Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 24



Vài ngày sau Quốc khánh, Phó Thuấn ở nhà xem lại mấy tập phim và đọc sách đã từng bỏ lỡ chưa kịp xem, rất an nhàn.

Thỉnh thoảng lại nghĩ đến Tống Địch, lướt trang cá nhân của cô ấy, đâu cũng là cảnh hoa và hôn lễ.

Caption đi kèm đều là những câu nói theo phong cách gái mới lớn, trông thật ngô nghê.

Nhưng chưa bao giờ thấy một bức ảnh tự sướng hoặc ảnh nhóm của cô.

Phó Thuấn muốn thấy cô, là ảnh chụp cũng được, nhưng tiếc là không tìm được.

Vào khoảng chiều tối ngày 3 tháng 10, Phó Thuấn đoán có lẽ cô đã hết bận nên gửi Zalo cho cô.

Đợi đến khoảng chín giờ thì nhận được hồi âm: “Tôi vừa mới tắm xong, xin lỗi anh Phó.”

Lần này là cô dùng giọng nói để gửi tin nhắn, giọng nói nhẹ nhàng, Phó Thuấn cảm thấy rất vui khi nghe nó.

Phó Thuấn gửi tin nhắn: “Ngày mai cô có mở cửa cửa hàng không?”

Tống Địch đáp lại bằng tin nhắn thoại: “Ồ, sao vậy anh Phó, anh cần hoa à?”

Phó Thuấn nhìn lên trần nhà, chỉ có ba tông màu đen trắng xám, đặt hoa làm cái gì, thôi đi. Hơn nữa, nếu cô tự mình mang đến, không phải sẽ rất mệt sao?

Anh gõ: “Không cần.”

Có một chữ tiếng Trung được gửi đến: “Ừm”.

Không còn câu nào nữa.

Phó Thuấn muốn nghe Tống Địch nói chuyện, nói gì cũng được. Anh bối rối vắt óc để suy nghĩ nên hỏi gì mới không có vẻ quá đột ngột và ngu ngốc.

Thực ra anh không biết rằng anh đã rất đột ngột và ngu ngốc rồi.

Một lúc lâu sau, Phó Thuấn hỏi: “Cô mở cửa hàng suốt bốn ngày sao? Có muốn đi du lịch không?

Bình thường thì mấy ngày nghỉ ngắn thế này thường đi ra ngoài du lịch, anh cảm thấy rằng câu hỏi này khá trung lập.

Tống Địch quả nhiên trả lời lại trong vòng bảy giây bằng tin nhắn thoại: “Đúng vậy, vẫn mở bốn ngày, không thể đi du lịch.”

Sau khi nghe xong câu trả lời, Phó Thuấn “”chỉ có thể xóa bỏ câu: “Đi đâu?”  đã soạn sẵn từ trước, đổi thành: “Cô bận thật.”

Tống Địch gửi lại tin nhắn: “Ừm.”

Tại sao lại nhanh chóng “Ừm” như vậy chứ.

Đó thực sự là một bài toán nan giải.

Lúc này, trong nhóm làm việc của Phó Thuấn có người tag tên anh, là viện trưởng của viện nghiên cứu, anh để chuyện của Tống Địch sang một bên, lập tức chuyển sang chế độ làm việc.

Trao đổi tiến độ của dự án trực tiếp với một số lãnh đạo trong nhóm Zalo, nhận một dự án đột xuất, vì thế lại phải vội vàng bận rộn tổ chứ một buổi họp trực tuyến với nhân viên vào kì nghỉ lễ.

Đợi khi xong mọi việc thì đã là mười một giờ.

Phó Thuấn cầm điện thoại lên, phát hiện có tin nhắn của Tống Địch.

Tống Địch rụt rè hỏi anh: “Anh Phó, anh có dự định làm gì vào ngày Quốc Khánh không?”

