Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 42



Sau khi hôn xong, một tay Tống Địch vuốt lên gương mặt Phó Thuấn: “Anh, có phải em đã làm anh rất thất vọng không?”

Phó Thuấn không trả lời, chỉ nói: “Đã tìm ra được vấn đề rồi, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách. Viện nghiên cứu sẽ xử phạt anh…”

“Xử phạt? Đó là gì? Rất nghiêm trọng sao?” Tống Địch lo lắng hỏi.

Phó Thuấn nói: “Không rõ, phải xem ý định của bên đó nữa.”

“Vậy làm thế nào? Có khi nào sẽ đuổi anh đi không, nếu như anh mất việc, vậy làm thế nào để đền chín tỷ chứ?” Tống Địch hoảng loạn, còn hoảng loạn hơn để chính cô ngồi tù: “Em đi tự thú vậy. Sao có thể để anh mất việc chứ? Anh lại không làm sai gì cả.”

“Tống Địch, em là người mù mờ về pháp luật sao?” Phó Thuấn hỏi trực tiếp.

“Hả? Gì chứ?” Tống Địch cảm thấy giọng điệu của anh không vui, cẩn thận hỏi: “Em lại nói sai gì nữa?”

“Không.” Phó Thuấn nói, lừa em đúng là quá dễ dàng rồi. Anh khẽ nói: “Tiền của anh không đủ đền, anh phải đi đến viện nghiên cứu thương lượng, có lẽ cần ghi giấy nợ, em đồng ý cùng anh trả số tiền này không?”

“Em đồng ý, nhưng viện nghiên cứu sẽ đồng ý ghi giấy nợ không?” Tống Địch có chút lờ mờ.

“Chuyện đã đến mức này, cũng chỉ có thể như vậy, không thì làm thế nào? Cũng đưa anh vào tù, đợi nhà nước nuôi sao?” Phó Thuấn khoa trương nói.

“Đừng, anh đừng ngồi tù.” Tống Địch lại lo lắng.

“Trước kia em nghĩ như thế nào?” Phó Thuấn hỏi, ôm nhau hồi lâu nên thay đổi tư thế, đặt hai tay lên mông cô, nâng cô lên cao một chút: “Tại sao lấy máy tính rồi lại về quê chứ?”

“Em không biết, em rất hoang mang. Em nghĩ lỡ như có người bắt em, em muốn về thăm ông bà trước đã… lâu lắm rồi em chưa gặp bọn họ… nhớ bọn họ…” Tống Địch nhào vào lòng anh nhỏ giọng nói: “Ông bà tốt với em nhất.”

“Trước kia em nói em lớn lên ở nhà em, thực sự như vậy sao?” Phó Thuấn bây giờ có chút lo lắng cô gái này ăn nói lung tung.

“Là thật. Hoàn toàn là thật, ngày đó em trai đến tìm em, cũng là sự thật, chỉ là em không nói sự thật, không phải tiền kết hôn, là tiền nợ bài bạc.” Tống Địch nói thành thực: “Em trai không chịu khó làm ăn, chạy đi đánh cờ bạc.”

Phó Thuấn thở dài: “Vậy tại sao em cần trả? Chuyện này có liên quan gì đến em?”

“Chú thím chăm sóc em lớn lên, bọn họ xin em, trong nhà chỉ có em có thể kiếm tiền…” Tống Địch buồn bã nói: “Bọn họ đều đã già rồi, không thể kiếm tiền được nữa.”

“Em có khác gì với lo chuyện bao đồng không? Đây là trách nhiệm mà em phải gánh vác sao? Một mình em chịu gánh nặng của hai gia đình?”

Phó Thuấn nghĩ đến dáng vẻ cô vâng vâng dạ dạ với khách hàng, sợ khách hàng không chịu làm ăn với cô, xảy ra vấn đề lúc nào cũng luôn đổ trách nhiệm lên người cô…

“Vậy phải làm thế nào? Em trai sinh ra thì mắc bệnh tim, em trai nhà cậu lại không chịu khó.”

Tống Địch ấm ức khóc: “Lại không phải lỗi của em, em cũng không muốn như vậy. Khi mẹ gọi điện cho em nói em trai chữa bệnh tim cần hơn ba tỷ, em cũng không biết nên làm thế nào, hơn ba tỷ, rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền.”

“Em biết em có vấn đề gì không? Vấn đề không cần chịu trách nhiệm cũng gánh, trách nhiệm cần đảm nhiệm em lại né tránh.”

