Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 12: Dược tính



Chuột Thiểm Điện no bụng rồi, liền giống như mọi ngày, lặng lẽ không tiếng rời đi.

Đông Phương Minh Huệ hậu hạ nhỏ xong, giờ phải hầu cái lớn.

May mà sắp có chuyện hỉ diễn ra, nữ chủ đại nhân cũng không bày ra vẻ mặt gì với cô.

Đông Phương Minh Huệ còn tận tâm tận trách nướng một bữa thịt thỏ, coi như là cỗ tiệc.

"Sắp là người thành thân rồi, vẫn nên mặc hỉ phục màu đỏ, tuy hoàn cảnh ở đây thô sơ, nhưng tân nương vẫn nên mặc hồng y, tình cờ là Thấy tỷ của ta có một bộ." Đông Phương Minh Huệ đưa bao phục cho nữ chủ đại nhân, ý bảo nàng giở ra xem.

Chủ nhân của cơ thể rất thích y phục màu đỏ, vì thế trước khi xuất phủ, ngoài mang mấy bộ nam trang ra, cô còn mang theo một bộ nữ trang.

Mục Thanh cô nuong xấu hổ đến mặt đều đỏ, "Cô nương nàng cứu Ngũ ca một mạng, ta làm sao còn dám lấy y phục của nàng."

Đông Phương Uyển Ngọc lật vài cái, liền đem ra một bộ váy lụa màu đỏ thẫm, còn vô cùng phù hợp với những ngày lễ vui vẻ.

"Đừng ngại, hai vị các ngươi thành thân, ta cũng chẳng có lễ vật gì, nếu người không chê, bộ hồng y này coi như lễ vật chúc phúc các ngươi."

Đông Phương Minh Huệ đảo mắt, lấy y phục của cô dâng hoa tặng Phật thì thôi, lại còn hiên ngang trượng nghĩa nói như của mình.

Dư quang của Đông Phương Uyể Ngọc tia thấy động tác của cô, không tự chủ khẽ cười, "Đừng nói mấy lời từ chối, mau thay lên, xem tân nương của chúng ta có bao nhiêu xinh đẹp."

Mục Thanh gật đầu, cùng Đông Phương UYển Ngọc đi vào trong động, thay y phục.

Lúc này, Đông Phương Minh Huệ một thân nam trang, tự nhiên sẽ đi cùng Vương Phi. Mạng của hắn tuy có thể kéo dài, thân thể nhưng vẫn là cực kỳ yếu đuối, đến thay y phục đều là Triệu Tam Kỳ giúp hắn.

Trong động cũng không có quá nhiều đồ vật, mọi người liền lấy mấy cục đá làm ghế ngồi, cao đường tự nhiên cũng không có.

Mục Thanh và Vương Phi chuẩn bị ổn thỏa xong, Đông Phương Minh Huệ liền làm người chủ trì, ở một bên cưới híp mắt nói lớn, "Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường."

Hai người đều là cô nhi, Triệu Tam Kỳ xem như là người thân thiết nhất của họ, cao đường này sẽ tự nhiên bái hắn một cái.

"Phu thê đối bái."

Đôi mắt Mục Thanh mang theo ý cười, Vương Phi cũng là mang theo nét vui, hai người thâm tình nhìn nhau, ngay giây phút này, trong mắt họ chỉ có đối phương, cũng không còn thấy ai khác.

Lễ nghĩa đã thành, cuối cùng là động phòng.

Đông Phương Minh Huệ ba người nhường sơn động lại cho hai vị trẻ tuổi này, ba người ngồi ở bên ngoài cắm trại, vây thành một vòng, "Thịt thỏ này rất ngon, mau, thử một miếng."

Hôm nay lại là ngày đại hỉ, thật hạnh phúc.

"Thất tỷ, đùi thỏ này để lại cho ngươi, ta cố ý vì ngươi mà chuẩn bị." Đông Phương Minh Huệ không quên chân chó vuốt mông ngựa nữ chủ đại nhân.

Triệu Tam Kỳ thấy cô bận rộn không nghỉ, nhịn không được khen một tiếng, "Thất cô nương, vị Cửu đệ của ngươi thật chu đáo."

