Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo

Chương 29



Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa nghĩ ra Phương Hủ đang nhắc tới ai. Mà cô cũng không quan tâm lắm, nên đánh trống lảng nhắn chuyện khác.

Kẹo Dẻo: [Cậu gặp Giang Ngôn Trạm chưa?]

Phương Hủ: [Rồi, gặp rồi.]

Phương Hủ cầm điện thoại gõ bép bép bép: [Mà cậu hỏi làm gì? Tớ……]

Cậu khựng một chút, ngẩng đầu nhìn người ở cách đó không xa.

Người ngày đó ngồi trong siêu xe trước cổng trường chính là Giang Ngôn Trạm.

Phương Hủ lập tức tăng tốc độ loading, buột miệng: “Ủa **.”

Làm một nữ nhân cao ráo gần đó nhìn cậu như sinh vật lạ.

Phương Hủ lặng lẽ thu người lại, xóa câu trước đó đi, gõ lại: [Giang Ngôn Trạm là bạn trai cậu? ]

Kẹo Dẻo: [Đúng òi.]

Phương Hủ: “…………”

Đây cũng không phải lần đầu cậu thấy Giang Ngôn Trạm. Hồi nhỏ cậu đã từng gặp khi đi dự tiệc cùng ba mẹ. Khi đó hình như Giang Ngôn Trạm vừa mới tốt nghiệp, nhưng anh không tiếp quản sản nghiệp của gia đình, vì anh đã có sự nghiệp riêng. Người thừa kế là chị anh.

Chị anh ta là một Alpha rất tài giỏi, tác phong làm việc cứng rắn, nói một là một hai là hai nên rất nhiều người sợ cô.

Mà trước khi công ty của Giang Ngôn Trạm đủ lớn mạnh, vẫn luôn có người nói ra nói vào, nói là vì anh là Omega nên chắc chắn không được thừa kế sản nghiệp, cho đến khi Giang Ngôn Trạm xuất hiện với tư cách chủ tịch trẻ tuổi nhất ở bữa tiệc, bọn họ mới chịu câm miệng.

Lúc ấy Phương Hủ còn nhỏ, cũng không để tâm mấy chuyện này, nên đương nhiên không nhớ. Bây giờ nhớ lại, lúc đó ba mẹ cậu còn nói nhỏ với cậu: “Con xem Omega nhà Giang tổng ưu tú chưa kìa, con nhất định cũng sẽ làm được thôi.”

Ba mẹ cậu cũng đã từng đặt kì vọng, dù sao thì họ cũng đã được diện kiến một nam O cực kì tài giỏi như thế rồi. Chỉ có điều, từ khi cậu lên cấp 3, thành tích của Phương Hủ vẫn luôn không ổn, điểm Toán lúc nào cũng thấp. Nên ba mẹ cậu cũng không quản cậu nữa.

Phương Hủ lặng lẽ thở dài, nhắn tin báo cáo cho Nguyễn Nhuyễn: [Có một nữ A đang bắt chuyện với bạn trai cậu nè.]

Kẹo Dẻo: [!]

Phương Hủ: [Ấy sò rí, nữ A đó là chị ruột của ảnh.]

Kẹo Dẻo: [………… Ò. ]

Phương Hủ: [Tớ phải đến bắt chuyện làm quen với họ hả? Tớ không dám đâu, tớ sợ lắm.]

Kẹo Dẻo: [Chừng nào tiệc mới tàn thế? Tớ nhớ ảnh, muốn gặp ảnh.]

Phương Hủ: […………]

Khi nào tàn thì không biết nhưng chắc chắn còn lâu, giờ đã khai tiệc đâu. Nhưng tui no rồi, ăn cơm chó no rồi. Phương Hủ im lặng cất điện thoại, lắc lắc tới chỗ Giang Ngôn Trạm.

