Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 50: Câu chuyện rợn người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thanh Tửu bị bệnh đại khái tầm hai ba ngày mới hoàn toàn khỏi hẳn. Sau khi khỏi hẳn rồi cậu mới thở phào được một hơi nhẹ nhõm, vì biết mình sẽ không bị Bạch Nguyệt Hồ coi như động vật ốm yếu mà ăn luôn nữa rồi.

Mấy ngày nay tuyết rơi càng ngày càng lớn, liên miên mãi mà chẳng dứt, không lâu sau Lục Thanh Tửu liền nghe được tin từ miệng Doãn Tầm rằng đường lên trấn trên đã bị chặn lại do tuyết rơi nhiều. Giao thông nối hai nơi bị đứt đoạn, gần như thôn Thủy Phủ đã biến thành một thôn nhỏ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ có thể chờ đến mùa xuân năm sau tuyết tan ra thì mới có thể liên hệ lại lần nữa với những nơi khác.

Ký ức về mùa đông của Lục Thanh Tửu khi còn nhỏ rất chi là mờ nhạt, cậu chỉ mang máng nhớ rằng mùa đông thôn Thủy Phủ gian nan cực kì so với những mùa khác, đồ ăn cũng trở nên quý hiếm hơn do ít ỏi, rất khó ăn được mớ rau dưa nào tươi mới.

Mà bây giờ, Lục Thanh Tửu đã có được nhận biết sáng suốt về kiểu gian nan này, sau khi tuyết rơi đại khái khoảng năm sáu ngày, mạng và điện trong nhà sẽ cùng rủ nhau đi nghỉ. Hôm đó Lục Thanh Tửu còn đang ở nhà xem TV, kết cục đột nhiên căn nhà tối sầm lại một màu, Doãn Tầm thì vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên là đã sớm liệu rằng chuyện này sẽ xảy ra: “Cắt điện rồi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Cắt rồi ấy hả? Không phải cậu nói tới tháng mười hai mới cắt sao?”

“Năm nay tuyết to quá.” Doãn Tầm nói, “Chắc hẳn có mạng lưới điện ở đâu bị tuyết đè toi rồi, lại không có cách nào sửa chữa được, đi lấy ngọn nến ra đi, ráng dùng tạm vậy……”

Lúc trước Doãn Tầm đã nói qua với Lục Thanh Tửu rằng khi thời tiết rét đậm, thôn mình sẽ cắt điện ngắt mạng hết, nhưng tình huống hiện tại so với lời Doãn Tầm nói thì bết bát hơn một chút, bởi vì bây giờ mới có trận tuyết đầu, điện và mạng đã mất hết rồi. Cũng may Lục Thanh Tửu đã sớm có chuẩn bị, cậu lấy mấy cái đèn pin điện nhỏ bày trong phòng khách để chiếu sáng, tuy lúc này vẫn là ban ngày, nhưng bởi vì tuyết cứ rơi mãi, nên thật ra bên ngoài phòng còn sáng hơn cả bên trong phòng.

Lục Thanh Tửu đốt chậu than lên lửa hồng hồng, ngồi trên giường đất bên cạnh để sưởi ấm, thảo luận với Doãn Tầm xem trưa nay ăn cái gì. Bạch Nguyệt Hồ vẫn ngồi trên cái ghế đung đưa của hắn, híp mắt nghỉ ngơi. Vốn mùa đông chính là cái mùa khiến người ta không muốn nhúc nhích, việc nhà nông không có nhiều, cũng không cần ra cửa, mỗi ngày chỉ cần nằm nhà nghĩ nên ăn cái gì như vậy là đủ rồi.

“Ăn thịt khô đi.” Doãn Tầm bắt đầu suy nghĩ thực đơn cho mình, “Lúc làm xong tôi còn chưa được nếm thử đâu.”

Lục Thanh Tửu gật gật đầu: “Được đó, làm món ớt cay xào thịt khô nha, Nguyệt Hồ thì sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Sao cũng được.” Hắn cái gì mà chả ăn.

Lục Thanh Tửu nói: “Mấy cậu cứ ngồi chơi đi, tôi đi nấu cơm.”