Đông Phương Uyển Ngọc cắn một miếng thịt thỏ, trầm lặng không nói. Cửu đệ của cô đối xử với cô có bao nhiêu tốt, cô đã lĩnh giáo từ rất sớm.

Đông Phương Minh Huệ cười khan, "Triệu đại ca, chúng ta ngày mai liền xuất phát, các ngươi thì sao?"

Trên đời chẳng có tiệc gì là không tan. Chủ đề khác vừa được đề ra, không khí vui vẻ của trước đây liền biến mất không dấu vết.

Triệu Tam Kỳ nhìn đống lửa, đột nhiên nói, "Thất cô nương cùng Cửu công tử là dự định đi đâu?"

Đông Phương Minh Huệ nhìn về phía nữ chủ đại nhân.

"Ta dự định cùng Cửu đệ ở lại Tử Ma sơn mạch rèn luyện một vài ngày." Đông Phương Uyển Ngọc dứt khoát nói, tiện tay đem thịt thỏ ở trên tay giải quyết.

"Rèn luyện a." Triệu Tam Kỳ thở dài, "Đợi Ngũ đệ vết thương lành lại, ta liền đưa bọn hắn trở vế Nguyệt Bạch Đế Quốc."

Đông Phương Minh Huệ ánh mắt tràn đầy đồng cảm nhìn hắn.

Có lẽ vì không khí quá mức bi thương, đợi mọi người đều dứt lời thôi nói, mỗi người tự đi làm chuyện của riêng mình.

Sáng hôm sau, Đông Phương Minh Huệ cùng Đông Phương Uyển Ngọc rời đi.

"Đi thôi."

Trước khi đi Đông Phương Minh Huệ còn nhìn Triệu Tam Kỳ đang dựa lên đại thụ nghỉ ngơi một cái.

"Thất tỷ, lần này chúng ta chuẩn bị đi đâu?"

"Đi vào sâu bên trong, có lẽ sẽ gặp ma thú cấp Bốn trở lên."

Khuôn mặt của Đông Phương Minh Huệ đổi sang đau khổ, liền cấp Một cô cũng không đối phó nổi, nói gì đến những ma thú đẳng cấp cao hơn cô.

"Thất tỷ uy vũ."

Thứ gọi là thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*, Đông Phương Minh Huệ trước nịnh rồi nói tiếp.

*Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: vượt qua trăm điều, nhìn thấu trăm thứ, nhưng lại cưỡng không nổi những lời nịnh nọt.

Đông Phương Uyển Ngọc thâm ý liếc cô một cái, trong lòng đã có dự tính.

Các cô tùy tiện tìm một đỉnh núi cao, tìm một sơn động ở gần đấy. Trong hang động có một mùi tanh thối, còn đặc biệt nồng, tối ôm ôm đến đất cũng nhìn không rõ.

"Thất tỷ, cẩn thận chút."

Đông Phương Minh Huệ tưng bước bám theo, sợ có thứ gì đó sẽ lao ra.

Đông Phương Uyển Ngọc thắp một ngọn đuốc, chiếu sáng đến từng góc trong hang động, ngoại trừ mấy mrnh thịt thối rữa, mùi tanh thối chính là từ nó phát ra, trên mặt đất còn có một đống xương trắng, giống như là thi cốt động vật.

"Hang động tạm thời không có ai dùng, chúng ta dọn dẹp một chút." Đông Phương Uyển Ngọc đem ngọn đuốc cắm vào giữa hòn đá, bỏ bao phục xuống, liền bắt đầu làm.

Đông Phương Minh Huệ hết cách, cố nén ghét bỏ, đem mấy miếng thịt vữa, còn có xương cốt gì đó ở dưới đất ném ra bên ngoài động.

Dọn dẹp đơn giản một hồi, các cô mới chân chính coi nơi đây là nơi tạm trú.

"Ta phụ trách săn bắt, ngươi phụ trách chuẩn bị đồ ăn." Đông Uyển Ngọc một câu liền phân chia minh bạch công việc của hai người.