Giang Ngôn Trạm không ngờ chị anh theo anh tới tận chỗ này. Sau khi xác nhận quan hệ với Nguyễn Nhuyễn, anh luôn muốn tránh mặt Giang Tuyết Phi. Bởi vì cổ quá là nhiều chiện, anh không muốn chuyện riêng tư của mình bị người ta biết rõ mười mươi.

“Em đúng là bận rộn nhỉ.” Giang Tuyết Phi nói với Giang Ngôn Trạm, “Cả yêu đương cũng...…….”

Cô lùi về một chút: “Này, là cô gái nhỏ lần trước đấy hử?”

Giang Ngôn Trạm biết cô đang hỏi gì. Chí𝓃h chủ, 𝒓ủ bạ𝓃 đọc chu𝓃g ~ 𝐭𝒓ùm𝐭𝒓uyệ 𝓃.V𝓃 ~

Tin tức tố Nguyễn Nhuyễn lưu lại rất mạnh, đối với những Alpha mạnh mẽ sẽ có tính công kích hơn là trung hòa. Hồi nãy Giang Tuyết Phi định chạm vào anh, đương nhiên bị cản lại.

“Chị nói nhiều quá đó.” Giang Ngôn Trạm nhấp một ngụm rượu trái cây, “Phiền.”

Giang Tuyết Phi hoàn toàn không để ý, bận ngạc nhiên rồi: “Cô gái kia trông đáng yêu thế mà tin tức tố mạnh vậy? Ngất… Hai đứa đúng là trời sinh một đôi đấy.”

Giang Ngôn Trạm nghe câu cuối, nỗ lực lắm mới không cong môi cười lên.

“Thôi. Không nói chuyện tình êu của hai đứa nữa.” Giang Tuyết Phi dè dặt lại gần thêm chút, “Em với Đoạn Tư lại làm sao rồi? Mấy nay mỗi lần cậu ta gặp chị đều đi đường vòng. Sao, cậu ta “bắt nạt” em hả?”

Giang Ngôn Trạm mặt không cảm xúc: “Nếu chị không cố tình nhấn mạnh hai chữ “bắt nạt” như vậy thì em sẽ nể tình máu mủ ruột rà mà trả lời chị đó.”

Giang Tuyết Phi: “…………”

Giang Ngôn Trạm đứng dậy đi thẳng, không thèm nhìn cô nữa. Nhưng dù sao cũng là em trai mình, Giang Tuyết Phi dĩ nhiên biết tính Giang Ngôn Trạm. Ẻm đã nể nang lắm mới không có lập tức bỏ đi luôn. Mà cô cũng chả quan tâm lắm, quay người lại thì thấy một nam O nhỏ nhắn lén lút đứng một bên.

……Đáng yêu thế.

“Hi.” Giang Tuyết Phi chào hỏi, “Đừng nhìn nữa. Em trai tôi là Omega, thẳng nha.”

Phương Hủ: “…………”

Chotto matte.

Hình như chị hiểu lầm rồi chị gái ơi?

……

Phương Hủ không dám đáp lại Giang Tuyết Phi.

Cậu đi một vòng hội trường, lúc tìm được Giang Ngôn Trạm, bữa tiệc đã triển khai được hơn một nửa.

Giang Ngôn Trạm ngồi trong góc, tay cầm ly rượu tay cầm điện thoại, thỉnh thoảng mở điện thoại lên xem một chút. Là tiệc buffet, nhưng hình như anh chưa ăn gì cả. Từ đầu buổi đến cuối buổi chỉ lo nhìn điện thoại. Aura “hoa đã có chủ” vô cùng rõ ràng.

Phương Hủ hỏi Nguyễn Nhuyễn: [Giang tổng đang nhắn tin với ngài sao?]

Một lát sau Nguyễn Nhuyễn mới rep lại: [Giang tổng?]

[Ừa đúng rồi. Mà sao cậu nói chuyện lạ thế.]

…… Có thể không lạ sao. Vừa ra tay một cái là vớ được một Omega tầm cỡ, tui sắp bị ngài hù chết rồi.