Doãn Tầm nói: “Tôi với cậu đi chung, cậu không sợ lạnh sao, tôi cũng không sợ đâu.”

Lục Thanh Tửu không từ chối, hai người cùng đi vào phòng bếp. Từ sau khi tuyết rơi, cơ bản Lục Thanh Tửu cũng chỉ nấu cơm, những việc khác trong nhà đều là Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ thầu hết, Bạch Nguyệt Hồ phụ trách cho gà và cả ba đứa động vật trong nhà ăn, Doãn Tầm thì phụ trách việc làm trợ thủ cho Lục Thanh Tửu, lúc nào nấu cơm mà cần phải dính vào nước lạnh thì đều do Doãn Tầm tới làm, Lục Thanh Tửu cơ bản không đụng được nước lạnh.

Nếu là trước kia, Lục Thanh Tửu cảm thấy mình dính xíu nước lạnh cũng không sao cả, nhưng vấn đề là giờ đã trải qua vụ bị bệnh vừa rồi, cuối cùng Lục Thanh Tửu đã ý thức được rõ ràng, nếu cậu lại bị bệnh, Bạch Nguyệt Hồ sẽ không kiềm được cái miệng nữa. Vì thế cậu đã sợ lạnh giờ còn cố gắng tránh hết tiếp xúc với những đồ vật lạnh băng, phòng ngừa mình sẽ bị bệnh, tránh cho việc bệnh không làm cậu chết nhưng lại bị Bạch Nguyệt Hồ ăn hết sạch cả da lẫn xương sọ, không chừa lại thứ gì.

Thịt khô được cắt thành lát, bỏ vào nồi xào cùng với ớt cay, nhiệt độ khiến thịt khô bị co lại, phần thịt mỡ hiện ra trạng thái trong suốt, như vậy thịt ăn vào sẽ không ngấy chút nào, mà sẽ vừa dai vừa mềm, nhai sần sật. Ớt cay đã được bọn họ mua về từ trước, đặt ở tủ đông trong phòng lạnh, lúc nào muốn ăn chỉ cần lấy ra rã đông, tuy ăn không có tươi như lúc vừa mua, nhưng đang mùa đông khuyết thiếu nguyên liệu, cho nên thế này cũng đủ rồi.

Lục Thanh Tửu còn bảo Doãn Tầm đi vào hầm lấy cải trắng dự trữ ra, làm một nồi thịt heo cải trắng hầm miến thật to, đồ ăn còn chưa ra khỏi nồi, mùi thơm của thịt đã tràn đầy khắp phòng, Doãn Tầm đứng ở bên cạnh tròng mắt sắp rơi vào nồi đến nơi, dáng vẻ gấp không chờ nổi kia thực sự có chút buồn cười. Lục Thanh Tửu làm xong cơm, bưng đến chỗ giường đất trong phòng. Vì để tiết kiệm than, cả nhà bọn họ đều ngồi gần giường đất trong phòng, ăn trên giường đất, nói chuyện phiếm trên giường đất.

Thịt khô xào rất thơm, thịt heo hầm miến(*) cũng là thứ đồ ăn rất thích hợp cho mùa đông, khẩu vị ăn uống của mọi người vào mùa đông luôn khá hơn một chút, đến Lục Thanh Tửu còn ăn không ít cơm.

yuan_79f8ba2a7b9718e41122bf702610b8ec

(*) thịt heo hầm miến

Doãn Tầm hút một gắp miến, xúc từng miếng từng miếng cơm tẻ, hạnh phúc đến nỗi híp cả mắt. Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở bên cạnh cậu ta, nhăm nhăm nhai thịt heo, lúc trước âm thanh này Lục Thanh Tửu đã nghe thành quen, tuy nhiên bây giờ đối âm thanh này có sự lĩnh ngộ mới…… Cậu cảm thấy xương mình cốt còn không cứng bằng xương heo đâu……

Cơm nước xong, tới thời gian nghỉ trưa tuyệt vời, Doãn Tầm không dám chen với Bạch Nguyệt Hồ trên một chiếc giường, cho nên ngoan ngoãn đi sang phòng bên cạnh. Bạch Nguyệt Hồ thì tung chín cái đuôi xinh đẹp của hắn ra, động tác tự nhiên bọc lên Lục Thanh Tửu đang nằm trên giường.

