Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo

Chương 23



Giang Ngôn Trạm cảm thấy bản thân cho dù thế nào cũng không đến mức hold không nổi với một đứa nhóc mới hai mươi mấy tuổi đầu—— dù cho đứa nhóc đó có là Alpha đi chăng nữa. Anh cho rằng lần trước mất mặt như vậy là vì anh chưa từng bị đánh dấu, cho nên tin tức tố trong cơ thể tương đối hỗn loạn, vì đánh dấu bình thường không ai có biểu hiện như anh cả. Đã đánh dấu một lần rồi, nên chắc sẽ không xảy ra mấy chuyện mất kiểm soát như thế nữa.

Mà trước giờ Giang Ngôn Trạm luôn không thích bị thua kém, anh thậm chí còn nở nụ cười khiêu khích, từ tốn nói: “Được a, khi nào?” “Tối mai được không?” Nguyễn Nhuyễn cười tủm tỉm nói, “Nếu hôm nay đánh dấu tôi sợ sẽ không duy trì được đến lúc đó……”

“Ừm.” Giang Ngôn Trạm nói, “Ở nhà tôi hay chỗ cô?”

Nguyễn Nhuyễn: “Đâu cũng được, bên nào tiện cho anh hơn thì anh quyết đi.”

Giang Ngôn Trạm tràn đầy tự tin đáp ứng cô.

Ngày hôm sau Nguyễn Nhuyễn quay video review bún ốc với Phương Hủ. Mấy ngày nay fans của Nguyễn Nhuyễn lại tăng thêm, độ hot của video make up đi bar kia đã vượt xa mấy video trước đó. Một video hot thì sẽ như thuyền gặp nước, những video tiếp theo chắc chắn sẽ càng hot, thậm chí có thể lọt top trending—— Cho nên chỉ cần cô kiên trì đầu tư nội dung, đảm bảo chất lượng, không gây ra scandal tày trời nào, thì sự nghiệp về sau của cô nhất định sẽ càng thêm vững vàng. Mà hiện tại fans của cô cũng đã đạt 13 vạn.

Mở camera lên, Phương Hủ hào hứng vô cùng: “Đây là lần đầu tớ review với hot face đó nha.” Nguyễn Nhuyễn hơi kinh ngạc: “Cậu cũng có làm video hả?”

“Tớ có thử làm một chút……” Phương Hủ gãi đầu, “Nhưng tớ không biết dùng phần mềm edit, học mấy ngày vẫn không hiểu, nên bỏ.”

“Sau này tớ có thể dạy cậu.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Miễn là cậu làm xong hết bài tập toán.”

Phương Hủ đau khổ ôm đầu: “Cậu giết tớ luôn đi!”

Nguyễn Nhuyễn lại cười một chút, sau đó chớp mắt, chậm rãi nói: “Hơn nữa…. Tớ không phải hot face nha.”

Phương Hủ: “……” “Nhuyễn a, cậu đáng yêu quá đi mất.”

Dáng vẻ chậm rì cũng rất đáng yêu a.

Nguyễn Nhuyễn hơi ngượng, đứng lên: “Chúng ta chụp thumbnail đi.”

Phương Hủ còn chưa dứt khỏi đề tài cũ, kêu ca: “Tớ thân là một O thật sự cảm thấy hổ thẹn——”

Lúc cậu nói, Nguyễn Nhuyễn đang chỉnh ống kính máy quay, nên không để tâm, sau đó quay người đưa gói bún ốc cho cậu: “Nào, cheese.” Nguyễn Nhuyễn cười trước ống kính, còn Phương Hủ đứng sau cầm gói bún ốc vẻ mặt đau khổ, đợi đến khi cậu nhận ra cô đang làm gì, thì Nguyễn Nhuyễn đã chụp xong mất rồi.

Phương Hủ: “……”

Phương Hủ: “…… Chết rồi, tớ còn chưa kịp cười.”

“Không sao hết.” Nguyễn Nhuyễn xé gói bún ốc, “Cậu làm vẻ mặt gì cũng đều đáng yêu mà.”

