NPC Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 5: Dự tiệc, nam nữ chính lộ mặt



Minh Hạ đánh người xong liền hiên ngang đi vào trung tâm thương mại mua một đống đồ, loại đồ nào cũng mua vào kiểu nhưng nhiều nhất là quần áo màu đen và mũ lưỡi trai, ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu mình mua nhiều mũ lưỡi trai như vậy làm gì, nhưng mũ lưỡi trai và đồ đen dường như rất có sức hút với cô, lại nói tấm thẻ này Mạc Hoàng Đông đã cho cô rồi, có thể tranh thủ tiêu được bao nhiêu thì cứ tiêu thôi. Ai biết lần tiếp theo được ra cửa là ngày nào chứ!

Lúc cô trở về, Mạc Hoàng Đông đang ngồi ở phòng khách, thấy vệ sĩ từng tốp từng tốp chuyển đồ lên phòng mãi không dứt, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Minh Hạ vài lần.

Cô nhóc này vừa dỡ cả cửa hàng quần áo nhà người ta về nhà à?

Nhưng hắn kiểm tra tài khoản thấy cô có tiêu nhiều lắm đâu?

Hắn nào biết Minh Hạ sợ tiêu nhiều tiền quá sẽ khiến hắn nghĩ rằng cô khó nuôi hoặc có ý lợi dụng hắn nên quần áo cô mua toàn đồ bình dân, cả lố này cũng chỉ tầm chục triệu đổ xuống là cùng, còn chẳng bằng một tháng tiêu vặt của cô ở thế giới thực.

Nhưng vì hắn cứ nhìn mình chằm chằm nên cô vẫn sợ, đang không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí quỷ quái này, tầm mắt của cô chợt dừng ở chiếc mũ lưỡi trai trên tay mình. Ban nãy nắng quá nên cô lấy ra một cái để đội trước, giờ thấy nó cô liền vô thức đưa cho Hoàng Đông.

- Tặng anh này.

Nói xong cô muốn cầm xẻng đào hố chôn mình ngay tại chỗ.

Mạc Hoàng Đông cũng ngây ra, sau đó hắn đột nhiên cười. Hắn cười nhưng ánh mắt nhìn cô lại cực kỳ khủng bố.

Dùng tiền của hắn mua quà tặng hắn, còn là cái mũ cô đã đội qua nữa. Phơi nắng nhiều nên ấm đầu rồi à?

Minh Hạ lần nữa đối mặt với ánh mắt chết chóc của hắn, cả người sợ tới phát run, cô lúng túng thu tay lại.

- Không, ý tôi là cái mũ này đẹp quá, rất hợp với anh, haha...

Càng nói cô càng thấy bản thân như con ngốc đang diễn trò trước mặt hắn, thế là cô dứt khoát ngậm miệng đồng thời thu tay lại, không ngờ Mạc Hoàng Đông lại giơ tay ra đón lấy cái mũ trong tay cô.

- Tôi cũng thấy nó đẹp.

Nói xong ngay cả chính bản thân hắn cũng ngạc nhiên.

Hắn vì sao phải để ý đến cảm xúc của cô gái này chứ? Điên rồi chắc!

Mạc Hoàng Đông lập tức hắng giọng đồng thời bảo người hầu bên cạnh đưa một cái hộp đến cho cô.

- Cuối tuần này tôi phải tham dự một bữa tiệc, cô đi cùng tôi đi.

- Tôi á?

Minh Hạ đón lấy hộp đựng lễ phục với vẻ mặt mê man. Sao bảo trong nguyên tác hắn độc ác, máu lạnh lắm mà. Vì đề phòng nguyên chủ chạy trốn mà phế chân cô từ ngày đầu tiên cô vào cửa, nhưng người trước mặt tuy vẫn cho người giám sát cô nhưng vẫn cho cô tự do ra ngoài, bây giờ còn cho cô dự tiệc của mình nữa.

Người này là Mạc Hoàng Đông giả mạo à?

Hoàng Đông thấy cô ngạc nhiên nhìn mình thì kiên nhẫn xác nhận lại.

- Cô đi không?

Minh Hạ ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gật đầu, sau đó cô kiểm tra vết thương trên người hắn lần nữa mới về phòng.

Cô biết có thể Hoàng Đông đang thăm dò mình, đây là một điều rất bình thường.

Ừm, rất bình thường.

Minh Hạ mồm nói bình thường nhưng hai chân đã run rẩy đến đứng không vững, phải mất một lúc thật lâu cô mới bình tĩnh lại để đi ăn trưa.

...

Bởi vì được mua đồ mới, buổi tối còn có món thịt kho tàu cô nhung nhớ bấy lâu nay, tâm trạng Minh Hạ nhanh chóng tốt trở lại, còn ăn liền một lúc ba bát cơm. Hoàng Đông không vì vậy mà phản cảm, còn cảm thấy cô nhóc này càng ngầy càng thuận mắt.

Tuy quản gia nói không tìm thấy đầy đủ tư liệu của cô nhưng tin tức lúc cô ở nhà họ Lâm trước khi gả sang cho anh thì hắn vẫn nắm được. Thái độ đối xử không khác gì so với năm đó cho lắm.

