Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 35



Buổi chiều Sở Ngu trở về đem hết thảy mọi chuyện nói cho Mộc Đinh Hương nghe qua một lần, tiểu cô nương sau khi nghe xong nét mặt đăm chiêu dường như đang suy nghĩ gì đấy. Tiếc rằng nàng cái đầu quá nhỏ muốn nghĩ cũng nghĩ không ra manh mối và hàm ý sâu xa trong đó, bất lực chỉ có thể trưng khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ khó hiểu ra bên ngoài.

- Quý cô cô đúng thật là rất kỳ quái a... Bất quá khi ta còn nhỏ Quý đại nương đối đãi với ta vô cùng tốt, ta cảm thấy ta cùng bọn họ hợp ý nhưng đáng tiếc nương lại cùng Quý gia có thâm thù hải hận. Có vài lần bà ta nhìn thấy đại nương chiếu cố ta nhưng không nói, đợi đến khi ta trở về mới bắt đầu mắng chửi không ngừng. Để không liên lụy đến đại nương nên từ đó trở về sau ta không tiếp tục chạy đến nhà bọn họ nữa.

Trước mắt Quý Vân Nương cùng Lưu Hừ vẫn chưa tỏ bất kì thái độ nào với hai người các nàng mà Sở Ngu cũng chẳng thể tự mình chủ trương đem chuyện này đem ra làm sáng tỏ, vì thế đối với vấn đề thân thế của Mộc Đinh Hương nàng tạm thời im miệng không nói.

Chỉ là nhớ tới mấy lời nói của Quý Vân Nương nói với nàng vào sáng sớm ngày hôm nay bất giác khiến cho lòng nàng dâng lên cảm giác khó chịu. Mùa đông khí hậu khắc nghiệt vậy mà Mộc mẫu nhẫn tâm đuổi tiểu cô nương ra đồng làm việc. Sở Ngu trong lòng thương tiếc không thôi, duỗi tay đem nàng ôm vào lòng dịu dàng hỏi han:

- Khi đó có phải ngươi sống rất ủy khuất hay không?

Sở Ngu mới vừa tắm xong trên người vẫn còn khí tức ẩm ướt, Mộc Đinh Hương đột nhiên được ôm lại bị mùi hương ngào ngạt trên người của nàng làm cho cả người mơ mơ hồ hồ, da thịt tương đồng dán cùng một chỗ có chút nóng bỏng khó nói thành lời.

Nàng híp mắt ngẩng đầu, nhìn nữ nhân ôn nhu như nước trước mắt “A..?” một tiếng.

- Là ta hỏi ngươi trước kia sống ở Mộc gia có phải đặc biệt gian nan, đặc biệt ủy khuất hay không?

- Ân... Quả thật có chút khó khăn.

Nàng nhớ tới khi đó suốt ngày bị đánh đập nhiều đến mức đâm ra nhìn thấy thứ gì cũng hoảng sợ, chóp mũi nhịn không được có chút chua xót.

- Ta cứ tưởng cả đời này không thể thoát ra khỏi hoàn cảnh tăm tối ấy..

Nói xong nàng yếu đuối ôm chặt lấy Sở Ngu không buông.

- Cũng may hiện tại ta đã có ngươi bên cạnh.

Sở đồ tể rụt rè sờ sờ mái tóc đen óng mượt của tiểu cô nương, nàng phát hiện dạo gần đây tóc của người này càng dài càng đen, so với mái tóc cháy nắng lần đầu tiên gặp mặt khác xa một trời một vực.

- Đáng tiếc ta nhận thức ngươi quá muộn, bằng không ngươi cũng không cần ở nơi đó chịu nhiều cực khổ như vậy!

- Không muộn, vừa vặn rất tốt.

Mộc Đinh Hương cúi đầu, đem đầu tựa gần sát đến lồng ngực Sở Ngu, nghe tiếng trái tim đối phương vang lên từng nhịp đập chậm rãi cảm thấy trong lòng càng thêm vui vẻ.

Nàng không có nói cho người này biết trước khi hai người các nàng chính thức gặp gỡ thì tiểu cô nương đã sớm đối với nàng tâm sinh mến mộ. Mỗi lần thấy Sở Ngu lướt qua nàng đều nhập tâm mang thân ảnh của người này giấu ở đáy lòng, buổi tối khi nàng trở lại căn phòng nhỏ chật hẹp ẩm mốc mới có thời gian hồi tưởng lại dư vị khi nhìn theo bóng lưng của nữ nhân mà nàng âm thầm mến mộ.