Cái đuôi vừa ấm lại mềm, Lục Thanh Tửu bị bao lại bên trong thoải mái vô cùng, cậu ôm lấy một cái, dùng gương mặt cọ cọ, không lâu sau đã ngủ mất trong độ ấm dễ chịu ấy, ngủ một giấc hết hơn nửa ngày, thông thường lúc tỉnh lại đã là xế chiều 4-5 giờ rồi.

Sau khi dậy thì rửa mặt qua để tỉnh táo lại, đã đến thời điểm ăn cơm tối.

Thật ra kiểu sinh hoạt ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn này cũng không tệ, dù sao mùa đông mỗi năm chỉ có một hai tháng, đầu năm sau thôi là xuân đã tới rất nhanh. Đương nhiên, có chút không hoàn mỹ ở chỗ nhà bị cúp điện nên không có hoạt động giải trí gì hết, TV không thể xem, máy tính không thể chơi, ngay cả điện thoại cũng sắp sập nguồn, cơ bản không có điện không có mạng thì cứ như đang sống ở thời nguyên thủy vậy.

Vì thế ăn xong cơm tối, Doãn Tầm rảnh đến phát chán đưa ra ý kiến muốn làm chút việc vui.

Lục Thanh Tửu đang ăn hạt hướng dương xào thơm, nói: “Việc gì vui?”

Doãn Tầm nói: “Chúng ta thi kể chuyện ma đi, xem chuyện ma của ai khủng bố nhất!”

Lục Thanh Tửu nghe vậy dừng động tác ăn hạt dưa lại: “Cậu đường đường là Sơn Thần mà còn đi kể chuyện ma à?”

Doãn Tầm nói: “Chơi không? Chơi không?”

Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được, vì thế hỏi Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở bên cạnh: “Nguyệt Hồ, anh có muốn chơi cùng không?”

Vốn Lục Thanh Tửu tưởng Bạch Nguyệt Hồ sẽ không thấy hứng thú đối với loại hoạt động này, ai ngờ vậy mà hắn lại gật đầu đồng ý, sau đó đứng lên khỏi ghế rồi ngồi xuống cạnh hai người.

“Vậy cậu kể trước đi.” Doãn Tầm nói với Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi, tôi trước nhé.” Cậu kể câu chuyện cậu gặp được ở công ty.

Chính là lúc Lục Thanh Tửu còn đi làm ở công ty, thường xuyên tăng ca đến buổi tối 11-12 giờ, sau đó mỗi lần đi WC đều phát hiện có một gian WC bị khóa lại, vài lần trước thì cậu còn không để ý lắm, cho đến một ngày nào đó cậu đang đi vệ sinh bên cạnh gian WC bị khóa, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất, đúng lúc Lục Thanh Tửu cúi đầu nhặt điện thoại lên thì lại phát hiện trong căn WC bị khóa ngay bên cạnh mình, có một đôi chân đứng đối diện về phía cậu, nếu là chân bình thường thì thôi, nhưng vấn đề là cặp chân kia mang giày cao gót màu đỏ, làn da tái nhợt vô cùng, thậm chí có thể nhìn đến mạch máu màu xanh lá.

Lục Thanh Tửu đi vào WC nam, tại sao trong WC nam lại có một đôi chân của phụ nữ? Lúc ấy Lục Thanh Tửu liền cảm giác ra có gì đó sai sai, cậu đang định đứng dậy rời đi, lại nghe thấy âm thanh lộc cộc lộc cộc, tiếp đó trơ mắt nhìn từ khe hở mặt đất thấy cặp giày cao gót kia di chuyển từ trong căn WC bên phải tới trước mặt mình.

“Cốc cốc.” Có người gõ cửa gian WC của cậu.

Lúc ấy toàn thân Lục Thanh Tửu cứng đơ lại, tuy rằng thỉnh thoảng cậu sẽ gặp được một ít chuyện khá là kỳ quái, đơn cử như bác cây biết nói và các sinh vật linh tinh, nhưng lại là lần đầu tiên gặp được thứ dơ bẩn này. Toàn thân cậu không dám gây ra tiếng động, làm bộ như không nghe thấy cái gì hết, nín thở ngồi trên bồn cầu.

