm, Doãn Tầm vẫn luôn ở bên cạnh thò đầu qua nhìn.

Lục Thanh Tửu đến thị trấn lấy đồ bên chuyển phát nhanh còn nhân cơ hội đến tiệm mua rượu Thiệu Hưng của dân bản xứ ủ, cua có tính hàn, ăn nhiều sẽ không tốt dạ, trà gừng cùng rượu Thiệu Hưng là thức uống rất hợp với món cua, bọn họ không thích trà cho lắm, cho nên Lục Thanh Tửu liền mang rượu Thiệu Hưng ra luôn.

Lục Thanh Tửu kêu Doãn Tầm dọn một cái bàn ra ngoài sân, vừa ngắm trăng vừa ăn cua.

Doãn Tầm đã vội đến không chờ nổi, ngoan ngoãn dọn xong bàn ghế, ba người ngồi xuống ở bên cạnh bàn.

Con cua vào tháng chín rất béo, khi tách vỏ ra là có thể thấy gạch cua đầy đặn, còn có nước sốt sền sện vàng óng từ vỏ cua chảy xuống, Lục Thanh Tửu nhấp nhấp ngón tay chính mình, dạy Doãn Tầm cách lột cua thế nào. Gạch cua có thể trực tiếp ăn với nước sốt, lúc tách thịt cua ra có thể sử dụng kìm để tách vỏ, cho vào một phần vỏ rỗng, chờ bỏ vào nhiều rồi thì ăn luôn một ngụm.

Ăn thịt cua gạch tươi ngon, uống vào một hơi rượu Thiệu Hưng, gió nhẹ còn mang theo mùi hương hoa quế thanh nhã trong không khí, Lục Thanh Tửu lại lần nữa muốn cám ơn sự lựa chọn của chính mình.

May là cậu trở lại nơi này, về cái thôn tên là Thủy Phủ này.

Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm con cua không ra tay, mày hơi hơi nhăn lại, giống như đang tính toán rốt cuộc có nên ăn luôn vỏ cua vào không. Lục Thanh Tửu vẫn còn đang cảm thấy đau lòng khi để hắn gặm một họng bùn kia, vì vậy mà dứt khoát giúp Bạch Nguyệt Hồ xử lý con cua, gỡ gạch cua và thịt ra khỏi vỏ rồi chấm đưa tới bên miệng của Bạch Nguyệt Hồ.

“Ăn đi.” Lục Thanh Tửu cười nói.

Bạch Nguyệt Hồ nhận lấy rồi nuốt xuống, mày đang nhăn nháy mắt giãn ra, hắn hơi hơi há mồm, nói câu: “Ngon đấy.”

“Ngon đúng không?” Lục Thanh Tửu nói, “Anh ăn món cua cay này trước đi, để tôi lột vỏ cho anh.”

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.

Nếu nói món cua hấp chính là giữ lại được vị tươi, thì món cua vị cay mùi vị đậm đà hơn, thịt cua bên trong thấm vào hương liệu, hương vị từ thanh đạm biến thành mùi vị tươi ngon cay cay, Bạch Nguyệt Hồ cầm lấy một con, có chút không quá thuần thục bắt đầu gặm, hắn giống như phát hiện vỏ sẽ ảnh hưởng mùi vị con cua, tuy rằng ăn vào luôn cũng không sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn phun vỏ ra.

Doãn Tầm nắm được bí quyết ăn cua nên ăn rất nhanh, có điều cậu ta không ăn uống được nhiều như Bạch Nguyệt Hồ, ăn vào sáu bảy con thì đã cảm thấy hơi no, nhưng hiển nhiên cậu ta còn chưa ăn đủ, ánh mắt trông mong mà nhìn Lục Thanh Tửu, nói: “Tôi còn muốn ăn.”

“Ăn nữa đi, không phải còn rất nhiều sao.” Lục Thanh Tửu đã nấu hết toàn bộ cua.

“Cơ mà tôi ăn không vô nữa rồi.” Doãn Tầm nói, “Con cua này không có thịt gì, nhưng tại sao ăn vào lại căng bụng như thế chứ!”