Phương Hủ không nói cái đề tài khủng bố này nữa. Cậu nãy giờ vừa trốn người lạ vừa đi tìm người, lăn qua lăn lại đã hai giờ đồng hồ. Mấy người xung quanh đều đang uống rượu nói chuyện phiếm, Phương Hủ cảm thấy bản thân không thể hòa hợp được.

Phương Hủ oán giận: [Tớ đói quá a, tớ còn chưa ăn gì nữa.]

Kẹo Dẻo: [Ảnh nói ảnh không thấy cậu.]

[Cậu có thể lại chỗ ảnh không? Tớ thấy sắp ba giờ trôi qua rồi đó.]

Phương Hủ: […… Tớ nào dám a. Mà tớ thấy hình như Giang tổng cũng chưa ăn gì hết.]

Kẹo Dẻo: [A. Ảnh chưa ăn bữa tối nữa hả?]

Kẹo Dẻo: [Cậu có ở gần ảnh không? Nhớ dẫn ảnh đi ăn chút nha, nhịn ăn tối không tốt đâu……]

Kẹo Dẻo: [Để tớ nhắn hỏi ảnh.]

Phương Hủ: “……”

Đây là phân biệt đối xử đúng không?

Cái đồ Nguyễn Nhuyễn A trọng sắc khinh bạn xấu xa.

Phương Hủ tức giận tìm một chỗ ngồi xuống. Một lát sau, có một người đột nhiên lại gần.

Phương Hủ: “?”

Giang Ngôn Trạm bưng hai dĩa đồ ăn, đặt một cái trước mặt Phương Hủ, mặt lạnh tanh nói: “Chào cậu.”

Phương Hủ nơm nớp lo sợ: “Chào--chào--chào ngài..”

Cậu ngửi được mùi tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn trên người Giang Ngôn Trạm không ngừng phát ra, đánh dấu chủ quyền. Mùi nồng như này, chắc là mới đánh dấu một ngày?

Giang Ngôn Trạm đang chuẩn bị tới thị uy một chút: “……”

Chà, đúng là bất ngờ quá ha.

Ban đầu anh chỉ biết là bạn của Nguyễn Nhuyễn, sau mới biết người ta là nam O, anh đã gặp cậu ta ở tiệm trà sữa rồi, thực ra có gặp thêm lần nữa ở quán cà phê. Lúc đó Nguyễn Nhuyễn nói bận, chính là “bận” cùng cậu nhóc O này.

Giang Ngôn Trạm ngồi xuống cạnh cậu: “Cậu là bạn của Nguyễn Nhuyễn?”

Phương Hủ: “Vâng vâng vâng đúng vậy.”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Bộ anh đáng sợ lắm hả?

“Bạn nhỏ.” Giang Ngôn Trạm đẩy dĩa thức ăn qua chỗ cậu, “Ăn nhiều chút.”

Phương Hủ: “……”

Giang Ngôn Trạm bồi Phương Hủ. Vốn dĩ ban đầu cũng có người lại đây làm quen với Phương Hủ, nhưng từ khi Giang Ngôn Trạm tới, không ai dám bén mảng nữa. Cả hội trường đều đang ăn uống linh đình, chỉ có hai người bên đây im lặng.

Phương Hủ ăn chậm rì, đồng thời lặng lẽ nhìn Giang Ngôn Trạm, nhỏ giọng hỏi: “Bữa tiệc này chừng nào mới kết thúc a?”

Giang Ngôn Trạm còn đang nhìn chỗ trung tâm hội trường, là hai vị nghệ sĩ của công ty anh.

Vốn dĩ nghệ sĩ đã có khí chất khác người thường, mà hai người họ lại là đầu bảng trong công ty. Người đi đường đa số đều nhận ra họ, đương nhiên qua đây cũng sẽ là trung tâm ánh nhìn. Phàm là người của công chúng, mỗi nhất cử nhất động đều sẽ bị người ta chú ý.

