Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 66



Ăn xong cơm chiều nhác thấy sắc trời vẫn còn sớm, nghe Quý Vân Nương nói muốn đi Quý gia lấy chút đồ vật Lưu Hừ lập tức trở nên nóng vội đứng dậy muốn đánh xe ngựa đưa nàng đi. Quý Vân Nương thấy phu quân mình đang cùng Sở Ngu và Viên Phượng Hoa chuyện trò rất vui vẻ thì không muốn cắt ngang, nàng chỉ nhẹ nhàng bảo mình và Quý đại nương sẽ trở về bên ấy trước, khi nào mọi người quay về thì thuận đường đánh xe sang rước nàng luôn cho tiện.

Lộ trình không tính là xa cho nên Lưu lão gia cũng không kiên trì muốn hộ tống nữa, mặt khác mọi người trong nhà đã bắt đầu vây quanh sân viện uống trà nói chuyện phiếm, vả lại lúc này ông cũng chưa muốn về nhà vội.

Lâu rồi Lưu Niệm Niệm chưa đi đến nhà bà ngoại nên nàng cũng muốn đi theo, vì thế sau khi thống nhất ý kiến ba người liền nắm tay nhau bước thẳng ra sân.

Sau khi trở lại nhà họ Quý mẫu thân và bà ngoại đi thẳng vào bên trong lấy đồ, nàng không có việc gì để làm thì buồn chán ngồi ở trước cửa trêu đùa chú chó nhỏ. Nào ngờ con chó này sợ người lạ, nó hướng về phía nàng sủa lên một tiếng rồi quay lưng chạy đi mất dạng.

Lưu Niệm Niệm đuổi theo phía sau sát nút, khi chạy tới gốc cây cổ thụ ven đường thì đuối sức theo không kịp rồi bị mất dấu hẳn. Vừa định quay trở về lại bị một cỗ sức lực mạnh mẽ kéo ngược vào sau gốc cây.

Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa thét ra chói tai nhưng chưa kịp làm gì thì miệng đã bị bịt kín. Ổn định tinh thần tập trung nhìn vào thì hỡi ôi, tưởng ai xa lạ hoá ra người trước mặt là mụ đàn bà độc ác. Trong lòng cả kinh nàng dùng sức đẩy tay bà ta ra, tức giận bực bội quát:

- Cố tình lập đi lập lại cái hành động kéo ta rất nhiều lần rồi, xem ra lần trước ăn một đạp vẫn còn chưa đủ.!!

Mộc mẫu thấy nàng mang bộ dáng ngựa hoang khó thuần thì cũng không biết mấy lời lần trước lén lút chặn đường nói ra có hiệu quả hay không, lại càng không biết lúc này trong lòng con nha đầu chết tiệt kia suy nghĩ về lời đề nghị của bà như thế nào. Thấy nàng không la hét đánh động người khác nữa bà mới yên tâm buông lỏng tay đối phương ra.

- Lần trước cùng ngươi nói tới mấy vấn đề đó ngươi nghĩ như thế nào... Mà tốt nhất ngươi nên nhìn xa trông rộng một chút, nhớ kĩ Mộc gia chúng ta và ngươi mới là người một nhà. Nếu ả đàn bà họ Quý và đám người họ Lưu, kia biết ngươi không phải hài tử của bọn họ chắc chắn sẽ đá ngươi ra khỏi cửa, đến lúc đó chỉ có Mộc gia ta nguyện ý thu lưu ngươi mà thôi.

Lưu Niệm Niệm âm thầm cười lạnh một tiếng, cha mẹ nuôi đã sớm biết rõ thân thế của mình từ lâu, chẳng những không đem nàng tống ra khỏi cửa mà còn dốc hết sức lực bồi dưỡng nàng. Còn ả độc phụ trước mặt chẳng niệm tình quan hệ huyết thống thì thôi đi, đã vậy còn mặt dày vừa đe doạ vừa dụ dỗ nàng trộm tài sản trong Lưu phủ mang ra ngoài để nâng đỡ tên đại ca vô dụng đang đi học kia, ai tốt ai xấu liếc mắt một cái liền biết.