Lục Thanh Tửu nở nụ cười: “Thích thì để tôi nói với bạn gửi thêm, đừng có ngốc mà ăn đến căng bụng, cậu cũng đâu phải Bạch Nguyệt Hồ đâu.”

Người thường chỉ ăn năm sáu con là no, nhưng đối với Bạch Nguyệt Hồ mà nói, thịt của năm sáu con cua không đủ nhét kẽ răng của hắn, nhưng mà hắn ngược lại cũng không để Lục Thanh Tửu lột vỏ cho hắn nữa, mà bảo Lục Thanh Tửu tự mình ăn đi. Trước đó Bạch Nguyệt Hồ không muốn ra tay, nguyên do cũng là bởi vì lười, khi hắn thật sự ra tay, lột vỏ cua cũng đơn giản hơn người ta, sức lực của hắn lớn, con cua cần dùng đến kìm bẻ ra thì hắn lại trực tiếp bóp nát đi.

Lục Thanh Tửu không quên cho nhóc hồ ly và hai con heo đen nhà mình ăn, nhóc hồ ly ăn cua không cần lột vỏ, hàm răng bén nhọn rốp cốp liền cắn vỏ cua nát nhừ, ăn luôn hết toàn bộ vỏ, ngược lại vậy có vài phần lười biếng giống y như Bạch Nguyệt Hồ vậy.

Mùa thu là mùa ngắm trăng, thời tiết không nóng không lạnh, ánh trăng khuyết treo ở giữa bầu trời. Qua mấy ngày nữa chính là trung thu, là lúc sẽ được ăn bánh trung thu.

Bánh trung thu có thể mua ở trên thị trấn, nhưng mà Lục Thanh Tửu vẫn quyết định tự chính mình làm, cậu chưa từng tự chính mình làm bao giờ, kế hoạch của cậu là làm bánh trung thu nhân bánh hạt sen và lòng đỏ trứng muối, cùng với nhân thịt, trong nhà còn thiếu loại lò nướng nhỏ, chờ ngày mai cậu định đến thành phố mua một cái, nhân tiện đến bệnh viện xem tình huống Bàng Tử Kỳ thế nào rồi.

Cuộc sống ở nơi này tốt hơn cuộc sống trước kia của cậu rất nhiều, Lục Thanh Tửu uống vài ngụm rượu Thiệu Hưng ấm áp, trên má cũng hiện lên một áng đỏ ửng, cậu có chút hơi say rồi.

Sau khi Doãn Tầm ăn no đã về nhà, trong sân chỉ còn lại cậu cùng Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ cúi đầu chậm rãi lột thịt cua hấp, ngón tay thon dài linh hoạt vô cùng, bóc từng thớ thịt cua trắng bóng ra khỏi vỏ bỏ vào mai cua.

Lúc hắn lột vỏ Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn hắn rồi nở nụ cười nhàn nhạt, hắn nâng tay lên đưa thịt cua đến miệng Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu thấy thế sửng sốt một chút: “Không cần……” Cậu ăn no rồi.

Bạch Nguyệt Hồ lại không cử động, cánh tay khẽ nâng, ý bảo Lục Thanh Tửu ăn y.

Lục Thanh Tửu bật cười, rốt cuộc vẫn nhận ý tốt của Bạch Nguyệt Hồ, cậu nhận lấy ăn vào sau đó nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, nếu cậu không nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên Bạch Nguyệt Hồ chia sẻ đồ ăn với cậu. Lục Thanh Tửu cũng biết, khi động vật hoang dã ăn chính là lúc đang cảnh giác cao độ, hơn nữa tính cách Bạch Nguyệt Hồ còn rất bảo vệ đồ ăn, chỉ cần đồ ăn đã vào trong chén hắn thì không thể chia cho người khác, động tác lần này của Bạch Nguyệt Hồ quá mức tự nhiên, Lục Thanh Tửu suýt nữa đã không ý thức chuyện này đã khác mọi ngày.

Lục Thanh Tửu ăn thịt cua vào miệng, có lẽ bởi vì đây là do Bạch Nguyệt Hồ tự tay lột cua, cho nên cảm thấy mùi vị vô cùng ngon, Lục Thanh Tửu nở nụ cười.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu cười cái gì?”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi cười vì tôi không ngờ khi tôi làm nhân viên chăm sóc động vật cũng sẽ có một ngày hết khổ như vậy.”