Chỉ có như vậy nàng mới có thể tạm thời quên hết những gian khổ mà mình phải trải qua mỗi ngày.

Sở Ngu tuy không biết nha đầu ngốc trong lòng đang nghĩ cái gì nhưng đại loại vẫn có thể cảm nhận được nàng đang rất xúc động. Hai người ngồi im một chỗ không nói chuyện nữa, lẳng lặng cảm thụ bầu không khí yên tĩnh an bình hiếm khi có được.

Chỉ là khoảnh khắc quý giá đáng trân quý này rất nhanh đã bị phá vỡ.

- Hai người ban ngày ban mặt ôm lấy nhau không thấy ngượng ngùng à?

Bên chân truyền đến thanh âm trong trẻo của hài nhi, Mộc Đinh Hương buồn cười cúi đầu nhìn tiểu trúc tinh cứ lay lay cẳng chân của Sở Ngu không buông. Trúc Nhi ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn hai người bọn nàng, còn bĩu môi tựa hồ như đang oán giận các nàng cứ ôm nhau mãi mà không chịu chơi với nó.

Nữ đồ tể có chút chần chừ, cuối cùng nàng vẫn buông tay thoát khỏi cái ôm ấm áp giữa hai người, nàng cong lưng xách Trúc Nhi nhẹ nhàng nhắc lên, đặt nó ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn rồi mới bắt đầu cùng nó trò chuyện.

Đinh Hương ở trong khoảnh khắc Sở Ngu thu hồi tay cảm nhận được thân thể ấm áp mềm mại của đối phương cũng dịch chuyển theo, trong lòng nàng sinh ra một cổ cảm giác lưu luyến nói không nên lời.

Hiệu suất làm việc của Quý Vân Nương rất cao, hôm nay mới đánh tiếng nhờ vả vậy mà ngày hôm sau Lưu Hừ đã tới hàng thịt tìm Sở Ngu.

Nhìn Lưu lão gia vẻ mặt hưng phấn tràn đầy nhiệt huyết khiến nàng chẳng có gì bất ngờ. Nếu là lúc trước, khi Sở Ngu còn đoán chưa ra bọn họ cùng tiểu cô nương nhà mình có mối quan hệ đặc biệt thì chắc chắn nàng sẽ thấy chuyện này rất vi diệu, rất may hiện tại nàng đã hoàn toàn lĩnh ngộ được sự thật bên trong nên khá thoải mái khi tiếp nhận thành ý của bọn họ.

Đối phương không có đem việc này nói thẳng ra nguyên nhân cũng thực dễ hiểu. Sở Ngu đặt mình vào hoàn cảnh người khác để thấu hiểu vài điều cố kỵ cùng khó xử mà bọn họ đang vướng phải. Trong nhà có mình cùng Trúc Nhi bầu bạn như vậy là đủ rồi, nhưng nếu đối phương nguyện ý lấy phương thức khác tới bồi thường thì nàng sẽ không xấu hổ, thản nhiên thay Đinh Hương nhận hết lễ vật nàng xứng đáng có được vào người.

Lưu Hừ nhìn Sở Ngu là càng xem càng thấy vừa lòng, người này lớn lên xinh đẹp làm việc lại cần mẫn, trên hết là nàng đối xử với nhi nữ của mình rất tốt, chăm sóc Đinh Hương chẳng những vừa ôn nhu mà còn tỉ mỉ. Chỉ tiếc nàng lại là nữ nhân....... Oầy mặc dù nàng là nữ nhưng toàn bộ Nhạc Sơn huyện cũng không có mấy nam nhân có thể so sánh được với nàng.

Hơn nữa lúc trước cũng là người này ra tay giải cứu Đinh Hương thoát khỏi chốn địa ngục kinh khủng ấy. Nếu lúc này mình chỉ vì chuyện nàng là nữ nhân mà chia rẽ uyên ương, kia cùng người Mộc gia có cái gì khác nhau?

Huống hồ trước mắt vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để hắn nhận lại nữ nhi thân sinh, thôi thì tạm thời cứ để mọi chuyện diễn ra như cũ đi.