Lưu Niệm Niệm một chút cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều. Giả sử bây giờ nếu nàng thật sự đem gia sản Lưu gia đưa hết cho nhà họ Mộc, sau khi trở về căn nhà đáng sợ đó nàng thừa biết cuối cùng nàng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, cứ nhìn vào trường hợp hai vị tỷ tỷ trước đó sẽ rõ.

Chỉ là trong lòng nàng vẫn còn chút nghi hoặc không biết năm đó nàng và Đinh Hương đã bị tráo đổi như thế nào. Cơ hồ mới vừa sinh xong mẫu thân sẽ cùng hài tử thời thời khắc khắc ở bên nhau vì vậy khả năng ôm sai người là rất nhỏ, nhưng nếu có ai đó cố tình thì Lưu Hừ và Quý Vân Nương quả quyết sẽ không làm ra loại chuyện thất đức như vậy, hơn nữa đem hài tử mình vất vả đứt ruột sinh ra chuyển đến Mộc gia để làm cái gì?

Vậy thì cuối cùng chỉ có thể là do đám người nhà họ Mộc cố ý trộm long tráo phụng nhưng mà nhà bọn họ vẫn còn ôm nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, bà ta đối đãi với nữ nhi không bằng heo chó vậy thì việc đổi con chắc không phải là vì muốn tốt cho nàng đâu ha.

Nhưng nếu nói vợ chồng nhà này mang nữ nhi đổi đi là bởi vì chờ sau khi đứa nhỏ lớn lên rồi lợi dụng nó trộm tài sản đem về chu cấp cho bọn họ thì có điểm không hợp lí. Dựa vào đầu óc của Mộc mẫu và Mộc Mộc lão hán thì không thể suy nghĩ sâu xa như vậy được, phía sau câu chuyện đó chắc chắn còn có ẩn tình mà nàng chưa được biết.

Lưu Niệm Niệm không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Mộc mẫu, nàng nghiêm mặt sửa sang ống tay áo cho thẳng thớm, lơ đãng nói:

- Muốn bạc của nhà họ Lưu không phải là không thể nhưng ngươi phải nói cho ta nghe lý do tại sao năm đó ngươi tráo đổi hài tử, nếu đủ sức thuyết phục thì túi tiền này ta lập tức có thể đưa cho ngươi.

Lưu Niệm Niệm tung hứng túi tiền trong tay, Mộc mẫu thấy túi tiền căng phồng thì đôi mắt lập tức đỏ lên, trong đó ít nhất cũng phải hơn ba lượng bạc. Số tiền này dư sức cho lão đại tiêu vặt tận ba tháng huống chi bây giờ chân trái của hắn đã bị gãy, ngày nào cũng phải rịt thuốc, tiền lo thuốc thang tựa như nước chảy ra bên ngoài, lòng dạ hai vợ chồng cũng vì việc này mà phát sầu.

Mộc mẫu nuốt nước miếng, mắt đăm đăm nhìn vào cái túi tiền không rời.

- Còn lí do gì nữa, là do Quý Vân Nương hậu đậu ôm nhầm con mình ấy mà.

- Nương của ta lúc ấy sinh con đầu lòng, họ xem hài tử như là trân bảo thì làm sao có thể sơ sẩy. Cái lý do vớ vẩn này chưa đủ sức thuyết phục ta, nếu như ngươi đã không cần số tiền này thì thôi vậy, ta đi đây...

Lưu Niệm Niệm đem túi tiền cất vào trong ống tay áo, xoay người vờ như muốn đi.

Mắt thấy tiền vào tay lại sắp vụt mất, Mộc mẫu khẩn trương vội níu kéo tay áo đối phương.

- Ai cho ngươi đi... Ta mới là mẹ ruột của ngươi, chút bạc lẻ này đưa ta xài thì có làm sao??

Lưu đại tiểu thư cười lạnh, cố hết sức giật tay áo khỏi sự chèo kéo của người đàn bà ác độc trước mặt.

- Một điểm chứng cứ ngươi cũng không nói nên lời thì làm sao có thể chứng minh ta là nữ nhi của ngươi?? Nhìn lại mình đi, bộ dáng mỏ chuột tai khỉ như kia thì ta giống ngươi ở chỗ nào, nói ra ai sẽ tin ta là do ngươi sinh!!