Tiếng đập cửa lại vang lên hai lần, Lục Thanh Tửu vẫn không dám nhúc nhích như cũ, tiếp đó liền nghe thấy âm thanh giày cao gót lộc cộc đi xa. Lục Thanh Tửu nghe được tiếng bước chân thì cho rằng kia thứ kia đã rời đi, cậu đang muốn đẩy cửa ra rồi lại nghĩ tới cái gì đó, nên dừng động tác mở cửa rồi nhìn thoáng qua khe hở, một cái liếc mắt này suýt chút nữa dọa cậu đến đột quỵ, cậu thấy một đôi mắt đang trợn trừng, thứ kia dùng tay nâng cái đầu của mình, cái đầu cứ được nâng như vậy nhìn chằm chằm Lục Thanh Tửu, thân thể của cô ta kéo thật dài, tuy đầu còn ở trước mặt Lục Thanh Tửu, nhưng đôi chân đi giày cao gót đỏ đã chạy tới cửa WC…… Bảo sao mà cậu lại nghe được tiếng giày cao gót đã rời xa……

“Sau đó thì sao, thì sao hả?” Doãn Tầm hồi hộp nghe.

Lục Thanh Tửu nói: “Sau đó tôi liền ngồi trong WC mắt to trừng mắt nhỏ với cô ta, trừng mắt nhìn cả đêm, đến tận khi trời sắp sáng cô ta mới biến mất.”

Doãn Tầm nghe xong sau đó trợn tròn đôi mắt: “Cô ta không làm gì cậu à?”

Lục Thanh Tửu nói: “Không có.”

Doãn Tầm thở dài: “Vậy bây giờ tới lượt tôi.”

Chuyện kể rằng từ khi cậu ta bắt đầu lên làm Sơn Thần, gặp được một người đàn ông vác theo một thi thể lên núi để vứt xác, thi thể đó là nữ, còn đã bị người đàn ông chém lung tung loạn xạ ở trên cơ thể, tình trạng thi thể cực kì thê thảm, người đàn ông kia vô cùng hoảng loạn, tùy tiện đào cái hố đất rồi chôn thi thể nữ đó xuống. Tất cả đều bị Doãn Tầm thấy vào trong mắt, tuy nhiên lúc đó tuổi cậu ta còn quá nhỏ, sau khi nói việc này cho ông nội, ông cụ sợ phiền phức nên khẩn trương ngăn cản việc cậu ta muốn báo cảnh sát, bảo cậu ta tuyệt đối đừng nói ra việc này.

Doãn Tầm liền nghe theo lời ông nội nói, tuy nhiên cậu ta vẫn sử dụng năng lực Sơn Thần của mình để âm thầm quan sát.

Sau khi người đàn ông kia chôn thi thể thì biến mất một khoảng thời gian, rồi lại lần nữa xuất hiện ở đỉnh núi, hắn ta cầm cái xẻng, tìm kiếm khắp nơi chỗ chôn thi thể kia, người đàn ông cứ đào đào mãi khắp đông tây nam bắc, cuối cùng hắn ta đã tìm được nơi chôn thi thể lúc trước. Lúc hắn ta đào thi thể ra một lần nữa, thi thể đã hư thối nặng nề, trông vô cùng kinh tởm và dữ tợn. Nhưng người đàn ông lại không màng những thứ ấy, móc từ trong lồng ngực ra thứ gì đó rồi dán trên trán thi thể nữ, sau đó lại hạ táng thi thể nữ ấy một lần nữa.

Lúc ấy Doãn Tầm rất là tò mò, nhưng vì đã bị nhốt ở trên núi, cậu ta cũng không thể đi theo người đàn ông, không biết rốt cuộc người đàn ông kia đã xảy ra chuyện gì mới khiến người đàn ông đó làm ra hành động như vậy.

Tuy nhiên từ lần đó về sau, càng ngày người đàn ông càng thường xuyên lên núi, thậm chí có khi nửa đêm vẫn sẽ bò lên núi để đào cái thi thể kia lên.