Phó Thuấn đúng là chịu phục, một mớ hỗn độn, cũng không biết trong đầu cô chứa cái gì: “Em đi học thầy giáo không dạy em sao? Bố mẹ em không dạy em sao?”

Cũng không biết chọc vào sợi dây thần kinh nào của Tống Địch, cô hồi lâu không nói gì, sau đó quay người xuống khỏi người anh.

Phó Thuấn sợ cô ngã, đặt cô xuống, cô lò mò muốn ra ngoài.

Phó Thuấn nhấc chân, gác đôi chân dài lên khung cửa, chặn cô lại: “Sao vậy? Nói chuyện đi.”

Trong đêm tối, đôi mắt đen bừng sáng lên.

Tống Địch nói: “Không có ai dạy em! Bố em ghét bỏ đứa con gái như em, từ nhỏ đến lớn không thèm đoái hoài đến em, chỉ biết đến em trai. Em trai là cục vàng, em là… em là ngọn cỏ! Mẹ em không được đi học hành tử tế, nên chỉ biết nghe bố em! Chú thím cho em ăn, em đã vô cùng cảm động, đi học đến cấp ba thì không đi học nữa, không có  học vấn cao như anh, cũng không hiểu biết nhiều như anh!”

Phó Thuấn suy nghĩ về những gì cô nói, nghĩ đến tên của em trai cô, lại nghĩ đến những gì trước đây cô nói, từ nhỏ đến lớn không ai gọi cô bé cưng, chắc chắc là có nguyên do.

Anh không nói tiếp chỉ trả lời: “Vậy ai dạy tiếng anh cho em?”

Lần uống cafe ở quán cafe, câu ngạn ngữ Tây mà cô đọc cũng rất lưu loát.

“Xem phim Mỹ rồi tự học không được sao?” Tống Địch lại tức giận.

“Vậy khả năng tự học của em khá đấy chứ.” Phó Thuấn nói, giơ tay vuốt gương mặt nhỏ nhắn của cô, lại  nhận ra toàn là nước mắt, anh lau đi cho cô: “Đừng khóc nữa. Sinh ra trong môi trường như thế nào, không phải cớ và lý do em sống thành như thế nào.”

“Là do anh hỏi mà!” Tống Địch cắn anh, thấy anh không né tránh, nhưng không cắn mạnh mà chỉ nhè nhẹ mím miệng.

Một lúc sau mới nói: “Anh không chê em, em cũng đã tự chán ghét chính mình rồi. Anh là người từ nước ngoài trở về, còn là kỹ sư trẻ tuổi nhất ở viện nghiên cứu, lương cao như vậy… bây giờ không còn nữa, đều là lỗi của em.”

“…”

Phó Thuấn chịu thua: “Đúng vậy, đây đúng là là lỗi của em.”

Tống Địch nức nở nghẹn ngào, nhào vào trong lòng anh.

Aizz, cái này thật sự không khác gì nuôi con gái mà.

Phó Thuấn bất đắc dĩ, đến yêu đương anh còn chưa biết yêu sao, giờ vèo cái đã trở thành nuôi con gái.

Phó Thuấn nói: “Đừng khóc, em đã mười chín rồi. Nếu đã đủ lá gan làm điều xấu thì phải đủ dũng cảm để chịu trách nhiệm. Trước đây không ai dạy, sau này anh dạy em.”

Sau khi nói điều này, Phó Thuấn cảm thấy không biết nói gì.

“Thật sao? Anh không ghét em sao? Em không được học hành đến nơi đến chốn, ngoại hình không đẹp, lại còn lùn, tiền lại kiếm được không bao nhiêu…” Tống Địch lẩm bẩm nói không ngừng.

Phó Thuấn nói: “Em tệ như vậy thì anh chỉ chịu nhận thôi, ít nhất không để em ra ngoài hại người.”

Tống Địch ‘A’, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Anh à, sao anh lại tốt như vậy?”

“Vậy thì em có phải nên làm trâu làm ngựa cho anh không?” Phó Thuấn niết chiếc cằm non nớt của cô.

“A! Vậy em kiếm tiền cho anh, chín tỷ, một năm chín trăm tỷ, tức là… ba mươi năm.” Tống Địch tính toán, lại nhịn không được ứa ra nước mắt.

“…” Phó Thuấn không nói nên lời, thực sự là quá buồn ngủ, ngáp, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ngủ, người sắt cũng gục ngã: “Anh muốn ngủ.”

Tống Địch ‘vâng vâng’ hai tiếng.