Mộc mẫu trong lòng nhảy dựng, bà không biết con nha đầu chết tiệt cư nhiên lại thông minh tới mức này thành ra trong khoảng thời gian ngắn bà ta á khẩu không trả lời được.

Lưu Niệm Niệm dương dương tự đắc phe phẩy cái đầu, nhân tiện chuẩn bị xoay người chạy khỏi nơi đây.

- Chậm đã.

Rốt cuộc bà ta cũng lên tiếng, lời lẽ sau đó chắc như đinh đóng cột.

- Ngươi và hai vị tỷ tỷ của ngươi có một điểm giống nhau, mỗi người các ngươi sau vai đều có vết bớt độc nhất vô nhị trên đời này!!

- Cho nên trên người ta và Đinh Hương có vết bớt hay không các ngươi đã biết từ sớm?

Nàng nhắm mắt nén cơn giận trong lòng rồi nói tiếp:

- Vậy mà ngươi còn dám nói hài tử không phải do các ngươi có ý định đổi!

Bà không nghĩ vừa nói ra bí mật về vết bớt sẽ bị đứa nhỏ này từng bước ép sát, tuy rằng miệng lưỡi của bà mắng chửi người ngoài lợi hại nhưng toàn là tin đồn nhảm nhí (*). Xưa giờ bà mở miệng ra toàn là lời ô ngôn uế ngữ, câu trước mở đầu thì câu sau chẳng thể tiếp viện được, Lưu Niệm Niệm vậy mà tìm ra sơ hở rồi đánh thẳng vào đó. Hơi có chút buồn bực, Mộc mẫu hạ giọng giải thích.

- Thật sự cũng không phải chúng ta muốn một hai phải đổi ngươi đi. Lúc ấy ta và ả tiện nhân đáng ghét kia vừa sinh xong thì được mọi người đem lại một góc khuất sạch sẽ trong từ đường để nghỉ ngơi, ai ngờ một tên nam nhân lạ mặt đi ngang qua tiện mồm thủ thỉ dăm ba câu xúi giục phụ thân của ngươi đem ngươi đi tráo.

Quả nhiên là như thế, Lưu Niệm Niệm bất động thanh sắc xoay người trở lại hỏi kĩ càng hơn.

- Nam nhân kia là người phương nào, tên họ của hắn là gì?

- Điều này thì ta không biết, có lẽ hắn là thương nhân bán rượu tình cờ đi ngang con hẻm đó. Chỉ nhớ hắn gánh trên vai cái sọt rất nặng, trong sọt có vài ba lọ vại chứa rượu, trên người cũng vương một mùi rượu rất nặng.

Nàng cẩn thận quan sát rất kĩ thần sắc trên mặt đối phương, người này quả thực chẳng giống như đang nói dối. Tuy rằng bây giờ chưa biết được người đó là ai nhưng nàng đã biết chuyện năm xưa có người bên ngoài đánh tiếng xúi giục, đây cũng được xem như là có thu hoạch lớn.

Nàng xoa xoa túi tiền nhỏ trong tay, khuôn mặt có chút nghiền ngẫm.

- Nghe thì cũng có vẻ đáng tin đấy.

Nghe đối phương nói như vậy Mộc mẫu vui vẻ định chạy tới đoạt lấy túi tiền trong tay của Lưu Niệm Niệm, chỉ là người kia đã kịp thời nghiêng người tránh thoát, gương mặt cười như không cười nhìn thẳng vào bà nói:

- Sau này đừng dùng dăm ba cái thủ đoạn hạ lưu này để tìm ta, nếu muốn gặp cứ thoải mái hào phóng tới cửa cầu kiến. Ta mà cảm thấy vui, tâm tình tốt sẽ cho ngươi chút bạc lẻ, còn nếu như ta mà không cao hứng thì một xu ngươi cũng đừng hòng lấy được.!

Mộc mẫu tưởng chừng như đang nghe nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ tới chuyện làm sao để nhanh nhanh lấy được túi tiền ấy, thành ra đối phương nói gì bà cũng gật đầu như giã tỏi.

Bấy giờ nàng mới đem túi tiền ném xuống mặt đất, vậy mà Mộc mẫu vẫn nhào tới như chó chực xương. Sau khi cầm được đồ trên tay thì quay người chạy như bay, dường như bà ta sợ nàng đổi ý sẽ lấy lại túi tiền này.

