Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 43



Phó Thuấn mệt đến mức nằm xuống là ngủ thẳng đến rạng sáng.

Khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là hơi choáng váng, lại mở mắt mới ý thức được mình đang ở đâu.

Thời gian hiển thị trên điện thoại là bảy giờ mười ba phút.

Căn phòng trống trơn, không có bất kỳ đồ trang trí nào.

Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trên bức tường đối diện, hóa ra đó là một con tắc kè, cũng đang nhìn anh chằm chằm.

Anh trong thoáng chốc sững sờ, vội vén chăn đứng dậy.

Cúi người đi xuống cầu thang, Phó Thuấn mới chú ý đến ông nội của Tống Địch có lẽ chân đi bất tiện, luôn ngồi trên giường.

Anh xuống bên dưới, Tống Địch từ ngoài cửa bước vào với nụ cười trên môi, vừa thấy anh thì lại ngẩn ra, ngây người đi tới: “Anh ngủ ngon không?” Phó Thuấn nhìn ra bên ngoài: “Đang nói chuyện với ai mà vui vậy?”

“Bà nội em.” Tống Địch lúng túng nói: “Đi đánh răng sao? Sáng sớm em có mua  bàn chải mới, nhưng có lẽ chất lượng trung bình, cũng không biết…”

Phó Thuấn che miệng cô: “Đừng nói chuyện, ồn ào.”

Tống Địch vội vàng tránh ra, vô thức nhìn về hướng cửa lớn: “Vâng.”

Cô nắm lấy tay áo anh dắt người vào bếp: “Chúng em ở đây không có phòng tắm. Anh vào bếp đánh răng.”

Phó Thuấn không nói gì nhiều, tiếp đến tự xử lý.

Tống Địch ở bên cạnh đưa cho anh một chiếc khăn ấm mới tinh, còn mùi nhựa, anh tùy ý lau mặt, mới nghĩ – cho nên, đây là cách vợ chồng chung sống với nhau sao?

Nhìn Tống Địch, thật giống một cô vợ bé bỏng.

Nhưng ngủ không ngon, mắt sưng lên.

Phó Thuấn nhìn ra ngoài phòng bếp, không có ai xung quanh, anh đột nhiên cúi người hôn lên khuôn mặt mịn màng của cô.

“A!” Tống Địch sợ hãi trốn ra sau, nhìn anh chằm chằm: “Ăn sáng thôi!”

Bữa sáng là một chiếc bánh mì hấp nguyên hạt và một cốc nước nóng.

Phó Thuấn cảm thấy mình đến đây là trải qua một cuộc sống khác, cuối cùng dùng nước nóng để đem toàn bộ bánh bao trôi xuống dạ dày, tay cầm ly thuỷ tinh còn độ ấm: “Có thể mua vé phà lúc mấy giờ?”

“Tám giờ có một chuyến, thường thì mua là có.” Tống Địch dọn bát đĩa vào bếp rồi lại bước ra ngoài: “Hôm qua em đã nói với bà nội rồi, lát nữa em đi cùng anh.”

“Đi cùng anh…” Phó Thuấn nhìn cô cười nhạt.

“Chị!”

Một giọng nói vang lên, phá vỡ sự im lặng giữa hai người, một thanh niên tuổi trẻ bẻ gãy sừng trâu, một chân đặt lên ngưỡng cửa, nhìn hai người trong cửa: “Chị, đây là ai vậy?”

Tống Địch nói với Phó Thuấn: “Đây là cậu em nhà hàng xóm.”

Tống Địch đến cạnh cửa, nói vài câu bằng tiếng địa phương với đối phương, rồi tiễn người đi.

“Các em ai lớn tuổi hơn?” Phó Thuấn không hiểu.

Tống Địch nói: “Gia đình em đều gọi em là bé chị, hàng xóm cũng gọi em như vậy, không quan trọng bao nhiêu tuổi”

Phó Thuấn hất cằm lên, chọt vào tờ giấy chứng nhận trên tường: “Em trai em sao gọi là Tống Bảo vậy? Tên hai chị em của em không phải do cùng một người đặt sao?”

“Hả? Tên em là do thầy bói đặt.” Tống Địch nhẹ nhàng nói, xoay người đi lên lầu, Phó Thuấn đi theo sau.

Tống Địch quay đầu lại nhìn anh, sau đó nói: “Thầy bói nói, em mang tên này có thể mang đến cho gia đình một đứa em trai.”

