Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 21: TG2: May mắn vì gặp được em (11)



Khách sạn Vân Thiên.

Trong căn phòng thiết kế rộng rãi xa hoa phảng phất mang theo mùi vị hoan ái nồng đậm. Trên giường, một thiếu nữ đang vùi mình trong chăn, nhắm mắt ngủ say.

Chỉ thấy mái tóc thiếu nữ rối xù, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, vành mắt hồng hồng, đôi môi sưng đỏ, hướng mắt xuống bên dưới, trên thân thể lộ ra của thiếu nữ ngập tràn dấu vết đỏ tươi, thậm chí còn có dấu răng. Bất kỳ ai nhìn được cảnh tượng này đều sẽ hiểu, thiếu nữ này là vừa trải qua một trận hoan ái kịch liệt không ngừng.

Mí mắt khẽ động, Thẩm Tình Tình chậm rãi đem mi mắt mở ra. Ánh mắt tiếp xúc với ánh sáng khiến cô ta hơi mị mắt, ước chừng mấy phút thời gian mới có thể thích ứng được.

Vừa nhìn thấy cảnh vật xung quanh, trong mắt Thẩm Tình Tình lóe lên mơ hồ, đã thật lâu rồi, cô ta không được sống trong địa phương xa hoa như vậy. Kể cả khi được đám người có tiền chọn trúng, thì cô ta cũng sẽ không được mang đến phòng khách sạn hạng sang này, cùng lắm cũng chỉ là một phòng khách sạn tầm thường mà thôi.

Lại nói, Thẩm Tình Tình nhớ rõ ở chớp mắt kia, cô ta bị người ta tiêm thuốc, rõ ràng cô ta đã chết rồi, nhưng vì sao cô ta lại có thể nhìn thấy được ánh mắt trời, hơn nữa còn ở tại căn phòng sang trọng như vậy…

Thẩm Tình Tình mơ hồ không rõ, cô ta chậm rãi ngồi dậy, đau đớn từ hạ thân truyền đến, Thẩm Tình Tình theo bản năng nhìn xuống thân thể mình, chỉ thấy trên da thịt trắng nõn mịn màng của cô ta tràn đầy dấu hôn ngân, đối với một người đã sớm trải sự đời như cô ta, cô ta đương nhiên biết bản thân xảy ra chuyện gì.

Nhìn tới da thịt nõn nà, nhìn tới bầu ngực non nớt căng đầy, Thẩm Tình Tình thoáng chốc trừng mắt, trong mắt đều là kinh nghi. Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô không những không chết, hơn nữa còn ở trong một phòng khách sạn hạng sang, da thịt non mềm như thời thiếu nữ, ngực cũng chưa vì chỉnh sửa biến dạng, hơn nữa mặt mũi cũng chưa có thêm silicon?

Nghĩ tới cái gì, Thẩm Tình Tình vội vã đi xuống giường, dưới chân tê mỏi khiến cô ta mềm nhũn ngã xuống, từ trong hạ thân chảy xuống bạch dịch. Thẩm Tình Tình cắn môi, cũng không thèm để ý đến bản thân trần trụi mà đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm lúc này đóng chặt, bên trong còn có tiếng nước chảy, đoán chừng là có người bên trong, hẳn là nam nhân hôm qua ngủ cùng mình. Thẩm Tình Tình không nghĩ quản nam nhân kia, lại lần nữa đi ra ngoài, mắt thấy cặp sách cùng điện thoại bị ném trên mặt đất, tay cô ta run run nắm lấy điện thoại, mở ra.

Cô thế nhưng lại trở về mười năm trước? Là khi cô ta còn học cao trung.

Thẩm Tình Tình càng nghĩ càng kích động, mặc dù suy nghĩ này điên cuồng, nhưng mọi việc diễn ra trước mắt, cô ta đương nhiên phải tin. Cho nên, sự thật là cô ta đã trở về thời điểm khi cô ta còn đang học cao trung, hơn nữa còn là lúc trước khi được Cố Dạ Hàn tỏ tình.