Ánh mắt của nàng lạnh băng nhìn chằm chằm theo phụ nhân độc ác ấy đến tận khi thân ảnh hèn mọn kia biến mất sau khúc ngoặt.

Bỗng nhiên nàng cảm giác được bên cạnh có hơi thở của kẻ khác đang tồn tại, trong lòng cả kinh, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Viên Phượng Hoa không biết đã đứng bên cạnh mình tự lúc nào.

Đây là lần thứ hai người này bắt gặp cảnh tượng mình và Mộc mẫu ở cùng với nhau, tính ra cả hai lần đều không phải trường hợp gì tốt. Hơn nữa biểu hiện vừa rồi của mình cũng chả phải kiểu cô nương ngoan ngoãn gì cho cam. Không biết người này thấy được nhiều ít, có thể suy diễn lung tung hay không a.

Ngay từ đầu Lưu Niệm Niệm xác thực có chút sợ hãi nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì đột nhiên tim không còn đập nhanh như trước đó nữa, hệt như kỳ tích. Bộ dạng này của mình có cái gì đáng để mà che giấu nữa, làm vậy khác chi người mang tâm kế. Vì lẽ đó nàng từ từ điều chỉnh tâm trạng cho thật ổn định, tiếp đó xoay người hướng về phía Viên Phượng Hoa cười cười.

- Viên bộ đầu quả nhiên rất có hứng thú, đã trễ như vầy còn chạy tới nơi này ngắm hoa.

Viên Phượng Hoa giương mắt nhìn khắp xung quanh bốn phía một lượt, thời tiết này thì có cái quỷ gì hoa. Cuối cùng đôi mắt sắc bén của nàng khóa chặt lấy gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương tinh quái này.

- À xác thật ở đây có một đóa hoa mai nhỏ, đạt được vẻ ngoài cực kỳ kiều diễm.

Hiện giờ Lưu Niệm Niệm chẳng còn là tiểu hài tử nữa, lời này nói ra tất nhiên nàng biết trong đó còn có hàm ý sâu xa khác. Nếu đối phương mà bày ra nét mặt tươi cười thì nàng thật đúng là sẽ nghĩ rằng Viên Phượng Hoa đương đùa giỡn với mình.

- Không cùng ngươi bịa chuyện nữa, ta muốn đi tìm nương của ta..

Lưu đại tiểu thư không thèm để ý tới người đối diện nữa, nàng xoay lưng theo con đường cũ quay trở về nhà họ Quý.

Chỉ là chưa kịp làm thêm động tác nào khác thì vị bộ đầu mặt lạnh tâm lạnh kia đột nhiên thốt ra một câu.

- Ngươi đừng có nhúc nhích, trên đầu ngươi có sâu, đứng yên để ta bắt nó giúp ngươi.

Nghe nói có sâu hô hấp của nàng dần trở nên cứng lại, cơ thể tuân theo não bộ đình chỉ mọi hoạt động. Nàng có thể mặt không đổi sắc khi đối phó với loại người đốn mạt như Mộc mẫu nhưng mấy con sâu nhỏ này thì lại là chuyện khác, sinh vật không xương này thừa sức doạ nàng sợ tới nỗi hoa dung thất sắc.

Nàng cảm giác được khi cơ thể của Viên Phượng Hoa từ từ tiến lại gần đồng thời cũng mang theo một cỗ mùi hương lạnh tới thấu xương. Khi bàn tay đối phương phất qua đỉnh đầu nàng nháy mắt có chút thất thần.

- Được rồi.

Tiếng nói trầm thấp ở bên tai vang lên, lúc này Lưu Niệm Niệm mới như từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, dưới chân tự động lui về sau hai bước.

- Sâu ở chỗ nào, đưa ta xem xem..

Lưu Niệm Niệm ngẩng đầu lên hỏi sau khi hài lòng với khoảng cách mình tạo ra.

- Ta gỡ xuống rồi thì tiện tay vứt đi chứ giữ lại làm gì.

Viên bộ đầu bất động thanh sắc mở miệng trả lời.

Tiểu cô nương khoé môi run run vài cái, rất lâu cũng chẳng nói thêm câu gì. Tâm trí mách bảo nàng bị lừa nhưng lại không có chứng cứ, cuối cùng để cho đỡ ngượng nàng bèn đưa tay sửa sang lại mái tóc.