Cô giật giật khóe miệng, mỉm cười xoay người: “Em đi lấy đồ, anh đừng lên nữa, một lát nữa xong rồi chúng ta đi ngay.”

Phó Thuấn đứng trên bậc thềm, nhìn giấy chứng nhận trên tường, không nhúc nhích.

Đây không phải là Địch, mà là Đệ.

Nhưng con trai cũng không thể gọi là Tống Bảo, nhu nhược…cái này…

( đồng âm tiếng Trung:

宋宝/songbao/: Tống Bảo

怂包/songbao/: nhu nhược, không có gan lớn)

Phó Thuấn đỡ trán, bước xuống cầu thang.

Phó Thuấn ra ngoài cửa, bà nội Tống Địch đang đan mấy thứ như lưới đánh cá, tay chân vẫn nhanh nhẹn, nhưng lưng còng quá nghiêm trọng, như thể bà đang bị thoái hóa đốt sống nặng.

Đây không phải chỉ có một mình bà, hàng xóm bên trái cũng có một bác với vóc dáng như vậy.

Đối phương cũng đang nhìn anh, anh không có phản ứng gì, đi xuống sườn núi trước.

Đêm qua trời rát  tối, không nhìn rõ, hóa ra con đường đi qua hôm qua là một con đê ven biển, phía trước có ba đập bê tông chữ T, hai chiếc thuyền đánh cá dừng lại ở điểm xa nhất. Bên kia là biển bao la rộng lớn.

Không giống với làn nước biển xanh ngắt, nước biển ở đây có màu vàng đục, mặt trời mùa đông buông xuống mặt biển ánh lên ánh vàng chói lọi.

Những đám mây rất dày, đổ  bóng khổng lồ trên biển.

Tống Địch đeo cặp trên lưng bước tới: “Em tạm biệt bà nội rồi, chúng ta đi thôi.”

Tống Địch đưa cho anh một chiếc khăn len dày màu đen: “Của em em, anh choàng trước đi, quá lạnh.”

Phó Thuấn tuỳ ý quấn khăn, quả nhiên ấm hơn rất nhiều.

Hai người đi về phía trước dọc theo con đập, người đi qua đường đều tò mò nhìn bọn họ.

Có rất nhiều phụ nữ ngồi bên cửa, đan, vá lưới đánh cá, khuôn mặt đều bị cháy nắng rất đen.

Phó Thuấn nhìn cô, cầm lấy túi sau lưng cô: “Ở đây có bao nhiêu nhân khẩu? Có khách du lịch không? Chính phủ khai phá chưa?”

Gió biển sáng sớm rất lạnh, Tống Địch rụt cổ, nhét khăn vào mặt: “Em không biết nhân khẩu, đã lâu không về, có lẽ rất ít khách du lịch. Có quá ít tàu, chỉ là hiện tại xe cũng có thể được vận chuyển đến đảo, sao vậy?”

“Không sao, tìm hiểu một chút.” Phó Thuấn nhẹ nhàng nói.

Tống Địch đưa anh tới cửa một ngôi nhà: “Chờ em một chút, để em nói với anh trai ở đây nhờ anh ấy lái xe đưa chúng ta đi.”

Phó Thuấn gật đầu.

Kết quả, cái gọi là xe chính là xe ba bánh chạy bằng điện.

Cậu ấm Phó Thuấn thực sự tuyệt vọng.

Nhưng hãy nhìn vào con đường này, đành vậy, nếu không thì còn thế nào được nữa.

Phó Thuấn trên xe lập tức ôm Tống Địch, lạnh đến mức muốn nứt da đầu.

Tất cả những khó khăn anh phải chịu trong đời này, đều ở đây.

Khi đến bến tàu, Tống Địch nói tàu ở bến tàu là loại tàu chạy chậm, phải mất ba tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Phó Thuấn lượn một vòng quanh bến tàu, rút năm nghìn tiền mặt trong cây ATM, đưa Tống Địch đi tìm ca nô ​​đưa đón khách riêng.

Kết quả Tống Địch đi mặc cả, chỉ sáu trăm thôi.

Phó Thuấn thầm nghĩ: Hôm qua ânh đã tiêu hai triệu tư…

Cả hai ngồi lên ca nô khoảng một giờ thì đến bến tàu bán đảo, tìm thấy chiếc xe trong bãi đậu.

Cho đến khi Phó Thuấn đi vào chiếc Santana của anh thì mới sống trở lại.