“Á chết mất.” Phương Hủ khoa trương nói chuyện trước ống kính, “Tỷ muội, các cậu nói xem nữ nhân này thực sự rất tuyệt vời đúng không!! Cổ tốt như vậy, tui thực sự không muốn chia sẻ cổ cho ai hết a a a!”

“Cậu khoa trương quá đó.” Nguyễn Nhuyễn cười nói. Cô cầm gói bún lên trước máy quay, “Lần đầu tớ ăn loại này đó…… không biết có ngon không nhỉ.”

Phương Hủ: “Thật đáng mong chờ nha!”

……

Có diễn viên phụ Phương Hủ, video của Nguyễn Nhuyễn sôi động hơn rất nhiều. Phương Hủ hoạt bát hay la hét, còn Nguyễn Nhuyễn điềm đạm đáng yêu. Cô xé bao bì, đun nước, bỏ bún ốc vào nấu…… Toàn bộ quá trình tuy trông có vẻ chậm chạp, nhưng không hề lọng cọng, cũng không làm vương vãi. Tuy chậm rì rì, nhưng đâu vào đấy, sạch sẽ ngăn nắp, đáp ứng đủ tiêu chí để làm ASMR. “Trước giờ tui cứ nghĩ mấy video ASMR người ta đăng lên đều đã qua cắt ghép edit lại không chứ……” Phương Hủ mở điện thoại, giơ lên trước máy quay, “Nhưng mà các cậu xem nè—— các cậu có tin là chỉ mới có 8 phút thôi không?!”

Nguyễn Nhuyễn cầm đũa cười rộ lên: “Cậu thích ứng nhanh ghê đó.”

“Lại chẳng.” Phương Hủ kiêu ngạo nói, “Lúc trước tớ còn định lỡ như trượt tốt nghiệp thì sẽ đi làm nhân viên tiếp thị trên TV đó!”

Nguyễn Nhuyễn: “Nhưng mà đài truyền hình nào sẽ mời cậu làm?”

Phương Hủ ôm ngực lùi về: “Thật đáng giận quá đi. Sao cậu nỡ lòng nào.”

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy bản thân ăn ngay nói thật, nào có ý xấu.

“Lại nếm thử chút nào.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Món này thật sự trông không được đẹp mắt lắm…… nhưng rất thơm.”

Phương Hủ: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!!”

Hai người ăn vô cùng vui vẻ, mà bún ốc của nhãn hàng này cũng rất ngon. Nguyễn Nhuyễn chỉ là chưa ăn qua bún ốc ở thế giới này, chứ ở thế giới cũ cô đã ăn ít nhất mười hãng bún ốc, mà dĩ nhiên hãng này đã lọt top bảng xếp hạng của cô rồi.

“Xúc động quạ.” Phương Hủ nói, “Đây là món bún ốc ngon nhất tớ từng được ăn đó.”

“Hồi trước tớ có ăn qua một loại cũng ngon giống vầy.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Nhưng mà tớ không nhớ tên hãng.”

Phương Hủ cầm bao bì lên nhìn: “Nhất định phải nhớ kỹ tên!”

“Muốn thêm nước không?” Nguyễn Nhuyễn nói, “Trong nồi còn.”

Phương Hủ: “Muốn!!!!”

……

Bốn giờ chiều hai người mới quay xong, Nguyễn Nhuyễn mang camera về lại khách sạn, sau đó lập tức chạy đi tắm. Cô không muốn mang một thân đầy mùi bún ốc đi gặp Giang Ngôn Trạm đâu.

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy cô nên đi tìm hiểu thêm về tình yêu của con người, cho nên dù là phim truyền hình, otome game hay shoujo manga, chỉ cần liên quan đến tình yêu thì cô đều sẽ nghiêm túc nghiên cứu. Ví dụ như là trước khi gặp người ta thì phải lên đồ cho xinh xinh đẹp đẹp chút, rồi là phải tắm cho sạch sẽ, chú ý đến mùi cơ thể của bản thân. Rất nhiều người sẽ nhai chút kẹo cao su, hoặc là xịt thơm miệng, rồi nước hoa bla bla—— lần trước gặp Giang Ngôn Trạm, hình như ảnh có dùng nước hoa mà. Giang Ngôn Trạm biết nhiều ghê. Không biết ảnh có yêu đương với ai chưa?