Giang Ngôn Trạm tùy ý ăn một ít, trái cây trong miệng phát ra tiếng răng rắc, anh tính thời gian, cũng hơi mất kiên nhẫn: “Khoảng nửa tiếng nữa.”

Giọng điệu mất kiên nhẫn của anh làm Phương Hủ cảm giác cái vừa bị cắn kêu răng rắc kia là cổ của cậu. Nửa tiếng cuối cùng có vẻ cực kì khốn khổ rồi đây. Đặc biệt là, tên nam A hồi trước bị cậu khiêu khích kia đã thấy cậu, thậm chí còn liên tục nhìn cậu….

Phương Hủ: Chơi ngu rồi ú huhu, lẽ ra mình không nên đến mà.

Nửa tiếng trôi qua với Phương Hủ lâu như cả thế kỷ, cả Nguyễn Nhuyễn nữa. Cô mặc thường phục rộng thùng thình, tóc xõa dài chấm vai, ngồi chờ ở một quán ăn nhỏ gần đó. Khi nghe tiệc cuối cùng cũng tàn, cô thở phào.

Nguyễn Nhuyễn đã hẹn chỗ gặp mặt với Phương Hủ. Cậu đến sớm vài phút, lách khỏi tên A khó chơi kia, chuồn mất, Giang Ngôn Trạm theo sát cậu. Nguyễn Nhuyễn đã nhờ anh chiếu cố bạn cô, nên anh đương nhiên không thể để cậu chạy lung tung một mình được. Giang Ngôn Trạm đi theo Phương Hủ, thấy cậu đi ra khỏi hội trường, cuối cùng dừng lại ở cổng khách sạn, bên kia đường có một người đang đứng đó. Người kia thấy cậu thì tháo mũ xuống, lấy tay vuốt tóc.

Là Nguyễn Nhuyễn.

“Tớ tới đón cậu nè.” Nguyễn Nhuyễn nói.

Giang Ngôn Trạm khựng người, khuôn mặt xưa nay không có biểu cảm gì lại hơi có vẻ tức giận. Nhưng anh còn chưa kịp dỗi, đã nghe Nguyễn Nhuyễn truy vấn: “Ủa ảnh đâu?”

“Cậu tới đón tớ cái rắm. Đón bạn trai cậu thì có.” Phương Hủ lẩm bẩm, “Tớ sợ bị ba tớ bắt, nên chạy ra trước. Cậu chờ chút……”

Cậu vừa nói vừa nhìn lại chỗ hồi nãy, Nguyễn Nhuyễn cũng nhìn theo—— thấy Giang Ngôn Trạm đang đứng đó. Mắt cô sáng rỡ, vui vẻ vẫy tay.

Phương Hủ đã nói cho Nguyễn Nhuyễn biết “vòng bạn bè” của Giang Ngôn Trạm toàn là đại nhân vật, nên giờ không dám ở bên đường gọi to tên anh. Cô vốn tưởng Giang Ngôn Trạm sẽ không qua đây, nên chỉ vẫy tay chào hỏi rồi thôi. Không ngờ Giang Ngôn Trạm không hề lo lắng bị người ta đồn thổi, lập tức đến chỗ cô.

“Buổi tối tốt lành.” Giang Ngôn Trạm nói, “Đến đón bạn?”

Phương Hủ: “……”

Không biết tại sao, nhưng cậu thấy câu đầu của anh rất ôn nhu, nhưng câu sau sát khí đằng đằng.

“Cổ tới đón tui hồi nào.” Phương Hủ lập tức bán đứng tỷ muội, “Lấy danh nghĩa đi đón tui để gặp ngài--, à không, anh thì có.”

Gọi bạn trai của tỷ muội là “ngài” nghe rất kì cục……

Nhưng cậu vẫn chưa sửa nổi.