Mới đầu Doãn Tầm rất kỳ quái rốt cuộc vì sao người đàn ông lại muốn làm như vậy, nhưng dần dần, cậu ta phát hiện ở trên cơ thể người đàn ông đó có một ít khác thường.

Cổ người đàn ông trở nên càng ngày càng dài, mới đầu còn miễn cưỡng giống bộ dạng khi duỗi cổ, nhưng về sau thì hoàn toàn không thể dùng từ duỗi cổ để giải thích nữa. Cổ hắn ta bắt đầu nhỏ dần, dài hơn, trở nên mềm quặc, như một con rắn lạnh băng. Bởi vì sự biến hóa này, người đàn ông không dám trở lại nơi ở của mình nữa, hắn ta chỉ có thể bị ép lựa chọn ở lại trên núi, mà lúc này đây, cuối cùng Doãn Tầm đã biết trên cơ thể người đàn ông xảy ra chuyện gì.

Đó là một buổi đêm, Doãn Tầm có thể chứng kiến mọi thứ trên núi, cậu ta nhìn thấy người đàn ông đang nằm ngủ ở trong một cái lều mộc mạc, nhưng cổ lại bị quấn thành một cái vòng tròn quái dị. Sau khi bóng đêm buông xuống, trong lều nổi lên một cơn gió cực mạnh, Doãn Tầm thấy một người phụ nữ xuất hiện trên người của người đàn ông, cơ thể của cô ta hư thối nặng nề, rõ ràng chính là thi thể nữ mà người đàn ông đã chôn ở trên đỉnh núi kia. Người phụ nữ nằm sấp trên ngực người đàn ông, vươn tay của mình, tóm lấy đầu người đàn ông, sau đó bắt đầu dùng sức kéo, cổ của người đàn ông cứ bị kéo như vậy, nó càng ngày càng dài, càng ngày càng dài……

Doãn Tầm nói tới đây, nghe thấy giọng của Bạch Nguyệt Hồ truyền đến từ bên cạnh: “Giống thế này sao?”

Doãn Tầm quay đầu, thấy cổ Bạch Nguyệt Hồ trở nên vô cùng dài, rõ ràng chính là bộ dạng khủng bố của người đàn ông trong trí nhớ cậu ta.

“Á, má ơi!!” Bị dọa đến nỗi kêu thảm thiết, Doãn Tầm lảo đảo muốn chạy té khói, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống giường.

Lục Thanh Tửu nhịn không được nở nụ cười, nói: “Nguyệt Hồ, anh đừng dọa cậu ấy.”

Bấy giờ cổ của Bạch Nguyệt Hồ mới khôi phục về nguyên dạng, hắn chớp chớp mắt, dáng vẻ cực kì vô tội: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu ta là Sơn Thần mà, sao cái gan lại nhỏ thế cơ chứ.”

Doãn Tầm cả giận nói: “Ai quy định Sơn Thần thì gan không thể nhỏ! Tôi chính là tôi, không giống người thường đâu nhé!”

Lục Thanh Tửu: “……” Đúng vậy, cậu là Sơn Thần hệ nước chính hãng cơ mà.

Doãn Tầm nói: “Lục Thanh Tửu, cậu trông coi hồ ly tinh nhà cậu cho kỹ đi, đừng có mà dọa người như vậy? Người đàn ông kia chính là bóng ma tuổi thơ của tôi đó!”

Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi được rồi, cuối cùng thì sao?”

Doãn Tầm nói: “Cuối cùng ấy à? Cuối cùng đầu của người đàn ông kia cứ bị kéo mãi vậy thôi, tôi vẫn đi báo cảnh sát.” Tuy rằng có báo cảnh sát nhưng chuyện này cũng trở thành án treo, có điều cuối cùng thi thể nữ vẫn được các cảnh sát tìm được, hơn nữa còn có người nhà tới nhận về, cũng coi như làm một việc thiện, cơ mà quá trình thật sự là có chút dọa người.