Nghĩ đến người đàn ông mê người trên tạp chí, Thẩm Tình Tình cong môi. Trên mặt là nụ cười cực kì vui sướng.

Ha ha, ông trời đúng là có mắt, cho cô ta trở về thời còn đi học, còn tạo cơ hội để cô ta đến trước thời điểm Cố Dạ Hàn tỏ tình với mình. Cố Dạ Hàn, thiếu gia độc nhất của Cố gia, mười năm sau chính là người đàn ông hoàng kim mà hàng vạn nữ nhân chỉ có thể mê mẩn… Rốt cuộc, cũng là của cô ta.

Chỉ cần có được Cố Dạ Hàn, Thẩm gia sẽ không phá sản, cô ta sẽ trở thành đệ nhất phu nhân của Cố thị, trên tay có quyền lực địa vị tiền tài, đến lúc đó, những người từng chèn ép sỉ nhục cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua cho bất kì ai.

Nghĩ đến viễn cảnh kia, trên khuôn mặt Thẩm Tình Tình ngập tràn ác độc. Lúc này, ông trời cho cô ta cơ hội làm lại, cô ta nhất định đem cơ hội này nắm chắc trong tay.

“Tỉnh rồi?”

Thẩm Tình Tình bị âm thanh này dọa cho giật mình, cô ta hơi nghiêng đầu nhìn, liền thấy trước mắt là một khuôn mặt hung ác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Thẩm Tình Tình nhìn thiếu niên cao to, thoáng chốc rùng mình run rẩy, cảm giác sợ hãi khiến người cô ta co rúm lại, không dám làm ra dị động trước mặt người này.

Cho dù cô không có nhiều trí nhớ về thời trung học, cũng như đối với bằng hữu từng học chung, bất quá khuôn mặt này, cho dù hóa thành than cô ta cũng nhận ra.

Hồ Long, cái tên đàn ông khốn nạn bắt cô ta trở thành gái điếm, cái kẻ khốn nạn cho cô ta chích thuốc, khiến cô ta tuyệt vong chịu chết.

Ban đầu, khi Thẩm gia xuống đài, tất cả mọi người đều không để ý đến cô ta, chỉ có Hồ Long vươn tay ra đỡ lấy cô ta, khiến cô ta vui vẻ tột cùng, còn cảm thấy may mắn vì đã nuôi ra được một trung khuyển. Ai ngờ đâu, trung khuyển còn có thể cắn chủ, hơn nữa cắn cô ta thật đau, đau đến mức cô ta không gượng dậy được.

Nghĩ tới thảm cảnh kiếp trước, sắc mặt Thẩm Tình Tình càng tái nhợt, cô ta mơ hồ nhớ lại, dường như trước khi Thẩm gia rớt đài, cô ta không cùng Hồ Long có quan hệ khác, vì sao lúc này, cô ta trần như nhộng, mà Hồ Long lại chỉ cuốn một cái khăn tắm?

Đêm qua, Hồ Long chiếm được mĩ nhân cho nên lúc này tâm tình cực tốt, lúc này lại thấy Thẩm Tình Tình giống như sợ hắn, Hồ Long có chút đau lòng, dù sao cũng là nữ nhân của mình, hôm qua hắn quả thật có chút thô bạo, hắn cho rằng dọa đến mỹ nhân, vì vậy thanh âm thoáng chốc ôn nhu dỗ dành nói: “Sao thế? Còn đau à?”

Thẩm Tình Tình bị hắn dọa sợ rồi, về cơ bản cũng không nghe được lời hắn nói, chỉ lắp bắp: “Sao lại là cậu?” Ngụ ý chính là cậu ở nơi này làm gì?

Hồ Long thoáng cái cứng đờ, động tác vươn tay bị đình chỉ, mắt hổ hung ác nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi trên giường, cảm thấy bản thân giống như trò cười.

Hôm qua, mặc dù hắn có cưỡng bách, bất quá về sau cô ta vẫn thoải mái rên rỉ, thậm chí còn dâm đãng ở trên người hắn tử động thân, rên rỉ gọi tên hắn, thế mà vừa mới sáng sớm tỉnh lại, Thẩm Tình Tình đã muốn không nhận người, còn hỏi sao lại là hắn.