Phó Thuấn cầm lấy điện thoại cười, đóng máy tính xách tay, đi đến ghế sô pha bên cửa sổ, gần như là là nhảy vào đấy.

Anh trả lời: “Không có dự định gì cả, ở nhà nghỉ ngơi, có chuyện gì sao?”

Tuy nhiên, khi tin tức được gửi, anh thấy tin nhắn của Tống Địch được gửi lúc mười giờ, tức là lúc anh đang bận.

Đã một giờ trôi qua, Phó Thuấn hơi chán chườn bản thân. Anh nhanh chóng gửi tin nhắn: “Cô ngủ chưa?”

Anh duỗi thẳng chân vắt chéo rên ghế sô pha, đây là lần đầu tiên anh thấy bực bội vì bị cấp trên kéo đi họp hành vào lúc nữa đêm.

May mắn thay, câu hồi đáp của Tống Địch đã làm anh bình tĩnh lại.

Giọng cô có vẻ hơi buồn ngủ: “Sắp ngủ rồi, nhưng vẫn ổn.”

Phó Thuấn nói thầm trong lòng: Có phải cô đang đợi Zalo của tôi không?

Tin nhắn thứ hai được gửi đến: “Không có gì, chỉ là anh đã hỏi tôi nên là tôi cũng nên hỏi ngược lại anh xem sao.”

Chỉ như vậy?

Phó Thuấn tròn mắt không tin những gì anh nghe được, sau đó nghe lại lần nữa.

Không, không thể cứ như vậy kết thúc, Phó Thuấn không cần biết hỏi thế thì có quá đột ngột hay không, trực tiếp hỏi: “Quốc khánh cô có lên lịch cụ thể gì không?”

Anh rất cẩn thận nhấn mạnh từ “cụ thể”.

Tống Địch chắc chắn hiểu được ý trong câu đấy, cô đáp: “Không có chuyện gì cụ thể, mấy ngày nay nhân viên về nhà nghỉ, hôm nào tôi cũng phải ghé cửa hàng. Nhưng tôi cũng muốn nhân cơ hội để nghỉ ngơi vì vậy đã mua một vé xem kịch.”

Phó Thuấn chuyển về gõ tin nhắn: “Ngày mấy? Bộ kịch nào?”

Tống Địch: “Vào đêm ngày 7, kịch câm Tây Ban Nha tên “Andrew và Dolly.”

Phó Thuấn chưa nghe nói đến vở kịch này, định hỏi lại thấy cô đã gửi một đoạn văn bản giới thiệu dài, một tác phẩm đoạt giải khá hay.

Phó Thuấn hỏi: “Cùng với ai?”

Tống Địch trả lời: “Tôi đi một mình, tôi thường xem kịch nói một mình.”

Phó Thuấn mỉm cười, rung chân và gõ chữ: “Còn vé không?”

Một lúc sau, Tống Địch mới hỏi: “Anh muốn đi không? Nhưng đây là kịch gia đình, có thể sẽ rất nhàm chán.”

Phó Thuấn nghĩ thầm, nếu tôi xem nó với cô thì cũng không phải là không thể chịu được, mặc dù anh chỉ có kiến thức nửa vời với mấy thể loại kịch tình yêu văn nghệ như thế.

Anh gõ chữ: “Cô kiểm tra vé trước đi.”

Tống Địch kiểm tra xong mới trả lời:

“Còn vé đó Anh Phó, chỉ là vị trí vé còn lại đều ở rất xa, có lẽ…”

Phó Thuấn gõ chữ: “Bao nhiêu một vé.”

Tống Địch gửi ảnh chụp màn hình qua.

Phó Thuấn lập tức chuyển tiền.

Sau đó đợi khi Tống Địch lại gửi một bức ảnh chụp màn hình về thông tin mua vé, Phó Thuấn cảm thấy toàn bộ cuộc trò chuyện rất suôn sẻ, như thể sau khi khắc phục một vấn đề nhỏ đã tiến vào giai đoạn trôi chảy.