Dạo trước Lưu lão gia cũng có nghe gia nhân nói thoáng qua chuyện Sở Ngu bày kế đem Mộc mẫu nhốt vào đại lao nha môn, trong lòng hắn càng là một mảnh sảng khoái. Đem ánh mắt đánh giá nàng cũng không khỏi mà sinh nhiều thêm một phần yêu thích.

Ông ta đem lò thiêu chế tạo gạch xanh tốt nhất trong huyện nói cho Sở Ngu biết, nhân tiện hỏi thăm khi nào nàng bắt đầu kiến phòng đến lúc đó hắn liền cho gia nhân thạo việc đến hỗ trợ.

Sở Ngu nghĩ nghĩ cũng không biết nên chọn ngày giờ nào thích hợp để khởi công, trong khoảng thời gian ngắn có chút do dự.

Lưu Hừ hào hứng tiếp nhận đề tài nói chuyện này, hứng trí bừng bừng giúp nàng giải quyết vấn đề.

- Ta trở về tìm đại sư xem ngày lành tháng tốt, sáng mai Quý cô cô lại đây mua thịt ta bảo nàng truyền lời cho ngươi. Về chuyện gạch xanh ta và Trương lão bản vốn là chỗ thân quen, lúc đi xem gạch ta tranh thủ nói tốt. Khi ngươi mua gạch hắn sẽ bán với giá bảy mươi lăm phần trăm chiết khấu, ngươi muốn nhiều hay ít cứ việc an tâm thoải mái vận chuyển trở về, tiền không đủ cứ nói một tiếng ta bên này sẵn sàng giúp đỡ.

Hắn lải nhải một phen mới lưu luyến không rời mà đi.

Khi Mãn nhìn Lưu Hừ thân mình hơi mập biến mất ở cuối con phố mới quay đầu hướng về phía Sở Ngu nói:

- Ta thấy chuyện này rất kỳ quái... Hai vợ chồng nhà này như thế nào đột nhiên đối xử với ngươi giống như nữ nhi ruột thịt. Trương lão bản mà ông ta nhắc tới thiêu gạch xanh chất lượng không còn lời gì để nói, nhưng ta nghe nói cô cô thân sinh của ông ta tới mua gạch phải mua với giá gốc vậy mà lại bán cho Lưu Hừ với giá cực rẻ như vậy.. Rõ ràng là chuyện này còn có ẩn tình gì đó mà chúng ta không thể biết được.

Sở Ngu cười cười làm ra vẻ cao siêu khó đoán.

- Bọn họ làm như vậy đương nhiên có đạo lý của bọn họ, về sau ngươi sẽ biết..

Khi Mãn thấy nàng một bộ dạng thần thần bí bí đành bĩu môi khinh thường, xém chút là hắn quên mất chuyện tiền bạc.

- Không phải ngươi đang muốn dựng nhà hay sao? Mấy năm nay ta cũng tích cóp được mấy chục lượng bạc, nếu không đủ cứ đến bên này tìm ta mà mượn.

- Không cần đâu..! Ta gom đủ rồi... Tiền đó cứ lưu trữ lại đi, dù sao thì nhà các ngươi vẫn cần phải sửa chữa một phen, cuối năm nay còn phải đem tân nương tử nghênh đón vào cửa. Nói thật ngươi đừng nên keo kiệt nữa, Tiểu Hỉ xem ra là thật lòng thích ngươi bằng không cô nương khác nhìn đến ngươi nhà cửa dột nát làm sao còn nguyện ý cùng ngươi thành thân.

Sở Ngu vẻ mặt ghét bỏ, nàng chẳng hề kiên nể mà đem mọi chuyện nói huỵch toẹt ra. Khi Mãn biết nàng xưa nay nói năng chua ngoa, ngược lại cũng không giận dỗi nàng:

- Ngươi còn dám nói ta....? Mấy năm nay ngươi trụ trong sơn động Đinh Hương không phải là tình nguyện đi theo ngươi sao, so với nhà của ta chổ ở của ngươi cũng chẳng khá hơn là bao khà khà..

- Do Hương nhi là một cô nương tốt.

Nghĩ đến tiểu tức phụ trong nhà khóe miệng của nàng cong cong tựa như trăng lưỡi liềm.

- Ối trời ơi Sở đại tỷ, đừng nói với ta là ngươi động phàm tâm đi?