Giang Ngôn Trạm rất vui, nhưng cố gắng không cười.

“Tới gặp tôi?” Anh lại hỏi.

Nguyễn Nhuyễn sờ mũi, mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Buổi tối tốt lành.”

Cô nhìn xung quanh, nói cực nhỏ: “Tôi có thể ôm anh chút không?”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Ôm. Nhưng chỉ một chút làm sao đủ.

Muốn ôm cả đời cơ.

Giang Ngôn Trạm tiến một bước, chủ động ấn cô vào ngực mình.

Phương Hủ: “……”

Ban đầu còn tưởng đây là sân khấu của hai nhân vật chính, cậu là nhân vật phụ. Nhưng thực ra ngay từ đầu đã không bao gồm cậu rồi.

“Để tôi đi lấy xe.” Giang Ngôn Trạm nói bên tai Nguyễn Nhuyễn, “Đưa bạn cô về trước?”

Nguyễn Nhuyễn hơi chưa load kịp: “A, ok.”

Cô quay đầu nhìn Phương Hủ: “Đưa cậu về nhà nhé?”

“Tớ đổi chỗ ở rồi.” Phương Hủ nói, “Tớ thấy họ muốn ép tớ đi làm quen, nên chắc là đoạn thời gian tới sẽ không yên bình đâu……”

Giang Ngôn Trạm nhíu mày, thấp giọng hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Không phải hai người đều……”

“Chưa thành niên.” Nguyễn Nhuyễn chậm rì tiếp lời, “Chắc chỉ có mấy tên A biến thái mới chịu thôi.”

Phương Hủ tán đồng gật đầu.

“Ừ.” Giang Ngôn Trạm cũng tỏ vẻ đồng ý, rút chìa khóa. Nhưng nhớ tới hồi nãy anh đã uống chút rượu trái cây rồi, bèn đổi chìa khóa qua tay khác rồi lấy điện thoại ra.

Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”

“Tôi có uống chút rượu, không thể lái xe.” Giang Ngôn Trạm nói, “Nên gọi tài xế tới.”

“…… Ồ.” Nguyễn Nhuyễn chậm rì đáp lại.

Giang Ngôn Trạm dẫn hai người đến chỗ xe của anh. Không lâu sau, tài xế cũng tới. Phương Hủ vô cùng tự giác ngồi vào ghế phó lái. Ghế sau để cho Giang Ngôn Trạm và Nguyễn Nhuyễn.

Tài xế theo thường lệ kích hoạt tấm ngăn, Phương Hủ thấy vậy kinh ngạc, lập tức não bổ 7749 tình tiết trong tổng tài văn, đặc biệt là cảnh hai người “làm loạn” ở ghế sau. Rất nhiều tổng tài bá đạo đều thích cái kịch bản này, thậm chí đôi khi làm người hoài nghi liệu họ có giấu mật thất gì ở ghế sau không.

Tấm ngăn được dựng lên, Giang Ngôn Trạm cũng căng thẳng. Hai người tách ra mới được nửa ngày, mà Nguyễn Nhuyễn đã dính người như vậy.

Anh quay sang nhìn Nguyễn Nhuyễn, thấy cô đang chống cằm nhìn cửa sổ, tay kia đặt lên tay vịn. Giang Ngôn Trạm dịch người lại gần cô chút, sau đó đưa tay qua, vô cùng tự nhiên đặt lên tay cô.

Mềm quá đi.

Không muốn bỏ ra luôn.

Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu nhìn anh, chậm rãi nói: “Giang Ngôn Trạm……”

“Ừ.” Giang Ngôn Trạm vừa lên tiếng, liền cảm nhận được Nguyễn Nhuyễn luồn tay qua kẽ hở ngón tay anh, chặt chẽ nắm lấy.

Anh hơi cứng người, nhìn cô: “Sao vậy?”

Nguyễn Nhuyễn: “Không phải anh nói là sẽ không uống rượu sao?”