Quả đúng là phong cách làm việc của những người kia.

Mạc Hoàng Đông nghĩ đến đây bỗng nảy ra suy nghĩ muốn nuôi cô, để cô không giống như cô bé đó.

- Sao anh không ăn đi, nhìn tôi làm gì?

Lẽ nào vì cô ăn nhiều sao?

Minh Hạ lẳng lặng đặt bát cơm xuống, cười giả lả nói.

- Tôi ăn no rồi, anh cứ ăn tiếp đi nhé.

Thấy hắn vẫn nhìn mình không đáp, cô càng thêm xấu hổ, vội tìm cớ chuồn lên phòng.

Sống với phản diện biến thái vất vả quá mà, tự dưng thấy nhớ cái cái doanh trại mà bố cô ném cô vào lúc cô mới tám tuổi quá, tuy quản hơi nghiêm nhưng an tâm hơn nơi này nhiều, chí ít là không phải nơm nớp lo sợ ngày nào mình sẽ bị chặt chân.

- Chú Đằng, trông tôi đáng sợ lắm à?

Mạc Hoàng Đông nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, trong lòng không hiểu bản thân đã làm gì khiến cô sợ mình như vậy, theo hắn nhớ hình như hắn vẫn chưa làm ra hành động quá đáng nào với cô mà?

Đột nhiên bị ném cho một câu hỏi khó, trán chú Bạch lập tức xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.

Cậu chủ, cậu đáng sợ hay không chính cậu rõ nhất, sao lại đem vấn đề này hỏi ông, ông còn muốn sống lâu thêm vài chục năm nữa mà!

Chú Đằng cân nhắc từ ngữ xong mới cẩn thận nói.

- Cậu chủ, thực ra cậu không đáng sợ đâu, chỉ là khuôn mặt của cậu trông hơi lạnh lùng thôi.

- Vậy à.

Hoàng Đông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng tự nhắc nhở bản thân lần sau gặp cô nên ôn hòa hơn một chút mới được.

...

Mấy ngày sau đó, Mạc Hoàng Đông vì bận rộn công việc nên vết thương chưa lành hẳn đã chạy ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên bảo người trông chừng Minh Hạ cho tốt, sợ cô lại bỏ chạy như hôm cưới nên cô chỉ có thể loanh quanh trong vườn hoa của biệt thự, thi thoảng mới được hắn cho ra ngoài.

Chán muốn chết!

Không biết có phải vì nghe thấy tiếng lòng của cô hay không mà khi cách thời gian dự tiệc chỉ còn một ngày, Mạc Hoàng Đông lại bị thương rồi.

- Anh Đông này, anh coi lời tôi nói là gió thoảng mây bay à? Hay anh không cần cái chân này nữa?

Minh Hạ nhìn vết thương mời chồng vết thương cũ ở bắp chân hắn, mặt mày ủ dột như mây đen giăng kín trời.

Cô từng đọc qua cốt truyện nên biết sau này hắn sẽ bị tật một chân, chính là cái chân đang bị thương hiện giờ. Sau khi chân bị tật, tính cách của hắn càng trở nên đáng sợ, dù đã biết sự thật nguyên chủ không phải Lâm Hạnh Dung vẫn không tha cho cô, khiến cô ấy chết trong sự sợ hãi cực độ nên ngày nào cũng nhờ chú Đằng nhắc hắn phải cẩn thận, tuyệt đối không được để bản thân bị thương.

Thế mà bây giờ cô nhìn thấy cái gì đây?

Hắn vốn có thể đứng lên từ lâu lại phải ngồi xe lăn tiếp, thật muốn đánh hắn thêm vài cái để hả giận mà.

Người hầu và quản gia đứng cạnh nghe cô nói mà đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, Minh Hạ cũng ý thức được mình lỡ lời, cô lập tức giải thích.

- Tôi lo cho anh quá nên hơi nóng nảy, anh đừng để bụng.

Tuyệt đối đừng ghi thù cô, cô hứa sau này cho mười lá gan cũng sẽ không dám mắng hắn như vậy nữa.

Trái ngược với sự lo lắng của mọi người, Mạc Hoàng Đông không hề nổi giận, vẻ mặt ngoan ngoãn đến khó tin.

- Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.

Minh Hạ xém trượt tay đổ cả lọ cồn sát khuẩn lên vết thương người đối diện, cô lập tức giữ chặt lọ cồn rồi nghiêm túc sát khuẩn và băng bó vết thương bằng tốc độ nhanh nhất, dù vậy tay cô vẫn run lên nhè nhẹ vì sợ, ngay cả động tác thắt nút băng gạc cũng phải làm mấy lần mới xong. Hoàng Đông thấy cô lại vô thức thắt nút băng gạc hình cỏ bốn lá liền muốn hỏi cô lý do vì sao cứ thích thắt nút như vậy cho hắn, ai dè người kia chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, sau khi xử lý vết thương cho hắn xong liền ôm đồ nghề đi mà như chạy ra ngoài.