Hắn có chút không tin được, trước hết cứ chọc ghẹo nữ nhân này cái đã, chuyện khác tính sau!

- Lúc trước là ai nói bất quá chỉ là kế sách tạm thời.... Ây dà chậc chậc chậc lúc này mới chỉ có nửa năm mà thôi.

Nàng không có ý kiến đối với trò đùa dai của nam nhân này, cảm khái câu nói cuối cùng của hắn không thôi.

- Mới nửa năm thôi sao? Vậy mà ta như thế nào cảm thấy ta cùng Đinh Hương ở chung với nhau đã từ rất lâu rồi a...

Khi Mãn vẻ mặt chán nản, dùng sức ném một miếng thịt lại đây nói:

- Hôm nay hoàng kim sáu lượng (1) còn chưa có bán đi, ngươi lấy về nướng cho tiểu kiều nương trong nhà ăn đi.

Nàng ban sáng tính toán hôm nay sẽ mua thịt gà về thay đổi khẩu vị, nói không ngoa chứ từ hôm rước thê tử về nhà nàng vẫn luôn chỉ ăn thịt heo. Vốn dĩ đã ngán nhưng sáu lượng hoàng kim là khối thịt ngon nhất trên cơ thể con heo vậy mà hôm nay thế nhưng không ai chịu mua. Ngẫm nghĩ một lát nàng liền lấy dây trúc xâu thật chặt tảng thịt, sau đó quảy gánh sau lưng cất bước trở về.

Hương Hương chắc hẳn chưa từng ăn qua thứ này, mình đem về tẩm ướp gia vị đặc biệt sau đó nướng lên vừa vặn rất tốt, thịt gà thôi thì đành để hôm khác mua cho tiểu cô nương kia bồi bổ vậy.

Giữa trưa Sở Ngu bước đến địa phận Sở gia tiện đường đem Mộc Đinh Hương đang loay hoay giữa ruộng xốc trở về. Nàng hoài nghi nếu trưa nay không thu công về nhà khẳng định tiểu cô nương có thể làm đến tận khi trời tối mịt mới chịu thôi.

Đinh Hương xưa nay đối với Sở Ngu tùy tiện tìm một vài lí do để thoái thác đều không có, rất khó để qua mặt nữ nhân dày dặn kinh nghiệm này a.

- Ta đây làm việc đâu có giống như ngươi nói làm đến nỗi liều mạng. Thu xong phế phẩm trong lần thu hoạch trước đến lúc đó e rằng phải nhàn rỗi một đoạn thời gian, chờ đến khi trời mưa mới bắt đầu gieo trồng vụ mùa mới.

- Phần của ta ngươi làm xong hết rồi, chiều ta trở về còn cái gì để làm?

- Mỗi ngày ngươi dậy từ rất sớm nên buổi chiều phải hảo hảo mà nghỉ ngơi a.

Hai người nói chuyện thì thầm trên suốt chặng đường về nhà, Sở Ngu trước tiên đem hoàng kim sáu lượng chặt thành những miếng thịt vừa ăn, dùng gia vị có sẵn ướp thịt sau đó mới đi tắm rửa. Mộc Đinh Hương trợ giúp phu quân kiểm tra số tiền hôm nay kiếm được, phần dư ra nàng dự tính bỏ vào trong bình nhưng lại phát hiện bên trong thế mà bạc trắng tràn đầy, không có cách để bỏ vào được nữa.

Nàng kiên nhẫn chờ Sở Ngu tắm xong mới đánh tiếng nói muốn đổi sang cái bình lớn hơn một chút.

Sở Ngu một bên xoa tóc một bên nói:

- Dượng đã giúp chúng ta tìm được lò gạch tốt, chờ hắn quyết định ngày lành tháng tốt chúng ta liền bắt đầu động thổ. Đến lúc đó chỗ bạc này phải đem đi chi trả tiền thu mua vật liệu, còn dư lại chẳng được bao nhiêu đâu.

Tiểu cô nương thấy chuyện của nhà mình vậy mà lại liên quan đến Quý cô cô, nàng khó hiểu nâng mắt nhìn Sở Ngu.

Nữ nhân trước mặt cười vô cùng sỗ sàng trước ánh nhìn tràn đầy nghi vấn của nàng:

- Phỏng chừng là sang năm bọn họ còn muốn từ nơi này của chúng ta thu mua lương thực, sợ chúng ta đem bán cho nhà khác liền cao tay giúp đỡ, đợi đến năm sau đem phần ân tình này nhắc nhở lại một lần.