Cô nói chuyện vẫn rất ngọt ngào nhẹ nhàng, không hề có tí uy hiếp nào, làm Giang Ngôn Trạm cảm giác da đầu tê rần.

Anh lập tức hồi tưởng lại, hình như anh đúng là có nói thế. Nhưng thời điểm đó anh cảm thấy chuyện này không quá quan trọng nên cũng không để trong lòng.

…… Hơn nữa “uống rượu” của anh là vào quán bar hoặc là mấy loại vang trắng, rượu trái cây không tính.

Giang Ngôn Trạm thoáng ngập ngừng, sau đó bình tĩnh trả lời: “Chỉ uống chút rượu trái cây.”

Chắc không sao đâu ha……

Nguyễn Nhuyễn ghì chặt tay anh, sấn tới. Thực ra cô không lùn, chỉ khi đứng cùng Giang Ngôn Trạm mới cảm thấy cô lùn thôi. Sau lưng Giang Ngôn Trạm là ghế, cơ bản là không có đường thoát.

Anh ngẩng đầu là có thể thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Nguyễn Nhuyễn, môi hồng da trắng, mũi cao thẳng, lông mi dày rậm, tóc hơi rối xõa tung. Giang Ngôn Trạm ngây người nhìn tóc mái rũ xuống trước trán cô.

Hơi thở của Nguyễn Nhuyễn quanh quẩn khắp nơi, giống như tin tức tố bám riết không tha anh ngày hôm nay……. Có điều hơi thở phả ra nóng rực, dụ hoặc mãnh liệt hơn.

Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, ghé vào bên tai anh ngửi ngửi, mếu máo: “Anh không lừa tôi chứ?”

Giang Ngôn Trạm: “…… Không có lừa.”

Hơi thở của Nguyễn Nhuyễn phả thẳng lên mặt làm tim anh đập nhanh, không kìm được ôm eo cô.

“Là rượu trái cây.” Giang Ngôn Trạm thấp giọng nói, “Vị cam.”

Nguyễn Nhuyễn: “Ừ……”

Đúng thật là mùi cam, còn có chút mùi rượu thanh mát dễ chịu. Có vẻ rất ngon.

Nguyễn Nhuyễn: “Tôi không tin, để tôi nếm thử nào.”

Giang Ngôn Trạm: “Hơ?”

Anh chưa kịp phản ứng lại đã bị Nguyễn Nhuyễn hôn.

Có lẽ vì Nguyễn Nhuyễn vẫn còn nhỏ —— nên cô rất nhiệt tình, không hề ngại ngùng. Cô rất thích ôm anh, dù là khi ngủ hay khi hôn môi.

Nguyễn Nhuyễn kề sát anh, mà không gian ở ghế sau cũng không lớn, tách ra cũng chả xa nhau hơn bao nhiêu. Nhưng bọn họ nào muốn tách nhau ra. Một tay của Nguyễn Nhuyễn vẫn ghì chặt tay Giang Ngôn Trạm, lúc này lại nâng tay anh lên rồi đè lên đệm tựa lưng phía sau. Giang Ngôn Trạm dựa vào đệm, mười ngón tay đan với Nguyễn Nhuyễn, tay còn lại đặt trên eo Nguyễn Nhuyễn. Nhưng vì bị hôn mà vô thức đè xuống, khiến bọn họ càng kề sát nhau.

Cuối cùng Nguyễn Nhuyễn ngồi lên đùi anh. Cô nâng mặt Giang Ngôn Trạm, vừa hôn nồng thắm hơn, vừa vuốt ve tai anh.

Nguyễn Nhuyễn rất thích sờ vành tai của con người.

Đặc biệt là của Giang Ngôn Trạm. Không quá cứng, cực kì mềm mại—— như thể đang nắm một cục kẹo dẻo.

Nguyễn Nhuyễn đưa lưỡi vào, quả nhiên nếm ra được chút rượu trái cây vị cam. Nói là vị cam, nhưng thực ra rất nhẹ, chủ yếu là mùi cồn.