Đông Phương Minh Huệ ai oán một tiếng, lần này cô triệt để trở thành trù nương rồi.

Sau ngày đó, Đông Phương Uyển Ngọc ban ngày ra ngoài, buổi tối trở về còn đem một con ma thú cực lớn đã chết. Bất quá trên người nữ chủ đại nhân cũng mang theo những vết thương khác nhau.

Đông Phương Minh Huệ đoán đây là ma thú bị nữ chủ đại nhân đánh chết, lần đầu thấy còn bị dọa một cái.

Có lúc, nữ chủ đại nhân thậm chí không quản vết thương ở trên người, liền trực tiếp ngồi thiền tu luyện. Bộ dạng bán mạng liều sức này khiến Đông Phương Minh Huệ không dám tiến lên một bước.

Việc mỗi ngày Đông Phương Minh Huệ làm là nghĩ cách giải phẫu ma thú, đem xương của nó ra đun canh với một ít rau dại, thịt đem ra hầm chín là có thể ăn. Dần dà thủ nghệ của cô cũng ngày càng tốt, hơn nữa đối với cấu tạo cơ thể của ma thú ngày càng hiểu biết.

Hôm nay, đợi sau khi nữ chủ đại nhân ra ngoài. Đông Phương Minh Huệ cũng lén lút chạy ra, cô muốn xem xung quanh bốn phía có hoa quả gì không.

Mỗi ngày đều ăn thịt ma thú, đối với tiêu hóa không tốt.

Nhưng tìm hết một vòng vẫn không thể tìm thấy, cô lại nhìn thấy mất nhánh dược thảo, sợ bản thân nhìn lầm còn đi hỏi.

"Ai da, giúp các người chuyển nhà rồi ha."

Đông Phương Minh Huệ dựa vào linh lực yếu đuối cuả mình để cùng mấy đám dược thảo bàn bạc vài cây, liền động tay đem người ta chuyển đến cửa động.

"Yên tâm, mỗi ngày nhất định sẽ tưới nước, bón phân đầy đủ, đem các ngươi nuôi đến to lớn mạnh khỏe."

Dược thảo nghe thấy cô nói như thế, rung người quay đầu cũng coi như là đáp ứng rồi, cũng an tâm sống ở cửa động.

Cô cũng tuân thủ ước định, định kỳ tưới nước, xới đất. Có lúc còn cùng bọn nó tán ngẫu vài câu, ngày tháng trôi qua còn rất tự tại, vô lo an nhàn.

Bất quá, mỗi lần cô đi ra ngoài, sẽ đem thêm nhiều cây thuốc trở về. Dần dà, bên ngoài hang động đều bị đám dược thảo bành trướng rồi.

Đợi đến có một này, Đông Phương Uyển Ngọc mang một thân đầy vết thương trở về, liền thấy Đông Phương Minh Huệ đứng dưới ánh tà chiều tưới nước cho mấy cây thuốc, còn không ngừng hứa hẹn, "Được, biết rồi, ngày mai nếu như có mưa, liền lấy thứ gì đó che chắn cho các ngươi."

"Ngươi đang cùng ai nói chuyện?"

Đông Phương Minh Huệ quay người phát hiện nữ chủ đại nhân ở đằng sau, nhảy dựng lên, "Thất tỷ, ngươi trở về."

"Ngươi đang làm gì?"

Đông Phương Minh Huệ chỉ chỉ một vùng dược thảo ở bên ngoài động, "Ta đang tưới nước cho chúng nó, ngày mai có sẽ sẽ đổ mưa, vì thế lát nữa ta một làm một cái lều."

Cái lều rất đơn giản, cô trực tiếp lấy dây thừng bằng cỏ khô bện lại buộc từng miếng da thú vào, từng bó lại từng bó với nhau. Sau đó bên ngoài lấy hai cành cây thẳng đóng chắc lại.

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn bầu trời tối, ánh sao lấp lánh, mặt trăng sáng rõ, vừa nhìn đã biết là một ngày đầy nắng. Cũng lười đi để tâm Đông Phương Minh Huệ hồ ngôn loạn ngữ*.

*Hồ ngôn loạn ngữ: nói lung tung, vớ vẩn.