Bạch Nguyệt Hồ nhướng mày: “Hết khổ?”

Lục Thanh Tửu cười mà không nói.

Bạch Nguyệt Hồ thì không rõ Lục Thanh Tửu cười là có ý gì, hắn cũng không phát hiện bản thân đã xuất hiện hành vi sai lệch gì, cũng không cảm thấy chính mình chia sẻ đồ ăn cho Lục Thanh Tửu là có cái gì không đúng cả.

“Ngủ đi.” Ăn xong con cua cuối cùng, Lục Thanh Tửu cũng có chút mệt, lúc này ban đêm đã khuya, gió cũng có chút lạnh.

“Được, cậu đi trước đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tôi dọn bàn một chút.”

Lục Thanh Tửu gật gật đầu, đứng dậy duỗi người rồi vào nhà rửa mặt ngủ, khi cậu nằm ở trên giường thì nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Bạch Nguyệt Hồ đang ở trong sân cúi đầu dọn dẹp chén đũa. Trong đầu không khỏi nhớ tới câu nói Bàng Tử Kỳ từng nói với cậu. “Dã thú chính là dã thú, tuy rằng có thể giả thành con người, nhưng một khi đã bị kích thích thì sẽ lộ ra bản tính hung ác.” ——vậy thì có sao đâu, con thỏ bị ép đến nóng nảy cũng sẽ cắn người mà, huống chi Bạch Nguyệt Hồ cũng không phải dã thú không có ý thức của mình, hắn biết bản thân là ai, biết bản thân đang làm cái gì, thậm chí từ một mức độ nào đó mà nói, lực tự chủ còn mạnh hơn con người rất nhiều.

Lục Thanh Tửu suy nghĩ rồi ngáp một cái, cơn buồn ngủ dâng lên, cậu nhắm mắt lại,chỉ qua một lát đã rơi vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời cao khí sảng, bầu trời quang đãng.

Sau khi Lục Thanh Tửu làm cơm sáng xong thì định đến bệnh viện trung tâm thành phố thăm Bàng Tử Kỳ một chút.

Doãn Tầm giống như đứa trẻ hư khóc lóc láo nháo muốn đi cùng với Lục Thanh Tửu Lục Thanh Tửu rơi vào đường cùng chỉ có thể đồng ý.

Vì thế hai người ngồi trên xe vận tải nhỏ đi đến thành phố, qua mấy giờ, đã tới bệnh viện ở trung tâm thành phố, khi đi đến bên ngoài phòng bệnh, còn chưa đi vào thì đã nghe được tiếng Bàng Tử Kỳ đang phẫn nộ rít gào: “Mẹ nó, tôi sắp chết rồi, ông đừng quấy rầy tôi nữa được không? Cầu xin ông giống con người dùm một chút đi——”

Lục Thanh Tửu: “Xem ra tinh thần anh ta không tệ nha.”

Doãn Tầm gật gật đầu: “Tinh thần tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều……”

Lục Thanh Tửu nói: “Vũ Sư Thiếp kia chắc không còn ám theo anh ta nữa rồi.” Cậu nói xong lời này thì đẩy cửa vào, nhưng, sau khi cậu nhìn thấy Bàng Tử Kỳ trong phòng bệnh lại đứng hình mất vài giây.

Chỉ thấy Bàng Tử Kỳ ngồi ở trên giường bệnh cãi nhau như rồng như hổ với một người, còn Vũ Sư Thiếp vốn đang nằm trên người của anh ta đã không thấy bóng dáng đâu, nhưng mà lại có thêm người nhỏ bằng một ngón tay ôm cái vẻ mặt không vui vẻ ngồi ở trên vai anh ta, cái người be bé kia……Thế mà lại là Vũ Sư Thiếp phiên bản mini(*) mới ghê.

IMG_20210828_124703

(*)Vũ Sư Thiếp phiên bản mini

Nhìn thấy cảnh này, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm liếc nhau, cùng thấy được sự ngạc nhiên ở trong mắt của đối phương.