Tống Địch thấy cả đường đi anh không nói gì chỉ ôm cô, hỏi mình có lạnh không, đau lòng nhìn anh.

“Ừm… anh đói không? Hay là …”

“Không đói bụng, về trước đi.” Phó Thuấn quả quyết nói, thà nói bụng đến Văn thành cũng không muốn ở đây uống gió tây bắc. Lại sờ trán cô: “Ngủ đi, đến nơi anh gọi em.”

“Vâng.” Tống Địch sờ sờ ngón tay anh vẫn còn lạnh, có chút lo lắng anh sẽ bị cảm lạnh mà sinh bệnh.

Trên đường Quan Hạo Hiên gọi điện đến.

Phó Thuấn đeo tai nghe Bluetooth trên xe, nghe anh ta hỏi đầy quan tâm: “Cậu ở đâu vậy? Chạy đi đâu thế?”

“Trên đường cao tốc Văn Châu, có lẽ…” Nhìn lướt qua bảng điều khiển, Phó Thuấn mới nói: “Mười hai giờ hơn có thể đến thành phố”

“Đi tìm cô gái đó hả?”

“Ừm.”

“Cậu thật sự chuẩn bị tự giải quyết như thế hả?”

“Sao vậy?”

Quan Hạo Hiên quan tâm nói: “Thuấn, kinh nghiệm tình trường của cậu không nhiều, tuyệt đối đừng sa vào. Cô gái này, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng…”

“Tớ biết, không sao.”

Phó Thuấn nói: “Tớ có chừng mực.”

“Ừm.” Quan Hạo Hiên không tiện nói thêm, anh ta quá quen thuộc Phó Thuấn, cũng biết anh biết chừng mực

“Đúng rồi, tầm hai giờ cậu có thể mang theo điều tra viên tội phạm đến…” Phó Thuấn nhìn Tống Địch: “Đến khách sạn Bốn Mùa gần viện nghiên cứu của tớ không?”

Khi nghe điều này, Tống Địch lo lắng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Thuấn.

“Sao thế? Cậu muốn hỏi cô gái đó, hay là người khác?” Quan Hạo Hiên hỏi.

Phó Thuấn nói: “Ừm, dù sao cũng phải biết rõ ràng sự thật mọi việc.”

Tống Địch nắm lấy quần của mình, cúi đầu.

Phó Thuấn thành thạo lái xe vào dốc cao tốc, nhìn đống dụng cụ đo đạc và thiết bị kỹ thuật trên kính chắn gió: “Ngoài ra, tìm một người kỹ năng lái xe tốt cùng nhau đến, đến lúc đó có chuyện cần giúp.”

“Kỹ năng lái xe tốt? Để làm gì, lái xe đụng người sao?” Quan Hạo Hiên hỏi:

“Đừng nói là cậu muốn làm chuyện gì phi pháp phạm tội đó nha?”

“Khi nào gặp, tớ sẽ nói chuyện cụ thể với cậu, bây giờ đang ở trên đường cao tốc.” Phó Thuấn nói ngắn gọn.

Quan Hạo Hiên cũng không hỏi nhiều, hẹn hai giờ gặp mặt.

Tháo tai nghe bluetooth, Phó Thuấn vẫn chưa gỡ ra, đã bị Tống Địch thuận tay tiếp lấy đặt ở trên giá.

Phó Thuấn nhìn cô bé nhỏ ngoan ngoãn đáng thương, có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến gây ra chuyện lớn như vậy, anh vẫn có chút tức giận.

Anh cũng không nói nhiều, dù sao tất cả những gì nên nói đều đã nói, mọi thứ khác đều vô ích.

Ngay khi ra khỏi đường cao tốc, lên cầu vượt Văn thành, Phó viện trưởng Trương đã gọi đến: “Tiểu Phó, cậu đang ở đâu?”

“Trên cao tốc.” Phó Thuấn không cụ thể nói: “Sao vậy?”

“Đường cao tốc nào? Buổi chiều có thể tới viện nghiên cứu không?” Phó viện trưởng Trương căng thẳng hỏi.

Phó Thuấn nói: “Mấy giờ, còn tùy thuộc vào tình hình.”

“Ba giờ!” Phó viện trưởng Trương nói: “Cậu đi đâu? Tôi nghĩ cậu không cần công việc này nữa rồi. Bây giờ đống hỗn độn này, định thu dọn như thế nào?

“Được, vậy ba giờ tôi sẽ trực tiếp đến viện nghiên cứu.”