Con mẹ nó đây chính là vũ nhục.

Hồ Long không nói gì, trên khuôn mặt hung ác lóe lên tia cười tàn nhẫn, hắn trực tiếp đi về phía trước giường, bước chân vừa nhanh vừa mạnh, thoáng chốc đã đem thiếu nữ còn chưa mặc quần áo thô lỗ đẩy ngã.

Thẩm Tình Tình sợ hãi hô lên một tiếng, muốn trốn, nhưng lại bị thiếu niên đè nặng không cách nào cử động, Hồ Long lúc này cũng không quản có hay không dạo đầu, tay to kéo mạnh khăn tắm xuống, đem vật to lớn trực tiếp cắm vào tiểu huyệt khô khốc của thiếu nữ, khiến Thẩm Tình Tình thét chói tai.

Hồ Long gằn giọng nói: “Con mẹ nó, không làm chết cô tôi không phải Long ca.” Nói xong, eo lưng hắn tàn nhẫn đỉnh động, mỗi lần ra vào đều khiến thiếu nữ đau đến muốn ngất đi, mặc kệ cô khóc nháo bao lâu, thiếu niên cũng không  thèm để ý.

Một đêm bị thiếu niên đồi hỏi quá độ, lúc này Hàn Vân Nhược mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ say, bất quá trong cơn mơ màng, cô cảm giác hạ thân non nớt giống như tồn tại một cái dị vật.

Hàn Vân Nhược miễn cưỡng mở mắt liền phát hiện thân thể bản thân hoàn toàn trần trụi ngồi trong bồn tắm, lưng cô dựa vào gạch men sứ màu trắng trên vách tường, tuyết trắng tinh tế da thịt trong suốt mười phần, bị hơi nước bốc lên nhuốm thành một màu anh đào hồng phấn. Hai chân cô lúc này mở rộng ra đặt ở hai bên bồn tắm, giữa hai chân lúc này cũng thừa ra một cái đầu đen.

Thiếu niên giống như cảm nhận được Hàn Vân Nhược đã tỉnh, thoáng nâng đầu đang chôn tại hai chân cô, ánh mắt sâu thẳm như biển không che giấu dục vọng, cậu khẽ nhếch môi nói: “Buổi sáng tốt lành.”

“Ách… cậu làm…ưm” Hàn Vân Nhược xấu hổ muốn đẩy cậu ra, bất quá đầu lưỡi thô dài đã thổi quét qua hộ khẩu nếp uốn, hai cánh hoa nộn nộn mềm mại bị hàm răng thiếu niên nhẹ nhàng mà nghiền cắn, đĩnh kiều sung huyết thịt hạch bị đầu lưỡi nhanh chóng chụp đánh cùng hàm răng mạnh mẽ mút vào.

Hàn Vân Nhược bị thiếu niên bất ngờ tấn công làm cho toàn thân mềm nhũn, đau đớn nhàn nhạt cùng khoái cảm kéo đến khiến cô cảm thấy si mê, dư vị cao trao đêm qua giống như chưa tan hết, ánh mắt cô thoáng mê ly, bàn tay vô thức niết xoa mái tóc thiếu niên, vừa như muốn đẩy thiếu niên cách xa nơi mẫn cảm vừa như muốn cậu tiếp tục động tác.

Bụng dưới mãnh liệt run rẩy, hoa huy*t bên trong trào ra một cổ ái dịch đều bị Cố Dạ Hàn nuốt vào trong yết hầu. Đầu lưỡi thô dài dần dần đẩy ra hai cánh hoa, duỗi tới tham nhập vào bên trong hẹp hòi nhục huyệt, lấy đầu lưỡi quét lộng vách tường, mô tả động tác của côn th*t không ngừng thao lộng.

“Ưm… Dạ Hàn… ân…đừng liếm…” Hàn Vân Nhược vừa thẹn vừa sợ rên rỉ ra tiếng, bất quá thanh âm của cô không những không khiến thiếu niên dừng lại, ngược lại động tác của cậu càng thêm cuồng dã.