Không thể không nói, anh cảm thấy rất hài lòng.

Mặc dù vị trí này thực sự là góc kẹt.

Tống Địch gửi voice xin lỗi: “Thật sự ngại với anh Phó quá, để anh ngồi xem kịch với tôi ở vị trí xa sân khấu như vậy.”

Phó Thuấn trả lời: “Không có gì, ngủ ngon.”

Dường như anh đã đạt được mục tiêu thầm kín nào đó, đột nhiên nhìn khung cửa kính tối đen mỉm cười, như một tên thần kinh.

Xoa xoa tóc, anh nghĩ lần cuối cùng anh phấn khích như vậy là khi nào?

Ồ, là mười hai năm trước ở trường đại học, khi anh là sinh viên nước ngoài duy nhất nhận được giải thưởng toàn phần của năm.

Duy nhất, nghe xong đã thấy sướng.

Phó Thuấn khẽ ngâm nga bài hát yêu thích của anh, bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị đi tắm.

“If I had a gun, I’d shoot a hole into the sun, love will burn this city down for you, if I had the time, I’d stop the world and make you mine, and everyday would stay the same with you.”

Sau khi ngâm nga vài lần, anh mới nhận ra thì ra khi hát bài hát này phải là có cảm giác như thế…

Nhưng, đây có phải là tình yêu không? Dù không rõ, nhưng nói chung vẫn rất vui.

Tâm trạng tối nay của Phó Thuấn sáng như một ngôi sao đêm.

Sau khi xác nhận sẽ xem vở kịch vào ngày thứ bảy, mấy ngày nay Phó Thuấn đã dành hết tâm trí cho việc tăng ca, mỗi khi nghĩ rằng anh còn có một cuộc hẹn là anh lại nhếch khóe miệng trong vô thức.

Đợi đến chiều thứ bảy, anh liên lạc với Tống Địch, gọi điện thoại cho cô: “Tôi, Phó Thuấn.”

Tống Địch nói: “Tôi biết mà anh Phó, tôi có lưu số của anh rồi.”

Phó Thuấn bày tỏ sự hài lòng với câu trả lời này.

“Buổi tối đừng lái xe, tôi đi đón cô.”

Phó Thuấn nói.

Tống Địch nói: “Được thì được đó, nhưng…”

“Sao?”

Chuyện này có gì mà nhưng nữa, Phó Thuấn không hiểu, cô sống rất gần đây, cửa hàng cũng không xa, anh thực sự không tìm ra lý do gì.

Tống Địch giải thích: “Có một khách hàng đặt mua hoa lại liên lạc nói rằng rất bận, muốn lùi lại thời gian để đến lấy.”

Phó Thuấn trực tiếp nói: “Vậy cô giao qua cho người ta trước được không?”

Trong lòng nghĩ giải quyết như vậy không phải được rồi sao.

“Nhưng…”

“Lại làm sao nữa?”

Tại sao lại có nhiều “nhưng” như vậy?

Tống Địch ấp úng một lúc mới nói: “Nhân viên cửa hàng lái về nhà xe rồi. Vốn dĩ tôi định đợi khách hàng đến lấy hoa, sau đó sẽ bắt taxi đến sân khấu kịch gặp anh.”

Phó Thuấn lập tức sắp xếp tư duy lại: “Chẳng phải rất đơn giản sao, tôi lái xe đến cửa hàng của cô, lấy hoa đi giao cho khách, sau đó rồi đi đến sân khấu kịch.”

“Nhưng…”

“Đừng nhưng nữa, cứ quyết định như vậy, khoảng bốn giờ rưỡi tôi đến.”

Phó Thuấn bị “nhưng” mà làm cho chóng mặt: “Bốn giờ rưỡi kịp không?”

“Được, cám ơn anh Phó.”

Tống Địch nhẹ nhàng nói.

Được rồi, xét thấy bé thỏ trắng ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng anh tiếp tục vui vẻ.