Doãn Tầm và Lục Thanh Tửu đã kể xong câu chuyện của mình, cả hai đưa ánh mắt qua người Bạch Nguyệt Hồ, trông những chuyện Bạch Nguyệt Hồ đã trải qua có vẻ như là phong phú nhất trong đám bọn họ, nếu mà kể chuyện ma chắc chắn sẽ cực kì dọa người cho xem. Nhưng mà chuyện của Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm có một chỗ tương tự, một chuyện là kéo dài thân thể của mình, chuyện kia là kéo dài cổ bạn trai, xem ra nữ quỷ đều thích mấy kiểu vừa dài vừa thon nhỉ……

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chuyện kinh dị hả? Tôi không có chuyện gì kinh dị hết.”

“Sao lại không có chứ?” Lục Thanh Tửu nói, “Chưa từng gặp được thứ gì đó cực kì dọa người hả?”

Bạch Nguyệt Hồ suy nghĩ một lát: “Cực kì dọa người…… Ăn không đủ no có được tính không?”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không tính, vậy thì không có.”

Lục Thanh Tửu nói: “Anh kể một chút xem?”

Bạch Nguyệt Hồ nghĩ nghĩ: “Không bằng tôi dứt khoát dẫn các cậu đi xem nhé?”

“Xem á?” Doãn Tầm trợn tròn mắt, “Cái này còn được quan sát ngay tại hiện trường cơ à?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tất nhiên là được, dù sao cũng không có việc gì làm.”

Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Bạch Nguyệt Hồ, đồng ý cùng hắn cùng đi xem thứ khủng bố nhất trong lòng hắn. Sau khi Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đã chốt quyết định, xung quanh Bạch Nguyệt Hồ nổi lên một lớp sương đen, bao vây Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm.

Chờ đến khi sương đen tan đi, Lục Thanh Tửu đã tới được một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi này cũng là đêm tối, nhưng hẳn không phải là thôn Thủy Phủ, bởi vì không có tuyết rơi, cũng không có dấu vết tuyết đọng, trên bầu trời treo một vầng trăng sáng tỏ, trong không khí tràn ngập một thứ mùi khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, như là sự kết hợp của các loại thịt hôi thối.

Lục Thanh Tửu đang đứng ở trước một cái hố thật lớn, cái hố này rất sâu, cũng vô cùng rộng lớn, nhìn xuống phía dưới, Lục Thanh Tửu thấy dưới đáy cái hố này là một tầng nước bùn màu đen, đại khái thứ mùi hôi thối ban nãy phát ra từ nước bùn này. Ở mặt trên nước bùn, Lục Thanh Tửu còn thấy được rất nhiều xương trắng, dáng vẻ đám xương trắng này rất kỳ quái, nói là giống cá, nhưng lại dài hơn cá một ít, cứ như vậy tán loạn bao trùm khắp mặt trên tầng nước bùn.

“Này, nơi này là chỗ nào vậy?” Doãn Tầm có chút sợ, cậu ta nói, “Bên trong hố có thứ gì?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tiếp tục xem đi.”

Bạch Nguyệt Hồ vừa nói dứt lời, chính giữa lớp nước bùn dưới hố to kia liền phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, cảm giác như nước đang sôi trào vậy. Lục Thanh Tửu nhìn vào trong hố, lại thấy có một cái đầu thật lớn nổi lên từ trong nước bùn, cái đầu kia trông có chút giống rồng, nhưng bên trên có rất nhiều bùn đất bám vào nên không thấy rõ dáng vẻ của nó, tuy nhiên trên mặt nó có cái mồm to như chậu máu lại còn đầy răng nanh dài, nói cho người khác biết, nó không phải thứ đồ gì dễ chọc.

Một con quái vật bị nước bùn bao lấy thân thể, bò ra từ bên trong đáy hố, Lục Thanh Tửu để ý thấy con quái vật này không có đôi mắt, hoặc có thể nói, đôi mắt đã bị chọc mù, chỉ để lại hai cái lỗ thủng màu đen.

Dường như nó cảm giác được sự tồn tại Bạch Nguyệt Hồ và hai người Lục Thanh Tửu, nó hướng về phía này lắc lắc cái đuôi thật mạnh. Cái đuôi nặng nề đập xuống, núi đá chung quanh chấn động rào rạt sụp đổ, nhưng những cục đá bên trong hố sâu lại vững như Thái sơn, không hề nhúc nhích. Nếu Lục Thanh Tửu không đoán sai, có lẽ cái hố sâu này chính là một nhà giam được chuẩn bị cho con quái vật.

