Nữ Chính Ngây Ngô! Đừng Làm Liều!

Chương 14: Cánh đồng hoa oải hương (3)



Gió thoảng đưa mùi hương dịu dàng của hoa oải hương phảng phất khắp cả cánh đồng. Cô đưa tay chạm khẽ từng cành hoa đang đung đưa trước gió. Mùi hương của nó phảng phất trong gió thực sự khiến con người ta cảm thấy dễ chịu. Khung cảnh yên bình, tươi đẹp này thực khiến người ta muốn bỏ hết tất cả những ồn ào, vội vã ở bên ngoài mà về sống ở đây.

Hoa đẹp nhưng câu chuyện của nó thật sự rất buồn.

"Ngày xưa, tại ngôi làng nhỏ yên bình ở Provence(Pháp) có hai đứa trẻ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương ở dưới chân đồi. Tại đây, cả hai đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau.

Cô bé ngắt một cành hoa oải hương tách đôi cho vào chiếc lọ nhỏ và mỗi người giữ một lọ. Nhưng tai họa ập xuống. Cậu bé bị tai nạn và phải ra nước ngoài chữa trị. Sau 15 năm, cậu bé ngày xưa đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Nhưng lại quên đi những kí ức thời bé.

Cậu trở về làng quê cũ để tìm lại những kí ức về tuổi thơ.

Còn cô bé mở một trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Với hi vọng một ngày nào đó, cậu bé năm xưa sẽ trở về.

Vào một buổi chiều khi cậu dạo bước về phía chân đồi. Cậu đã dừng lại ở cánh đồng hoa oải hương tím. Hai người gặp nhau nhưng không thể nhận ra nhau. Họ trở thành bạn và kể cho nhau nghe những thăng trầm trong cuộc sống.

Một ngày nọ, chàng trai cho cô gái xem chiếc lọ hoa oải hương anh luôn mang bên mình. Hạnh phúc vỡ oà khi nhận ra chàng trai là người cô đã chờ đợi suốt 15 năm.

Họ bên nhau, tình yêu cứ thế ngày càng bền vững cho tới một ngày, cô gái mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi, cô gái đưa chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ cho chàng trai và nói: Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi...

Khi cô gái ra đi, chàng trai cũng tiếp tục ở dưới chân đồi, trồng những bông hoa oải hương và nhớ về cô gái."

- Đó là cả một câu chuyện tình đẹp.

Giọng một người đàn ông vang lên, cô rời mắt khỏi mấy cành hoa oải hương.

- Nhưng không có kết thúc viên mãn!

Cô quay sang trả lời, bấy giờ cô mới nhìn qua người đàn ông ở phía đối diện - Đó là một ông lão.

- Đối với những người già như ta mà nói thì đó đã là một kết thúc tốt!

- Tốt nhưng không viên mãn!

Ông lão cười ha hả.

- Đúng là suy nghĩ của người trẻ. Luôn kiếm tìm thứ tốt nhất mà không thấy được cái hạnh phúc giản đơn luôn ở quanh mình!

Cô vừa nói vừa đưa tay sờ vào những cành hoa còn chi chít những nụ hoa chưa nở. Chúng cứ yên bình ngủ trong sự che chở như vậy mà quên mất việc mình còn phải nở ra và toả sáng.

- Con người ai cũng vậy!

Cô trả lời, ánh mắt nhìn ông lão. Nhìn trang phục có lẽ ông là một người làm vườn...Không lẽ...?

- Trên đời không có gì là tuyệt đối!

Tiếng của ông lão vang lên kéo cô khỏi những suy nghĩ.

- Ông là chủ của trang trại hoa này?

Ông lão khẽ cười.

- Ta chỉ là một người làm vườn!

Cô khẽ "À" một tiếng. Thì ra là không phải!

- Cháu tìm chủ trang trại?

- Dạ không! Thôi cháu đang có việc cháu đi đây! Chào ông!

Cô cúi đầu lễ phép chào rồi nhanh chóng rời khỏi. Ông lão khẽ gật đầu rồi ông lại bắt đầu công việc hằng ngày của mình.

Thật tiếc! Cô đến cánh đồng hoa oải hương nổi tiếng nhất ở Provence nhưng không gặp được ông ấy. Đáng tiếc!