Nhìn đôi thu thủy tràn ngập hơi nước, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ mê người, ánh mắt Cố Dạ Hàn tràn ngập si mê cùng vui sướng, bàn tay nắm lấy eo cô càng thêm siết chặt, môi lưỡi giao động lúc nhanh lúc chậm, đem thiếu nữ tâm trí thao túng trong lòng bàn tay.

Cậu rất thích khống chế cô, khiến cô hoàn toàn phụ thuộc vào cậu, không cách nào thoát khỏi.

Hàn Vân Nhược bị hút đến cả người run rẩy, nhũ thịt no đủ bị hơi nước nóng rực hun đến dựng thẳng, cô vô thức đem bàn tay cố định eo lưng của mình chuyển rời đến nhũ thịt non mềm, ngón tay thon dài của thiếu niên lập tức kẹp lấy điểm hồng mai cứng rắn nhẹ nhàng niết xoa khiến khoái cảm mang đến càng thêm trồng chất.

“Ưm…a… thật sảng…”

Thanh âm mềm mại của thiếu nữ khiến Cố Dạ Hàn động tác càng dùng sức, một bên đem nhũ thịt mạnh mẽ niết xoa thành đủ hình dáng, môi lưỡi phía dưới càng không kiêng kị càn quét tiểu huyệt non mềm, hút đi mật dịch bên trong, động tác vừa cuồng dã vừa thô lỗ giống như muốn đem Hàn Vân Nhược hút khô.

Hàn Vân Nhược bị thiếu niên hầu hạ đến sung sướng, bất quá đầu lưỡi thiếu niên ra vào lại giống như không thể thỏa mãn được cô, Hàn Vân Nhược theo bản năng lần mò xuống dưới, tìm kiếm tiểu đệ đệ vừa quen thuộc vừa xa lạ của thiếu niên.

Ngày hôm qua thời điểm bị thiếu niên thao làm, Hàn Vân Nhược cơ hồ không có thời gian thở đốc, đối với thứ hung khí xỏ xuyên trong thân thể chính mình cô không có khả năng nhận thức. Lúc này bàn tay chạm tới vật cửng rắn kia, ngón tay men theo lông tóc đi xuống, lập tức cảm nhận được thô dài cự thú giống như cánh tay trẻ con ló đầu đi ra, mặt ngoài vờn quanh gân xanh ám sắc, thậm chí Hàn Vân Nhược còn có thể cảm nhận được mạch đập bên dưới lớp da.

Hàn Vân Nhược có chút hoang mang không rõ, thứ to lớn này thế nhưng lại có thể tiến vào thân thể cô?

“Thích không?” Cố Dạ Hàn khẽ cười trầm thấp, môi lưỡi rời khỏi địa phương thần bí của thiếu nữ, chuyển tới càn quét cái miệng nhỏ phía trên của cô. Hàn Vân Nhược chỉ kịp ô ô kêu lên kháng nghị, trong miệng lập tức truyền đến tanh ngọt mùi vị, hiển nhiên là chính nàng tư vị nơi hạ thể.

Cố Dạ Hàn vừa đem môi lưỡi thiếu nữ cuốn lấy vừa đem hai chân cô đặt đến trên đầu vai chính mình, phân thân trướng đau để ở hoa huy*t non mềm của nàng, tay mảnh khảnh chế trụ vòng eo, kiên định thẳng lưng tiến vào.

“A… Đừng…ngô…” Thanh âm thiếu nữ mềm nhũn yêu kiều vang lên, giống như rượu mạnh đánh vào tâm trí Cố Dạ Hàn, Cố Dạ Hàn hai mắt hằn lên tơ máu, cảm nhận từng nếp uốn trong huyệt nội khẩn trí cắn chặt lấy côn th*t, giống như muốn bức cậu buông vũ khí đầu hàng.

Cố Dạ Hàn mạnh mẽ mạnh mẽ đĩnh động eo mông, mỗi lần đều chỉ đi ra một chút, thời điểm tiến vào đều đi vào tận gốc, cơ hồ đem mã mắt đỉnh đến tận cung khẩu bên trong.