Lúc cơ thể con quái vật hoàn toàn hiện ra khỏi lòng đất, Lục Thanh Tửu cố gắng lắm mới đoán được thân phận của nó, thân hình nó thon dài, lấp kín bên trong hố sâu, quả thực là một con rồng tiêu chuẩn nhất trong truyền thuyết cổ đại. Nhưng nếu nói nó là rồng, thì nó lại quá mức chật vật, hoàn toàn không có phong thái kiêu ngạo của Thần Long. Thậm chí Lục Thanh Tửu còn thấy được trên thân thể nó có rất nhiều vết thương đỏ như máu, máu trên những vết thương chảy ra hòa lẫn cùng nước bùn khiến người xem có chút ê răng.

“Này, đây là rồng sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Rồng ư?” Hắn liếc mắt nhìn con quái vật một cái, “Chắc không tính đâu? Ông ta đã không xứng làm rồng nữa.”

Lục Thanh Tửu nói: “Nó đã làm chuyện gì sai nên mới bị nhốt ở nơi này đúng không?”

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.

Lục Thanh Tửu khó có thể tưởng tượng, rồng phải làm ra chuyện thế nào, mới có thể bị giam vào nơi thế này. Đối với cậu – một nhân loại bình thường mà nói, rồng đại biểu cho thần thánh, nó là biểu tượng của dân tộc Trung Hoa, cũng là một loại tín ngưỡng, vốn nên là một sinh vật kiêu ngạo và đẹp đẽ. Tuy rằng dáng vẻ của quái vật trước mắt chật vật bất kham, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn có thể thấy từ một ít chi tiết rất nhỏ, cảm nhận được rằng nó đã từng là một kẻ săn mồi đỉnh cấp đẹp đẽ và giàu sức mạnh.

“Nó đã làm sai chuyện gì?” Doãn Tầm ở bên cạnh yếu ớt đặt câu hỏi, “Hơn nữa rồng…… Không phải đã bị diệt sạch từ lâu sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ông ta đã làm một việc không thể cứu vãn.” Hắn nhàn nhạt nói, “Diệt sạch? Ai bảo cậu là rồng đã bị diệt sạch?”

Doãn Tầm nói: “Ký ức truyền thừa.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy cậu có thể đổi mới một chút trí nhớ của cậu được rồi đấy.”

Mặt Doãn Tầm lộ vẻ bất đắc dĩ.

Đây là thứ mà Bạch Nguyệt Hồ cảm thấy khủng bố nhất, khác với Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm, hắn sợ hãi là bởi vì dáng vẻ chật vật của người cùng tộc.

Quái vật trong vũng bùn mở miệng ra, muốn rít gào, nhưng chỉ phát ra được tiếng gầm rú nghẹn ngào, Lục Thanh Tửu nghe âm thanh này mới biết được rằng, con rồng trong vũng bùn, có vẻ cũng đã bị cắt bỏ dây thanh quản.

Rốt cuộc đã phạm phải sai lầm thế nào mới khiến nó phải gánh chịu khổ hình như thế? Nhìn một màn như vậy, Lục Thanh Tửu cảm thấy cơ thể có hơi lạnh.

“Ông ta không chết được, lại không thể sống.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Không có đồ ăn, đói cực kỳ, chỉ có thể ăn thân thể của mình.” Hắn quay đầu nhìn Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm, nói, “Với tôi mà nói, đó chính là chuyện kinh khủng nhất.”

Cảm giác như đang bằng lòng với lời nói của hắn, quái vật rồng lớn bên trong hố sâu bên lại lần nữa phát ra tiếng gào khan khàn khàn, tiếng rít gào này cứ như tuôn ra máu, khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.

“Chúng ta đi thôi.” Doãn Tầm nhìn một màn này cảm thấy thật sự không thoải mái, trong kí ức truyền thừa của cậu ta, rồng không có bộ dạng chật vật như trước mắt này, cậu ta nhìn quái vật kia, trong lòng chất chứa sự thương hại rồi thở dài, “Tôi không muốn xem nữa.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chúng ta trở về thôi.”