Mộc Đinh Hương nhíu nhíu mày nghĩ mãi cũng nghĩ không ra trong chuyện này có chỗ nào không hợp lý, đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ nàng giật mình khi nghe Sở Ngu gọi nàng.

- Hương Hương..! Hôm nay ta cho ngươi ăn thịt nướng.

Vì thế nàng nhịn không được xoay người lại, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang ngồi ở trước mặt mình.

Chỉ có thể đổ thừa là do Sở Ngu nấu cơm thật sự là ăn quá ngon, cơm được nấu từ loại gạo thượng hạng lại có rau có thịt đầy đủ mà nàng cũng không kén ăn. Từ Mộc gia gả tới cuối thôn Phù Dung bất quá chỉ mới mấy tháng mà nàng đã so với lúc trước béo thêm mười cân, chẳng qua trước kia nàng thật sự quá gầy, béo mười cân cũng chỉ vừa vặn đạt đến dáng người của nữ tử bình thường. Hơn nữa trải qua thời gian dài được bồi dưỡng sắc mặt của Đinh Hương hồng nhuận không ít, thoạt nhìn thấy rõ nàng cực kỳ khỏe mạnh, cả người thần thái sáng láng có sức sống tươi đẹp vốn có của thiếu nữ thành niên. Rắc rối ở chỗ nàng cả người đẹp ra ngược lại đi ở trên đường rước lấy không ít sự chú ý từ ngoại nhân.

- Mèo nhỏ ham ăn mau đi nhóm lửa đi.

Sở Ngu đem tóc của mình thu thập chỉnh tề mới đứng dậy, với tay lấy chậu thịt ướp sẵn mang ra ngoài cửa động.

- Oầy thời gian để thịt ngấm gia vị chưa đủ, mà thôi kệ đi lát nữa chấm với nước tương là được.

Mộc Đinh Hương nhanh nhẹn thổi được một bếp lửa, nhìn ánh lửa đỏ rực liếm lấy mấy khối gỗ to lớn nàng có đôi chút tự hào. Sở Ngu chờ đến khi củi cháy thành than mới lấy mấy thanh sắt nhỏ xiên qua từng miếng thịt, đem từng cái từng cái xếp ngay ngắn lên trên chỗ than nóng hổi.

- Ngươi ngồi đây đem mấy xâu thịt trở qua trở lại đến khi nó chín vàng là được, cẩn thận đừng để bị cháy.

Sở Ngu nói xong lại khai hoả một cái bếp lò khác, bắc nồi chuẩn bị nấu mì sợi. Hoàng kim sáu lượng là phần ngon nhất tuy nhiên lại rất ít, một con heo dù có to cách mấy cũng không thể cho ra được một cân thịt. Chỉ ăn chỗ thịt ít ỏi này sao mà đủ no, hai người làm việc tương đối nặng nề lại làm thêm nhiều chuyện lặt vặt khác, buổi trưa ăn không đủ no buổi chiều sẽ không có sức.

Đinh Hương ngoan ngoãn ngồi vào bên kia bếp lò nướng thịt, mấy miếng thịt đỏ trắng đan xen ở trên than hồng tí tách phát ra vài tiếng vang, ngoài ra còn có thanh âm xèo xèo do mỡ heo nóng chảy rơi xuống đống than bên dưới. Tạp âm nghe vào lỗ tai thật sự mỹ diệu, đặc biệt là chóp mũi luôn ngửi được mùi hương quanh quẩn xung quanh, chọc cho nàng nước miếng chảy ròng ròng.

Sở Ngu ra ra vào vào, lúc sau đưa đến cho nàng một cái bình màu trắng:

- Đây là mật ong, lúc thịt gần chín dùng bàn chải đem mật ong xoát lên nướng lại một lần là có thể ăn.

Tiểu cô nương lắng tai nghe nàng chuyên tâm dặn dò, mi mắt cong cong tiếp nhận cái bình nhỏ dựa theo ý tứ của nàng mà đảo lộng.