Nghe thấy ba chữ ‘viện nghiên cứu’, Tống Địch trợn tròn mắt, hồi hộp đến quên cả thở.

Thấy Phó Thuấn cúp điện thoại, cô nói nhỏ: “Viện nghiên cứu tìm anh sao?”

“Ừm.” Phó Thuấn nhìn thời gian trên bảng điều khiển, miễn cưỡng sẽ đến kịp. Trong lòng anh có việc, không nói nhiều.

Tống Địch nghĩ anh tức giận, cũng không dám nói, thật lâu mới khóc lóc than thở hỏi: “Phải làm sao đây, em rất lo lắng.”

Phó Thuấn nhìn bé thỏ trắng nói: “Chuyện đã đến nước này, không nên lãng phí tâm tình.”

Sợ cô vẫn luôn tự trách, chuyện bình thường cái quỷ gì cũng luôn tự mình chịu đựng trong lòng, chuyện này đoán chừng cũng chịu đựng hết.

Phó Thuấn nói: “Anh đã nhờ bạn tìm người điều tra tội phạm. Một hồi sẽ nói chuyện với em, em hiện tại hãy điều chỉnh cảm xúc, suy nghĩ thật kỹ về chuyện này.”

“Nói chuyện? Nói chuyện gì?”

Tống Địch sững sờ: “Là thẩm vấn em hả?”

Điều tra tội phạm là gì?

“Nói về chuyện làm sao Ngô Bình tìm được em hợp tác gài bẫy anh. Mọi chi tiết phải giải thích rõ ràng.”.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Cuối cùng cũng đến thành phố, Phó Thuấn tranh thủ đèn đỏ, đưa tay sờ lên đỉnh tóc của cô: “Đừng căng thẳng, cứ nói rõ tình hình được rồi.”

”Vâng.”

Tống Địch nhìn anh: “Vậy em sẽ cẩn thận giải thích.”

Ngừng một chút: “Nhưng, tại sao phải tìm người khác? Anh hỏi em, em đều sẽ thành thật trả lời, anh chẳng lẽ cảm thấy… em vẫn đang lừa anh?”

“Nghĩ cái gì vậy?”

Phó Thuấn nhíu mày: “Không phải nhắm vào em, mà là muốn từ chỗ em hỏi chuyện của Ngô Bình. Anh phải điều tra rõ mục đích của Ngô Bình.”

“Vâng.”

Tống Địch lúc này mới bình tĩnh lại.

“Đừng suy nghĩ nhiều.”

Phó Thuấn nói: “Nếu anh không tin tưởng em, anh đã trực tiếp giao em cho cảnh sát rồi.”

“Em xin lỗi, em…”

Tống Địch nhìn anh với ánh mắt lo lắng và tự trách.

“Đừng nói xin lỗi nữa, anh không thích ba chữ này. Nghĩ xem Ngô Bình đã làm thế nào để tiếp xúc với em.”

Phó Thuấn lấy ngón tay búng trán cô.

Tống Địch lùi về phía sau, cắn chặt môi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Về đến khách sạn đã là một giờ mười lăm, Phó Thuấn đi vào nói: “Anh muốn đi tắm. Em ngồi một lát, tí nữa bạn anh sẽ dẫn người đến đây.”

Tống Địch ngơ ngác gật đầu.

Phó Thuấn chạm vào má cô, nhìn vào đôi mắt to đen của cô, đến bây giờ anh mới nhận ra rằng có lẽ sự việc này đã triệt để thay đổi hình thức chung sống của bọn họ.

Ít nhất hiện tại, anh có vẻ là người có quyền chủ động và kiểm soát.

Người đàn ông to lớn này, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

“Gọi điện thoại cho nhà hàng đạt hai phần cơm trưa.”

Phó Thuần hôn lên trán cô, thấy cô vô thức nhắm mắt lại, anh không nhịn được cúi xuống ôm lấy cô.

Tống Địch ngạc nhiên: “Anh không phải muốn đi tắm… ưm…”

Trước khi nói xong, miệng đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.

Trong vòng tay của Phó Thuấn, Tống Địch là một người nhỏ bé, quá mềm yếu, mặc anh đùa giỡn.

Hôn rồi lại hôn, Phó Thuấn buông cô ra: “Được rồi, anh đi tắm.”

Tống Địch thấy anh cởi áo khoác, bước vào phòng tắm, vội vàng gọi cơm trưa.