Vì thế một lớp sương đen lại lần nữa nổi lên xung quanh ba người bọn họ, sau khi sương đen tan đi bọn họ đã về tới căn phòng ấm áp. Bầu không khí yên lặng bao trùm khắp ba người, Bạch Nguyệt Hồ nhìn về phía Lục Thanh Tửu, bên trong đôi mắt đen vẫn nhìn không thấu, đúng lúc Lục Thanh Tửu tưởng hắn sẽ muốn nói câu gì đó sâu sắc lắm, ai ngờ cậu nghe thấy Bạch Nguyệt Hồ nói một câu: “Vậy hôm nay là tôi thắng cuộc kể chuyện kinh dị này rồi đúng không?”

Lục Thanh Tửu: “……”

Doãn Tầm: “……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Các cậu cứ nhìn tôi như vậy làm gì?”

Doãn Tầm run giọng nói: “Tất…… Tất nhiên là anh thắng, anh là nhất.” Chuyện của bọn họ quả thực không cùng một đẳng cấp với Bạch Nguyệt Hồ, hắn cho luôn người ta lạc hẳn vào trong cảnh khủng bố ấy.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm, vậy có phần thưởng gì không?” Hắn nói đến phần thưởng, ánh mắt lại dính vào người Lục Thanh Tửu, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Lục Thanh Tửu: “……” Nếu là trước kia, chắc hẳn cậu sẽ cảm thấy vẻ mặt này của Bạch Nguyệt Hồ rất đáng yêu, nhưng sau khi bị gặm một miếng thì cuối cùng lúc này cậu đã tỉnh táo có ý thức được rằng, ánh mắt này của Bạch Nguyệt Hồ quả thực như là đang nhìn một cái giò heo thơm ngon vậy. Mà bây giờ hắn đang lễ phép dò hỏi ý kiến của giò heo xem mình có thể gặm thêm một miếng nữa hay không.

Giò heo ngon miệng Lục Thanh Tửu tuyệt tình từ chối suy nghĩ của Bạch Nguyệt Hồ: “Không có.”

Bạch Nguyệt Hồ thở dài một tiếng, thất vọng cực kỳ.

Doãn Tầm vẫn đắm chìm trong hình ảnh ban nãy không thể tự thoát ra được, không hề phát giác giữa Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đang cuồn cuộn sóng ngầm, cậu ta nói: “Trời tối rồi, tôi đi về trước đây, mấy cậu đi ngủ sớm một chút đi nhé.”

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu không sao chứ?”

Doãn Tầm nói: “Không sao đâu.” Cậu ta gãi gãi đầu, “Chỉ là cảm thấy con rồng kia có chút đáng thương.”

Lục Thanh Tửu nói: “Đúng vậy, tuy nhiên đây là việc của Long tộc……” Bọn họ chỉ là người ngoài, xen vào cũng không được.

Bạch Nguyệt Hồ thì thờ ơ với việc đồng loại gặp phải chuyện bi thảm, một câu an ủi cũng chẳng thèm nói.

Doãn Tầm thất hồn lạc phách rời đi, nhìn dáng vẻ của cậu ta, Lục Thanh Tửu có chút lo lắng, cậu không biết vì sao mà Doãn Tầm lại để ý con rồng kia đến vậy, tuy nhiên khi mình nhìn hình ảnh kia, đúng là nội tâm vẫn khá là xúc động.

“Vậy…… Rốt cuộc con rồng kia phạm phải sai lầm gì vậy.” Doãn Tầm đi rồi, Lục Thanh Tửu mới hỏi Bạch Nguyệt Hồ vấn đề này.

Bạch Nguyệt Hồ nhìn Lục Thanh Tửu, chớp chớp mắt: “Cậu thật sự muốn biết?”

Lục Thanh Tửu: “Ừm.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Về sau sẽ nói cho cậu.”

Lục Thanh Tửu: “……” Vì sao cậu lại cảm thấy trông vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ có vẻ hơi…… là lạ ấy nhỉ?