- Ta đi tìm nương của ta đây.

- Xe ngựa của Lưu lão gia đã ở ven đường chờ đợi từ sớm đến giờ rồi, ban nãy tìm không thấy ngươi cho nên ta mới đánh liều chạy tới đây xem thử. Bây giờ ngươi trực tiếp đi ra lộ lớn bên cạnh hội hợp với bọn họ đi.

Lưu Niệm Niệm gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Viên Phượng Hoa tiến về hướng xe ngựa.

Nãy giờ Quý Vân Nương không nhìn thấy nữ nhi trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, hai nhà Quý gia và Mộc gia cách nhau không xa chỉ sợ người bên kia lại tìm cách làm hại tới Niệm Niệm, giờ thấy nữ nhi bình an xuất hiện nàng mới có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nàng giận dữ trừng mắt nhìn đứa nhỏ ngốc nghếch này, lời nói ra cũng có ý trách móc.

- Lớn đến ngần này vẫn còn chạy lung tung khắp nơi, không sợ ta và cha ngươi lo lắng tới chết hay sao?

Lưu Niệm Niệm đã sớm khôi phục lại bộ dạng ngoan ngoãn, nàng cười hì hì tiến lên ôm lấy cánh tay của Quý Vân Nương nũng nịu nói:

- Con mải đuổi theo một chú chó nhỏ, ai dè nó chạy nhanh quá báo hại con chạy hụt cả hơi mà vẫn đuổi không kịp.

Quý Vân Nương trìu mến duỗi tay gõ lên đầu nữ nhi một cái mới hài lòng hối thúc nàng lên xe, Lưu Niệm Niệm ổn định chỗ ngồi liền lén lút vén mành nhìn ra bên ngoài vừa vặn nhìn thấy nữ nhân đầu gỗ kia cũng nhảy lên lưng ngựa, gương mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ một điều gì đó.

Mà Viên Phượng Hoa tựa hồ cũng cảm giác được có người đang chăm chú nhìn mình, nàng đột ngột quay đầu lại phía sau nhìn lướt qua cỗ xe ngựa, Lưu Niệm Niệm thấy vậy giật mình buông tấm mành ra, ngại ngùng vội vàng rụt tay trở về.

Thẳng đến khi đã về tới nhà Lưu Niệm Niệm vẫn nghĩ mãi không ra rốt cuộc có nên đem chuyện người ngoài xúi giục vợ chồng Mộc thị đổi trẻ con nói cho cha mẹ nghe hay không.

Thấy đối phương mang tâm sự nặng nề Quý Vân Nương liền biết vừa rồi trong khoảng thời gian đứa nhỏ này biến mất ở thôn Phù Dung khẳng định đã có chuyện lạ phát sinh. Thấy nữ nhi chuẩn bị trở về phòng nàng bèn lên tiếng gọi nó.

- Niệm Niệm trước hết về phòng thu thập một chút, xong rồi thì lát nữa tới thư phòng gặp ta.

Tiểu cô nương thấy mẫu thân vẻ mặt nghiêm túc thì trong lòng thấm thỏm không thôi, nàng về phòng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi chầm chậm lê đôi chân bước từng bước nặng nề hướng về phía thư phòng.

Cha mẹ đã chờ sẵn trong phòng tự lúc nào, Lưu Niệm Niệm đóng cửa phòng trong trạng thái lo sợ bất an khi nghe Quý Vân Nương hỏi.

- Hôm nay ngươi đã đi gặp người nhà họ Mộc?

Lưu Niệm Niệm không đáp mà chỉ cắn răng gật đầu.

- Ngươi nghĩ như thế nào?

Quý Vân Nương hỏi thêm một câu nữa, trên mặt vẫn nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

Tiểu cô nương hít sâu một hơi để lấy dũng khí.

- Là bà ta chủ động chạy tới trước cửa nhà bà ngoại để tìm con, ban đầu con cũng không muốn để ý tới bà ấy, chỉ là con nghĩ tới nghĩ lui mãi mà chẳng hiểu lý do tại sao bọn họ lại mang con mình đổi đi, tâm trí không thông nên con lấy túi tiền dụ bà ta nói ra chân tướng.