Rồi thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, hóa ra từ đây có thể thấy viện nghiên cứu của bọn họ, nhìn ra xa nữa chính là cửa hàng hoa, chỉ là góc nhìn có hạn, nhìn không rõ.

Tầm mắt rộng lớn, trời đông giá rét lạnh giá, Tống Địch sờ mặt mình đều là nước mắt.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, Tống Địch vội lấy khăn giấy lau sạch.

Đồng thời, bữa trưa từ nhà hàng đã được chuyển đến.

Phó Thuấn quấn áo choàng tắm mở cửa, để người phục vụ mang đồ vào bàn.

Sau khi uống vài ngụm nước ấm, anh cảm thấy toàn thân dễ chịu, qua một đêm trên đảo, anh cảm thấy da đầu đều căng ra.

Phó Thuấn nhìn Tống Địch ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn chính mình: “Lại đây, ăn cơm.”

Tống Địch dời qua, hoàn toàn ăn không vô.

“Lại khóc rồi?”

Phó Thuấn trong lòng thở dài kéo người vào lòng: “Đừng len lén khóc một mình.”

“Vậy phải làm sao? Em sợ lắm.” Tống Địch ôm cổ anh.

“Vậy thì sau này nhớ rõ đừng làm những việc mình không thể kiểm soát, cũng không thể thu dọn tàn cục.” Phó Thuấn nhẹ nhàng nói.

“Nhưng em đã làm rồi, em…”

“Không phải có anh rồi sao?” Phó Thuấn vuốt ve lưng cô: “Có anh ở đây, anh sẽ nhìn giúp em, ngoan, ăn cơm trước đã.”

“Anh xem như một đứa trẻ rồi phải không? Anh hiện tại…” Tống Địch nghẹn khóc, bất lực hỏi: “Sau khi biết em bao nhiêu tuổi, anh rất kỳ lạ.”

“Đúng vậy.”

Phó Thuấn cũng bất đắc dĩ: “Anh phải làm sao đây? Anh có thể xem em như một phụ nữ trưởng thành hai mươi lăm tuổi được sao?”

“Tại sao em không phải là phụ nữ trưởng thành?” Tống Địch hỏi ngược lại.

Phó Thuấn thầm nghĩ, nếu em là một phụ nữ trưởng thành thì có thể xử em ngay tại chỗ, còn bây giờ em như một đứa con nít, anh…

“Ăn đi, thời gian quý giá, một lát nữa bạn của anh sẽ tới đây.”

Phó Thuần mặc kệ trực tiếp đẩy người sang một bên.

Tống Địch lấy khăn giấy lau nước mắt, lén lút nhìn anh, thấy anh ăn vừa nhã nhặn vừa rất nhanh, nghĩ đến sáng nay anh chỉ ăn  bánh bao trắng, xót xa không biết nói gì cho phải.

Quan Hạo Hiên đến.

Lúc Phó Thuấn nói chuyện một mình với anh ta, Phó Thuấn nói: “Không cần dùng máy phát hiện nói dối.”

“Thế nào, tin tưởng như vậy?” Quan Hạo Nhiên nói:

“Tùy cậu.”

Phó Thuấn trong lòng nghĩ nếu lấy máy phát hiện nói dối ra, Tống Địch còn không sợ chết khiếp mất.

Thật sự xem người thành tội phạm thẩm vấn, anh vô cùng đau lòng.

Nhân sĩ chuyên gia mà Quan Hạo Hiên tìm kiếm chính là trông có vẻ hung hãn.

Anh ta yêu cầu Phó Thuấn tạm thời tránh đi.

Tống Địch thoạt nhìn người này cũng có chút sợ hãi, nhưng muốn xử lý ổn thỏa nên chủ động bước tới nói nhỏ với Phó Thuấn: “Em sẽ nói rõ ràng, không sao đâu, em không sợ nữa.”

Phó Thuấn sờ đầu cô, hơi cúi xuống hôn lên trán cô: “Anh xuống xử lý cái xe, lát nữa về.”

Quan Hạo Hiên nhìn bộ dạng của hai người họ, cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh, nhiều chuyện gửi cho Olivia.

Olivia trả lời ngay lập tức ‘chênh lệch chiều cao này, em thích’

‘…’

Quan Hạo Hiên không nói nên lời, điểm chú ý của phụ nữ luôn luôn bị lệch đi nơi khác.

Phó Thuấn ở bên cạnh giải thích hai câu với tài xế mà Quan Hạo Hiên đã tìm đến, anh phải xử lý xe trước khi đến viện nghiên cứu.