- Mai còn phải dự tiệc, anh nghỉ sớm đi, tôi về phòng đây.

Lời vừa dứt, cửa phòng cũng đóng sầm một cái đến mức Hoàng Đông cách cửa phòng mấy mét vẫn cảm thấy khí lạnh của nó thổi tới.

Hắn nghi hoặc sờ mặt mình.

Rốt cuộc cô gái này sợ hắn đến mức nào vậy?

Cuối tuần.

Khách sạn Đế Hoàng.

Bởi vì chân Mạc Hoàng Đông chưa lành nên hắn vẫn phải ngồi xe lăn và người phụ trách đẩy xe lăn cho hắn đương nhiên là Minh Hạ rồi. Mọi người xung quanh tuy có tò mò về cô nhưng vì hắn không giới thiệu nên bọn họ không chủ động hỏi cũng không dám đắc tội với cô. Mãi tới tận khi hắn rời đi, mấy người kia mới thì thầm bàn tán với nhau.

- Anh có thấy cô gái vừa rồi quen mắt không? Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.

- Tôi cũng thấy quen thật, hình như là diễn viên nào đó, con gái tôi là người hâm mộ của cô ấy nên tôi có nhìn thấy trên ti vi vài lần.

Hiển nhiên người kia đã hiểu nhầm Minh Hạ thành Hạnh Dung, một cô diễn viên nổi tiếng nhẵn mặt ở phim truyền hình với lượng người hâm mộ đông đảo, đương nhiên không bao gồm mấy vị lãnh đạo này. Lại nói Hạnh Dung tuy là diễn viên nổi tiếng nhưng cô lại không hay chia sẻ về đời tư của mình, cũng ít khi cùng bố mẹ đi dự tiệc nên việc họ không biết cô là thiên kim nhà họ Lâm cũng là điều dễ hiểu.

Mấy người còn lại nghe xong có vẻ bất ngờ.

- Diễn viên à? Vậy mà tôi tưởng cô ấy là thiên kim của nhà nào chứ?

Bọn họ còn đang bàn tán sôi nổi, cửa chính của khách sạn mở ra, một đôi nam nữ từ bên ngoài đi vào thu hút sự chú ý của mọi người.

Nam mặc vest đen lịch lãm, nữ tóc búi cao phối với váy cúp ngực màu đen dài đến bắp chân khoe ra cần cổ thon dài cùng cặp xương quai xanh gợi cảm khiến bất cứ ai lỡ nhìn thấy cô đều không nỡ rời tầm mắt.

Nhóm người đàn ông đang tám chuyện phiếm lập tức ngẩn ra, trong ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên không thể che giấu.

Đây chẳng phải là cô gái vừa rồi đẩy xe lăn cho cậu Mạc sao?

Nhưng bọn họ nhớ vừa rồi cô mặc váy tay lỡ dáng xòe màu trắng dài đến mắt cá chân, tóc buông xõa tự nhiên chứ đâu có tạo kiểu cầu kỳ như cô gái này?

Mới qua mấy phút thôi mà sao cô ấy thay đồ với làm tóc nhanh vậy? Còn cả người đàn ông đi bên cạnh cô ấy hình như là cậu út mới lên cầm quyền tập đoàn Dương thị thì phải.

Nếu cô gái này đi cùng cậu út nhà họ Dương, vậy cậu Mạc thì sao?

Bởi vì quá mức kinh ngạc, bọn họ vô thức quay sang nhìn Mạc Hoàng Đông để xác minh, trùng hợp làm sao khi lúc này Mạc Hoàng Đông vì sợ Minh Hạ đứng lâu mỏi chân nên bảo cô ngồi ở một bàn tiệc gần đó ăn bánh ngọt điểm tâm đợi hắn, vì vậy bọn họ chỉ thấy một người vệ sĩ đứng sau lưng hắn mà thôi.

Mấy người liếc nhìn nhau, bởi vì không biết thực hư mọi chuyện nên bọn họ không dám nói năng lung tung, nhưng có vài người hiếu kỳ vẫn đi bắt chuyện với Dương Đình Khôi, thuận tiện hỏi về cô gái bên cạnh hắn ta luôn. Khi biết cô gái này tên Hạnh Dung, là một diễn viên, ánh mắt mấy người kia nhìn Hạnh Dung dần tối xuống, nhưng vì nể mặt Đình Khôi nên họ vẫn khen cô vài câu cho có lệ.

Bầu không khí tuy khá hài hòa nhưng Dương Đình Khôi vẫn cảm thấy ánh mắt mấy người này nhìn mình và Hạnh Dung có vẻ là lạ, không phải kiểu thèm khát như mấy gã đàn ông thô thiển ngoài kia mà là kiểu nghi ngại thậm chí là mang theo khinh miệt, thi thoảng ánh mắt của bọn họ còn liếc sang góc nào đó, khi bọn họ liếc đến lần thứ năm, hắn ta cuối cùng cũng không nhịn được mà nhìn theo.

Vừa nhìn rõ gương mặt của người đàn ông ngồi trên xe lăn, nụ cười trên môi hắn trở nên cứng đờ.

Là anh ta!