Ngay sau đó nàng đem chuyện buổi chiều tỉ mỉ thuật lại một lần, vợ chồng Lưu Hừ nghe xong liền cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Thứ nhất nữ nhi mình nuôi dưỡng mười tám năm bình thường nhìn đơn thuần vô hại vậy mà bên trong tâm tư lại kín đáo và sâu sắc như thế, thứ hai là sự việc năm xưa phía sau vẫn còn có ẩn tình, tưởng chừng như đơn giản nhưng ai ngờ vừa rắc rối vừa phức tạp.

Mường tượng ra tình cảnh có người rủ rỉ bên tai xúi giục hai vợ chồng nhà họ Mộc làm chuyện điên rồ, hai hàng chân mày của Lưu Hừ nhíu chặt thành một đoàn, suy nghĩ cũng trôi dạt về một miền xa xăm nào đó.

Cơ mà chuyện đáng vui mừng nhất chính là chung quy hài tử bọn họ cất công nuôi dưỡng chẳng phải loại người ăn cây táo rào cây sung. Thời điểm bọn họ quyết định giao hết sản nghiệp cho đứa nhỏ này là thời điểm hai người đắn đo nhất, họ sợ hãi đứa nhỏ này tâm cảnh thuần lương sẽ chịu không nổi thương trường ta lừa ngươi gạt, hiện giờ xem ra là do hai người lo lắng dư thừa.

- Niệm Niệm à, sở dĩ lúc trước chúng ta không đưa chuyện này ra ánh sáng mục đích chủ yếu vẫn là muốn bảo vệ con. Hương nhi đã có Sở Ngu chăm sóc, cha mẹ muốn lo lắng cho đứa nhỏ đáng thương ấy cũng chẳng có cơ hội nhưng người khiến nương lo lắng nhất chính là con. Mười tám năm dưỡng dục trong khuê phòng khiến con không rành chuyện thế sự, nếu chúng ta thật sự trả con trở về nơi đó, ngẫm lại kết cục của hai vị tỷ tỷ kia đã thấy đáng sợ, vì lẽ đó chúng ta làm sau có thể nhẫn tâm bỏ rơi con được.

Quý Vân Nương dịu dàng nắm tay Lưu Niệm Niệm ôn tồn giải thích.

Lưu Niệm Niệm tất nhiên hiểu rõ nỗi khổ tâm trong lòng cha mẹ, đôi bắt dần trở nên đau xót, nàng yên lặng ôm mẫu thân chảy nước mắt.

- Nương cứ yên tâm, người nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy con đều ghi khắc trong lòng. Đời này của con không có khả năng trở lại hang hùm ổ sói đó mặc người bài bố, nếu đám người ấy dám vọng tưởng hòng tính kế con thì cũng phải xem bọn họ có bãn lĩnh đó hay không.

Quý Vân Nương trìu mến vuốt ve mái tóc của nữ nhi.

- Đứa nhỏ ngốc, hiện giờ cha mẹ đều còn sống tự nhiên sẽ không đem con đẩy cho đám ác nhân đấy. Yên tâm đi Lưu gia chúng ta mấy năm nay ở huyện Nhạc Sơn có thể xem là cây đa cây đề, vả lại cha của con cũng không phải trái hồng mềm để mặc người ta cắn xé.

Lưu Niệm Niệm ôm mẫu thân thật chặt, nhu thuận gật gật đầu.

Trôi qua vài giây Quý Vân Nương lại hắng giọng nói tiếp.

- Chuyện nhầm lẫn hài tử sau này đừng nhắc tới nữa, con cùng Hương nhi còn có Trác nhi đều là hài tử của chúng ta, ai trong số các con ta cũng yêu thương như nhau. Chỉ là Hương nhi khi còn nhỏ phải chịu mọi sự tra tấn tới từ con ác phụ kia, đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương. Nhớ cho kĩ, sau này con nhất định không được quên nỗi đau mà nó đã từng phải gánh chịu có biết hay không?