Nguyễn Nhuyễn hôn anh, rồi lại hôn lên xương quai xanh, kẹo cứng nóng hổi chọc vào bụng nhỏ của anh. Giang Ngôn Trạm run rẩy, phát ra tiếng nức nở vụn vỡ.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn hôn anh sâu như vậy.

Lúc trước chỉ là chạm nhẹ môi, hoặc là hôn lên khóe môi hoặc liếm liếm nhẹ nhàng. Còn bây giờ anh thấy hình như mình thật sự cảm nhận được vị cam ngọt ngào trên đầu lưỡi. Thơm ngọt và say lòng người hơn rượu trái cây kia nhiều.

Nguyễn Nhuyễn hôn hồi lâu, mới chậm rãi tách ra. Hai người thở hổn hển, nhiệt độ không khí lập tức tăng cao. Vest của Giang Ngôn Trạm cũng nhăn hết cả. Nguyễn Nhuyễn ngồi trên đùi anh, cúi người rất thấp, bởi vì không cẩn thận chút là sẽ bị đụng đầu.

Cô buông tay Giang Ngôn Trạm ra, ôm mặt anh, vô cùng vui vẻ hôn lên khóe môi Giang Ngôn Trạm, thấp giọng nói: “Ừm ừm, không có nói dối…… Cái này xem như là phần thưởng nhé?”

Giang Ngôn Trạm bật cười, bỏ tay ra khỏi eo cô, thay vào đó là chân, “Vậy nếu tôi nói dối thì sao?”

Nguyễn Nhuyễn đang hôn anh, nghe vậy cắn nhẹ lên môi anh, “Thì…… phải phạt thôi.”

Giang Ngôn Trạm lại ôm eo cô, cũng nâng thân hôn cô một chút: “Tôi sẽ không nói dối với cô đâu.”

Nguyễn Nhuyễn hừ một tiếng: “Tốt nhất nên như vậy.”

Cô liếm môi, cảm thấy một Giang Ngôn Trạm vừa mới bị mạnh mẽ cưỡng hôn rất chi là quyến rũ, mặt đỏ ửng, mắt ươn ướt……

Nguyễn Nhuyễn chạm vào tóc Giang Ngôn Trạm, không vui lắm: “Anh có đi làm tóc.”

Giang Ngôn Trạm: “…… Ừ?”

Sao lại chuyển qua tóc tai rồi?

Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, cắn lên vành tai đã được cô đưa vào tầm ngắm từ lâu.

Giang Ngôn Trạm: “Aa……”

Vừa tê dại lại hơi đau đớn, một cảm giác thật khó miêu tả thành lời.

Nguyễn Nhuyễn ghé vào vai anh, bất mãn lẩm bẩm: “Hôm nay anh đẹp quá đi, đẹp mù mắt tôi luôn rồi.”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Lần đầu có người khen anh đẹp thẳng thắn vậy đó. Anh nhấp môi, rất muốn hỏi lại “Thế bình thường tôi không đẹp à?”

Nguyễn Nhuyễn lại hừ một tiếng, thanh âm mềm như bông, chậm rì tiếp tục: “Nhiều người thấy quá đi, tôi ghen a.”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Anh không biết nên trả lời như thế nào. Rõ ràng là Nguyễn Nhuyễn đang nói mấy lời thoại rất chi là bá đạo, nhưng trong mắt anh lại như đang làm nũng. Có điều cũng không cần anh phải đáp lại, bởi vì Nguyễn Nhuyễn rất nhanh đã nghĩ lại. Sau đó cô hơi nâng người nhìn ‘Giang Ngôn Trạm vừa mới bị cưỡng hôn’.

Cô cười, lại hôn đuôi mắt anh, đắc ý nói: “Có điều dáng vẻ này của anh, chỉ có tôi mới được thấy.”