Hàn Vân Nhược bị khoái cảm không ngừng kích thích chỉ có thể phát ra một ít thanh âm nhỏ vụn, mặc kệ thiếu niên ở trên thân phóng túng không ngừng. Cô lúc này chỉ cảm thấy bản thân giống như lục binh bị sóng nước không ngừng đẩy đi, mặc kệ đi tới đâu cũng chỉ có thể nhắm mắt theo tới cùng.

Động tác của thiếu niên càng lúc càng nhanh, ước chừng va chạm thêm vài trăm cái lúc sau mới thỏa mãn đem quy đầu chôn sâu vào hoa kính, tinh hoa cực nóng bắn thẳng vào bên trong tử cung, hòa với âm dịch từ hoa tầm tràn ra, đem thành bồn tắm một mảnh lầy lội.

Tỉnh lại lúc sau, Hàn Vân Nhược phát hiện cô đang nằm trên chiếc giường lớn, thân thể thanh tân giống như đã được tẩy rửa qua. Hàn Vân Nhược mơ màng vươn tay chạm tới bên cạnh giường, lập tức chạm đến rắn chắc cơ ngực, khóe miệng cô khẽ cong, lập tức lăn đến trong ngực thiếu niên.

Thiếu niên không chút do dự đem cô ôm lấy.

“Dạ Hàn, thật nhìn không ra thể lực anh không tệ.” Hàn Vân Nhược vui vẻ trêu chọc, cô rất muốn nhìn xem dáng vẻ xấu hổ của thiếu niên. Bất quá khiến cô thất vọng chính là, thiếu niên giống như không cảm thấy thẹn, ngược lại dùng thanh âm khàn khàn dụ hoặc hướng cô hồi đáp:

“Không phải không tệ, mà là rất tốt.” Cố Dạ Hàn khẽ cười, bàn tay từ eo cô chuyển rời lên trên, hướng nhũ thịt ngập tràn dấu hôn ngân của thiếu nữ khẽ xoa nắn. Hàn Vân Nhược vội vã bắt lấy bàn tay thiếu niên, có chút nghi hoặc nói:

“Anh… Giống như thay đổi?” Cố Dạ Hàn của lúc này không giống lúc trước, cậu không phải thiếu niên yên tĩnh u buồn, ngược lại có phần tà tứ.

Đôi mắt sâu như biển của thiếu niên hướng cô nhìn chăm chú, Hàn Vân Nhược cũng ngẩng đầu nhìn cậu, yên lặng chờ đợi câu trả lời.

Cô vốn cho rằng bản thân nhìn lầm, bất quá cậu lại không phủ nhận:

“Nếu anh nói đây chính là anh, em sẽ chán ghét anh sao?” Cố Dạ Hàn sắc mặt bình thản, bất quá bàn tay nắm chặt lấy tay cô giống như bán đứng tâm tư cậu lúc này. Hàn Vân Nhược bị thiếu niên nắm đến phát đau, bất quá cũng không giãy ra. Cô yên lặng nhìn cậu một lúc, sau đó bật cười:

“Cố Dạ Hàn cho dù yên tĩnh cô đơn hay là tà mị bá đạo không phải đều là Cố Dạ Hàn sao?” Hàn Vân Nhược đem tay thiếu niên đến trước mắt, nhẹ nhàng đặt lên tay cậu một nụ hôn: “Chỉ cần là anh, em đều thích.”

Cố Dạ Hàn không lên tiếng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, không có dục vọng, chỉ có thành kính yêu thương.

Cậu cũng vậy, chỉ cần là cô, cậu đều thích.

PS: Chương này ngắn vậy thôi, thả tí cẩu lương. TG này chắc còn 2 chương nữa là kết, cũng đã hết thịt rồi, có thể sẽ có ngoại truyện… hoặc không. (Vì Hạ siêu lười, bệnh tuổi già cũng nhiều, hay đau lưng…)

Hạ Hà Truy Nguyệt