"Thất tỷ, ngươi lát nữa cởi y phục xuống, ta giúp ngươi bôi thuốc."

Đông Phương Minh Huệ làm cái lều bạt bằng da thú xong liền để sang một bên, sau đó lấy chùy đá giã những cái lá gặt từ cây thuốc xuống, chùy đá giã đến khi tinh chất chảy ra, cô đổ một ít vào bình sứ đựng đan dược.

"Đây là cái gì?" Đông Phương Uyển Ngọc nhấc mày.

Đông Phương Uyển Ngọc lấy những miếng vải rách từ y phục làm bông băng, thấm một ít, nhẹ nhàng bổi lên vết thương ở trên cánh tay Đông Phương Uyển Ngọc, "Đây là cỏ hoạt tinh, có thể dùng để cầm máu, chống để lại sẹo. Ngươi xem trên người ngoài toàn những vết thương, vạn nhất để lại vết thương liền khó coi."

Có cô gái nào lại muốn mình toàn thân đầy vết sẹo.

Còn về nữ chủ đại thân ở lại Tử Ma sơn mạch rèn luyện, có lẽ có liên quan đến nguyên tố thức tỉnh trên người nàng. Cô cũng không dám nhiều chuyện, sợ khiến cho nữ chủ nghi ngờ.

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn Đông Phương Minh Huệ chế giễu nói, "Ngươi lúc trước không phải còn hận ta không thể chết đây? Hiện tại còn lo lắng trên người ta sẽ lưu lại vết sẹo."

Lại nhắc chuyện cũ, đây là muốn ghi thù tính sổ sao?

Đông Phương Minh Huệ sắc mặt không đổi, tiếp tục vì nàng mà xử lý vết thương, cực kỳ nhẫn nại nói, "Thấy tỷ ngươi đừng giận dỗi ta, trước đây, ta bị Tứ tỷ lợi dụng, thường xuyên sẽ làm mấy chuyện mất não. Đến bây giờ ta cũng thật lòng nhận lỗi, ngươi nếu như vẫn chưa thể giải hận, có thể làm mấy chuyện lúc trước ta làm làm ngược lại với ta?"

Nếu như thế này có thể một bút chấm hết, Đông Phương Minh Huệ mong không được nữ chủ đại nhân sẽ làm thế.

Đông Phương Uyển Ngọc cười nhưng không nói.

"Thất tỷ, có hay không cảm thấy vết thương có chút lạnh, cũng không quá đau?" Đông Phương Minh Huệ thăm dò hỏi.

Thấy cô nói thế, Đông Phương Uyển Ngọc cũng cảm thấy vết thương trên người đỡ hơn nhiều. Không biết có phải là nàng ảo giác, nàng còn cảm thấy có một số bộ phận nào đó ngứa ngáy.

"Cũng không đau như trước, bất quá ta cảm thấy nơi này có chút ngứa." Đông Phương Uyển Ngọc chỉ nơi đằng sau lưng bị móng sắc của ma thú cào rách.

Đông Phương Minh Huệ nhìn qua, thấy vết thương trở nên đỏ rồi, lập tức liền bôi lên thêm một lớp thuốc, "Nơi này hồi phục có chứt nhanh, ngươi trước đừng gãi, đợi sau một đêm, ngày mai ta lại giúp ngươi xem qua."

Nói xong, Đông Phương Minh Huệ ngồi xổm ở một bên, cô đem dược tính của cỏ hoạt tinh ghi lại, không có giấy bút, cô liền lấy đá khắc lên trên tường.

Trước đây cô chính là học y, nhưng từ khi đi đến chỗ này, cô mới phát hiện có nhiều thảo dược khác lạ.

Bọn chúng biết cô, cô lại không biết chúng.

May mắn cô bán phế linh lực này lại có thể cùng thực vật giao tiếp, lộn xộn đủ thứ, cô có thể cùng với một số thực vật đẳng cấp tương đối thấp giao tiếp, đây chính là Thượng Đế ban cho cô ngón tay vàng a. Không biết tranh thủ lợi dụng, thật là có lỗi với bản thân