- Người yên tâm đi, con độc chiếm tình thương của cha và mẹ nhiều năm như vậy làm sao dám quên. Từ nay về sau con chắc chắn xem Đinh Hương như muội muội ruột thịt để mà đối đãi, sẽ yêu thương đệ đệ và hiếu kính với cha mẹ. Đến lúc đó chờ sau khi giải quyết mọi chuyện liên quan tới Mộc gia hai người hãy cho Đinh Hương chính thức nhận tổ quy tông.

Vợ chồng hai người nghe nữ nhi nói như thế thì cảm thấy rất vui mừng, Lưu Hừ đối với tư thái và khí chất bất phàm của dưỡng nữ thưởng thức không thôi. Từ xưa tới nay thương hải chìm nổi muốn tiền hô hậu ủng, nhất hô bá ứng cần phải có thái độ quyết đoán cùng tài sản tư bản làm chỗ dựa, nhất phái thuần lương chỉ tổ để người ta ăn đến nỗi xương cốt chẳng còn. Nữ nhi thân sinh của mình vừa ra đời đã bị người khác hãm hại, hắn tư tâm muốn làm mọi cách để đứa nhỏ đáng thương ấy nữa đời sau có thể vô ưu vô tư mà vượt qua không cần dấn thân vào cuộc sống ta lừa ngươi gạt, đồng thời hắn cũng sợ sau khi mình ngã xuống thì cơ nghiệp hắn vất vả cả đời gầy dựng sẽ không có ai bảo hộ. Nay thấy Lưu Niệm Niệm có chuyển biến tốt ông cũng không cần quá mức lo lắng.

- Chuyện nhận tổ quy tông vẫn phải chờ xem ý tứ của Hương nhi, về già ta và nương của con tất nhiên hy vọng mấy đứa có thể quây quần sinh hoạt bên cạnh đôi phu phụ này. Hiện giờ bên phía nhà họ Mộc tạm thời mấy ngày gần đây sẽ không có bất cứ động tĩnh gì, Mộc lão gia tử bất quá chỉ là hạng người giá áo túi cơm (*) không đáng để nhắc tới, nói thật hai vợ chồng bọn họ có thể nhảy nhót tới tận lúc này cũng chỉ là châu chấu sau thu. Mộc gia không có khí vận phỏng chừng chẳng chờ chúng ta kịp ra tay thì bọn họ đã ngã đài mất rồi....

(*) Người ta đồn mộc mẫu chửi lộn chưa thua ai bao giờ. Tất nhiên đó là tin đồn nhảm tại vì bà vẫn chửi thua một số người, ví dụ điển hình là bà mối Trương.

(*) Giá áo túi cơm: là câu thành ngữ chỉ những người vô dụng, hèn kém, không làm được những việc chính, việc to tát, mà chỉ làm được những việc phụ lặt vặt.

Giá áo túi cơm là cái giá để mắc áo, cái túi để đựng cơm, tức là không thể làm được áo hay cơm mà chỉ có thể làm cái giá để mắc áo, cái túi để đựng cơm, là những thứ phụ xung quanh mà thôi.

Giai thoại về câu thành ngữ Giá áo túi cơm:

Thời Ngũ Đại có một người tên là Mã Ân, Mã Ân nguyên trước chỉ là một vị quan võ nhỏ, bộ hạ của quan Vũ An Tiết Độ Sứ đời Đường là Lưu Kiến Phong. Về sau Lưu Kiến Phong bị bộ hạ giết, Mã Ân được binh sĩ tôn lên làm thống soái.

Đến khi Chu Ôn soán được thiên hạ của nhà Đường đổi quốc hiệu là Lương (sử gọi là nhà Hậu Lương) thì Mã Ân được phong làm Sở Vương, làm chủ cả một dải đất Đông Bắc tỉnh Hồ Nam và Quảng Tây, quyền uy lừng lẫy một thời.

Nhưng Mã Ân thật sự lại chỉ là một kẻ tầm thường, bất tài chuyên lo hưởng thụ, người đương thời rất khinh thường Mã Ân và gọi Mã Ân là "Tửu nang phạn đại", ý nói rằng Mã Ân chỉ là cái túi để chứa rượu, đựng cơm. Về sau, người đời biến "Tửu nang phạn đại" thành ngữ để chỉ hạng người bất tài vô đức, không giúp gì được cho quốc gia xã hội mà trái lại chỉ chạy theo lợi danh, mưu cầu cơm áo cho mình mà thôi.