Lòng bàn tay rộng của Phó Thuấn đặt trên mắt cô, sau đó bật đèn lên.

Tống Địch nắm ngón tay của anh rồi từ từ tách ra, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, cô nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của Phó Thuấn: “Em lấy chăn mền cho anh, lát nữa lại lấy cho anh túi nước nóng.”

Căn phòng này ẩm ướt lạnh lẽo, cũng không có máy điều hòa.

Phó Thuấn dựa vào tường, nhìn cô lấy ra gối, chăn từ hộp các tông đựng TV, tay chân nhanh chóng thu dọn, lắc lắc chăn cảm thấy quá mỏng, lại đi lấy  mền khác.

“Anh thấy đủ chưa? Nếu không đủ, em lại đi lấy thêm chăn.” Tống Địch quay lại nhìn người đàn ông cao lớn, không hề hoà nhập trong ngôi nhà này.

Phó Thuấn lắc đầu, nâng cằm lên với cô: “Lại đây.”

Tống Địch giật thót mình bước tới, không biết anh định làm gì, vừa rồi hôn lâu như vậy, hiện tại cô đều sợ hãi.

Phó Thuấn nắm lấy vai cô bằng cả hai tay nói: “Mặc dù lời anh nói lúc này có lẽ em nghe không lọt tai, nhưng anh vẫn muốn nhắc nhở em một câu: Làm người, đừng quá hạ thấp bản thân.”

Anh ôm cô, cúi cằm để trên trán cô: “Vừa rồi là anh nói dối em, em không tệ chút nào.”

Nói xong, anh hôn lên mặt cô.

Hai mắt kiên định nhìn cô: “Cho dù em có thật sự tệ, cũng chỉ có thể để anh nói. Em không được hạ thấp chính mình.”

Thấy cô ngẩn người, Phó Thuấn cảnh cáo một câu: “Nghe rõ chưa?”

Tống Địch mím mím môi nói: “Vâng.”

“Được rồi, mau đi ngủ. Sáng mai mua vé tàu sớm nhất, anh phải quay lại xử lý vấn đề.” Phó Thuấn ước tính rằng viện nghiên cứu bên kia ngày mai sẽ có kết quả.

Tống Địch lắc lắc ngón tay của anh: “Còn em? Em phải làm sao?”

Phó Thuấn vừa cởi áo khoác vừa nói:

“Em có hai lựa chọn. Thứ nhất, tiếp tục làm chúa cứu thế của em, ở đây cứu vớt cha mẹ và gia đình, chú, em trai của em; thứ hai, ngày mai theo anh đối diện với xử phạt của viện nghiên cứu và kết quả xử lý.”

Tống Địch đi tới nhặt áo lên, nhìn xung quanh chỉ đành để trên hộp các tông: “Cái gì mà chúa cứu thế. Em muốn làm đà điểu.”

“Vậy cái thứ ba, em ở nhà làm đà điểu.” Phó Thuấn ngồi ở trên giường, bắt đầu cởi giày.

Tống Địch nói: “Không được, em sẽ cùng anh đối mặt với kết quả xử lý của viện nghiên cứu, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ… Em sẽ đi tự thú, dù sao cũng là lỗi của em!”

Không đợi Phó Thuấn kịp trả lời đã quay đầu bỏ chạy ra ngoài.

Phó Thuấn lắc đầu, anh là mệnh gì đây? Sao lại gặp phải loại…

Aizz.

Đột nhiên nhớ đến lời Olivia nói, khi tình yêu đến thì không gì có thể ngăn cản được.

Thực sự là không thể ngăn cản, anh không hiểu tại sao cái đứa nhóc khóc lóc này lại làm cho người ta đau lòng.

Sờ chăn, vừa lạnh vừa cứng, Phó Thuấn thật sự không muốn nằm xuống, ngồi bên giường ngơ ngác.

Trên cầu thang lại có người đến.

Tống Địch đem hai túi nước nóng bỏ một trên chăn  dưới chăn: “Chờ một lát rồi hãy nằm vào, nếu không sẽ lạnh lắm.”

Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng vù của cô, thản nhiên nói: “Hoặc em làm cho anh…”

Từ làm ấm giường không nói ra ngoài.

Mười chín tuổi, ấm cái gì giường chứ.

Phó Thuấn buồn bực phất tay: “Đi ra ngoài ngủ, đóng cửa lại cho anh.”

“Vâng.” Tống Địch nhìn anh, đi ra ngoài, đóng cửa lại, nhìn anh trong khe cửa, như thể đang xác nhận điều gì đó.