Rất nhanh thịt nướng đã có thể ra lò, hương vị thơm ngọt ngoài ý muốn lan ra tận phụ cận sơn động. Hai người bụng đều không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu thật lớn. Sở Ngu cười trừ đưa qua cái mâm để nha đầu gắp thịt bỏ lên:

- Ăn thịt nướng trước đi, mì sợi lát nữa là nấu xong.

Mộc Đinh Hương nuốt nuốt nước miếng, cố gắng trấn tĩnh nói:

- Ta chờ ngươi.

Sở Ngu thấy nàng một bộ muốn ăn rồi lại cố nén, thở dài tự mình cầm lấy một chuỗi thịt nướng cắn vào trong miệng.

- Ta ăn rồi này, ngươi cũng ăn đi.

Nha đầu họ Mộc lúc này mới yên tâm cầm lấy xiên thịt nướng bắt đầu hưởng dụng mỹ thực, từng khối thịt tươi ngon tiến vào trong miệng dưới lực đạo nhấm nuốt của hàm răng chậm rãi tan ra mang theo mùi vị mật ong thơm ngọt khó cưỡng trôi xuống dạ dày. Nàng mặc kệ còn nóng hay không đã tống hết vào miệng, động tác ăn uống hệt như mấy người lần đầu tiên được nếm trải mỹ vị nhân gian, Mộc Đinh Hương cho rằng trên đời nếu có thịt rồng chắc cũng chỉ ngon ngang ngửa thứ này mà thôi.

- Ăn ngon không?

Sở Ngu tươi cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ sủng nịnh.

Mộc Đinh Hương ậm ừ một tiếng, nở nụ cười tựa ánh tà dương rực rỡ.

- Rất ngon.

- Vậy ăn nhiều một chút.

Sở Ngu mang hai chén một lớn một nhỏ chứa mì sợi ra bàn. Tự mình lấy một chén, chén còn lại đẩy đến trước mặt tiểu cô nương.

- Ta không ăn thịt nướng, ngươi ăn xong chỗ thịt này lại đem nữa chén mỳ ăn hết cho ta.

Đinh Hương nghe nàng nói không ăn bèn nhanh nhẹn đem một cây thịt nướng khác thả vào trong chén của nàng.

- Cùng nhau ăn đi..

Sở đồ tể hướng đến nàng ôn nhu mà cười:

- Không cần chừa cho ta, món này trước đó ta cơ hồ ngày nào ta cũng ăn, chờ ngươi ăn nhiều giống ta sẽ không cảm thấy yêu thích như vậy nữa.

Tiểu cô nương biết nàng đây là đang muốn nhường cho mình, biết không thể lay chuyển được người này nàng đành phải miễn cưỡng đem mấy xâu thịt nướng còn lại chén sạch. Ăn xong nửa chén mỳ thì bụng nàng đã phát trướng không thể ăn thêm nữa.

Bỗng nhiên Trúc Nhi không biết từ nơi nào bất ngờ hiện thân, Mộc Đinh Hương vui vẻ ôm nó một người một yêu náo loạn rất lâu.

Sở Ngu nhìn nàng cùng Trúc Nhi tựa như hình chữ X ngã sụp lên giường không khỏi buồn cười, yên lặng đi ra ngoài đem chỗ chén đĩa dính bẩn rửa thật sạch sẽ.

Thời điểm nàng tiến vào chỉ thấy Mộc Đinh Hương ôm bụng ngồi bên cạnh mép giường, nàng vội bước nhanh đến đó hỏi xem là chuyện gì xảy ra.

Sau khi nghe tiểu cô nương giải thích mới biết được là do nàng ăn quá no, hơn nữa lúc nãy còn đuổi theo Trúc Nhi chạy một vòng bây giờ mới đau đớn khó nhịn.

Trúc Nhi phát hiện là do mình gây hoạ, nó nước mắt lưng tròng nhìn hai vị mẫu thân. Trong giây tiếp theo tiểu yêu hoảng sợ khóc oà lên, Mộc Đinh Hương mặc dù đau đớn khó nhịn vẫn cố gắng lên tiếng trấn an tinh thần tiểu hài tử non nớt này.

- Là do mẫu thân tham ăn, không cẩn thận ăn nhiều đến mức căng hỏng cái bụng. Chuyện này hoàn toàn không có liên quan tới Trúc Nhi.....