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, rồi chọn màu son đậm. Hiện tại cô là Alpha, phải trông đáng tin cậy chút, thế nên cô cũng đổi sang phong cách trang điểm thanh lịch trưởng thành.

Vốn dĩ Nguyễn Nhuyễn là một cục kẹo dẻo, nên trên người cô vẫn còn giữ chút mùi hương nguyên thủy nên không cần phải nhai kẹo cao su hay xịt thơm miệng, mà nước hoa thì cô lại không tìm ra được loại phù hợp, nên thôi luôn.

Giang Ngôn Trạm hẹn cô ở nhà anh, cách khách sạn rất xa. Nguyễn Nhuyễn sửa soạn xong, thay quần áo rồi vội vàng ra ngoài. Lần này cô gọi taxi.

Nguyễn Nhuyễn còn tưởng nhà của Giang Ngôn Trạm sẽ là một biệt thự trên núi gì gì đó…… “Cả ngọn núi này là của Giang gia” bla bla. Nhưng chỉ là một biệt thự nhỏ trong khu dân cư cao cấp gần trung tâm thành phố mà thôi. Nguyễn Nhuyễn vỗ ngực thở phào.

Bảo vệ ở khu này khá gắt, Nguyễn Nhuyễn phải nhắn biển số xe cho Giang Ngôn Trạm, sau đó anh gọi lại bảo vệ, bảo vệ kiểm tra biển số hai lần, xác nhận đúng mới cho vào. Tài xế chở cô cũng sợ hãi, lái càng cẩn thận, sợ quẹt trúng mấy vật trang trí bên đường có khi còn đắt hơn cả xe của hắn.

Cũng không có quản gia ra tiếp đón. Chỉ có Giang Ngôn Trạm mặc thường phục mềm mại rộng thùng thình ôm ngực chờ trước cửa. Nhìn xe chở Nguyễn Nhuyễn dần dần đỗ lại, biểu tình lạnh lùng bá tổng hơi dịu xuống. Lúc Nguyễn Nhuyễn xuống xe, môi anh còn hơi cong lên.

“Cô đến rồi.” Giang Ngôn Trạm vẫn duy trì vẻ mặt cao lãnh, “Không bị kẹt xe?”

“Có, nhưng một lát là hết.” Nguyễn Nhuyễn cười nói, “Anh chờ lâu không?”

Giang Ngôn Trạm: “Không có. Tôi vừa mới……”

Anh còn chưa nói hết đã thấy Nguyễn Nhuyễn bước đến, dang tay.

Giang Ngôn Trạm: “……” Anh đương nhiên biết hành động này của cô có ý nghĩa gì.

Giang Ngôn Trạm thở dài bước đến, khom lưng ôm cô.

“Hôm qua anh cũng thơm quá đi.” Nguyễn Nhuyễn hít hà mùi hương trên người anh, “Anh dùng nước giặt của hãng nào thế?”

Giang Ngôn Trạm: “……” Sao mà anh nhớ được chứ.

“Hửm?” Nguyễn Nhuyễn hơi nâng giọng.

Giang Ngôn Trạm: “Không biết.”

Nguyễn Nhuyễn chậm rãi buông ra, nắm tay anh, cười nói: “Vậy lấy cho tôi xem được không?”

Giang Ngôn Trạm: “…… Được.”

Anh dẫn Nguyễn Nhuyễn vào trong, thề trong lòng hôm nay nhất định phải giữ được “giá”, không thể lại bại dưới tay nữ A ngoan ngoãn vô hại Nguyễn Nhuyễn này nữa!

- -------------------

Chương này tuy nam nữ chính đã xác nhận phần nào quan hệ rồi nhưng mình chưa đổi xưng hô là vì sau này khi đã chính thức yêu thì nữ chính gọi nam chính là "cục cưng", nên mình đợi đến lúc đó rồi đổi cho nó hợp.

Nhắc lại lần nữa là bộ này nữ chính on top cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng và người mang thai cũng không phải nữ chính nên nếu bạn vẫn nghĩ đây là ngôn tình truyền thống thì quay đầu là bờ nhé.