Sở Ngu vỗ vỗ cái đầu nhỏ hàm ý bảo nó tự mình đi ra bên ngoài tìm bằng hữu giao du, còn nàng ôm Mộc Đinh Hương phóng đến trên giường, duỗi tay nhẹ nhàng giúp nha đầu xoa bóp theo quy luật.

Lúc này hai người đồng sàn cộng chẩm(2), Mộc Đinh Hương cả người cơ hồ rúc vào trong lòng ngực của Sở đồ tể. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của hai người dựa vào nhau, bàn tay thon dài hữu lực của Sở Ngu cách một tầng vải mỏng nhẹ nhàng xoa nắn. Nguyên bản cơn đau bởi vì ăn không tiêu dưới tác động mát xa dần dần mà tiêu tán, thay vào đó là loại cảm giác khó có ngôn từ nào có thể diễn tả được, vừa có điểm ngứa lại vừa có chút phiêu.

- Đỡ hơn chút nào chưa?

Sở Ngu lo lắng, hỏi thăm cảm thụ của tiểu cô nương.

Mộc Đinh Hương hừ mũi một tiếng chứ không có trả lời lại, Sở Ngu cho rằng nàng còn chưa bớt đau vì thế liền tiếp tục chăm chỉ xoa cho nàng. Chỉ là xoa xoa thêm vài cái khí tức thiếu nữ cũng theo đó mà vô tri giác tràn ra, thân người khô gầy như nhành cây liễu đong đưa trước gió giờ đây đã dần dần nở nang, đường cong mềm mại quyến rũ dán ở trên người mình càng ngày càng gần.

Không còn kẽ hở!

Sở Ngu cảm thấy cơ thể chính mình có chút nóng lên, vùng thịt mềm mại tựa hồ có ý thức trở nên phá lệ dính tay, làm người ta luyến tiếc không muốn dời tay khỏi nó.

Thuở thiếu thời nàng biết rõ mối tình trái với luân thường đạo lí của hai người bạn tri kỷ thân nhất đời mình. Vốn tưởng rằng vùng kí ức đau khổ ấy đã sớm biến mất ở nơi sâu thẳm trong tiềm thức vậy mà lúc này chẳng biết bị cái gì dẫn dắt, cái sau nối tiếp cái trước lần lượt hiện lên rõ mồn một trong đầu.

Trước mắt phảng phất lại nhớ về cảnh tượng ngày ấy lúc đi ngang khuê phòng của Bạch Phúc Ấm nàng vô tình nhìn thấy hai thân ảnh gắt gao dán chặt vào nhau, triền miên không dứt.......

Nháy mắt cảm thấy đáy lòng như một nhành cây bị gió lay động, nhẹ nhàng, mềm mại lại có cảm giác ngứa ngáy làm người ta tay chân như nhũn ra, muốn ngừng mà ngừng không được.

Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân vĩnh viễn cũng không có khả năng lý giải tình yêu điên cuồng say đắm của hai vị bằng hữu ngày ấy. Nhưng hiện giờ chuyện này không ngờ lại kéo đến trên người của nàng, xem ra tựa hồ lại không phải chuyện khó lý giải như nàng đã hằng tưởng tượng.

Bỗng nhiên cảm giác ấm áp mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến làm cho Sở Ngu giật mình rụt tay lại, nàng vực dậy tinh thần từ sâu trong hồi ức mới phát hiện bàn tay của mình không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức di chuyển lên trên.

Thật sự không xong rồi..!——

Tác giả có lời muốn nói: Cắt thành hai chương cho nó máu...Chạm rồi chạm rồi khà khà:))

(1) Hoàng kim sáu lượng: Những người hành nghề bán thịt lợn cho biết miếng thịt này của con lợn là thơm ngon nhất, và mỗi con chỉ có một miếng duy nhất nên họ không bán lấy tiền.

Phần thịt này là phần thịt gần với tim lợn, gọi là thịt dải. Chức năng của phần thịt này là ngăn cách các mô của khoang ngực và khoang bụng, giúp tim không bị lắc lư khi con lợn đi bộ cũng bảo vệ tim. Người bán thịt lợn nói rằng miếng thịt này mỗi con lợn chỉ có một chiếc, rất quý, lại là miếng thịt thơm nhất nên miếng thịt đó họ sẽ giữ cho riêng mình, dù có người trả tiền cũng sẽ không bán.

(2) Đồng sàn cộng chẩm: Câu này có nghĩa là chung chăn chung gối.