Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 36



Bà Mura cố gắng kìm nước mắt, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nhìn hoàng tử đau lòng như vậy, vậy mà bà lại bất lực không giúp được gì… Ruka, Therru, ông đội trưởng, binh lính gác cửa đều im lặng cúi đầu. Không biết bên trong xảy ra chuyện gì nhưng bọn họ đều biết hoàng tử đang rất đau lòng… 

Khi nữ hoàng mất tích, người vẫn bình tĩnh như vậy, không nói gì, lên ngựa đi tìm kiếm liên tục…

Lần này nữ hoàng không mất tích nhưng hoàng tử không có cách nào làm nàng tỉnh lại…

Người lấy tinh thần đầu tiên là Ruka, hắn ra lệnh cho binh lính trà tiếp tục trà trộn vào cung điện của nữ hoàng giả, sau đó sai người lén báo mật tin cho hoàng phi Carol, riêng Menfuisư vẫn không nên nói. Chưa biết được cô ta sẽ có động tĩnh gì nên không thể manh động…

Những màu sắc mỏng manh nhẹ như sương phai mờ dần một cách nhẹ nhàng trong khi mặt trời lặn đã cất đi những ánh vàng lộng lẫy trên nền trời, giữa trời đất bao la nổi bật lên những khoảng tương phản lạ lùng, hoàng hôn trên đất nước Ai Cập có một vẻ siêu nhiên và khó quên…

Trong sa mạc rộng lớn mênh mông, bầy lạc đà mệt mỏi bước đi chậm chạp, từng bước chân nặng nề được nện xuống, hạt cát nhỏ li ti trườn bò lên nhau mà lăn xuống, một số khác thì bám vào chân của bầy lạc đà. Phía bên kia sa mạc lại là bờ sông Nin phù sa màu mỡ, nó đã góp phần không nhỏ vào sự phồn thịnh của Ai Cập…

Bầu trời xám ngắt bắt đầu tối dần…

Izumin kéo Asisư ngồi dậy, để đầu nàng dựa vào ngực mình, khẽ nắm tay nàng lại, trên môi xuất hiện nụ cười hiếm thấy: “ Asisư, nhìn xem, hoàng hôn đấy!”

Người kia vẫn bất động không trả lời, Izumin lại cười khổ: “ Ta đầu hàng nàng rồi! Asisư…”

Hắn giữ nguyên tư thế đó, cả 2 đều bất động, một người thất thần nhìn ra bên ngoài, còn người kia, đôi mắt xinh đẹp linh động thường ngày vẫn nhắm lại…

Bà Mura quỳ rạp xuống đất, giọng điệu bất lực: “ Hoàng tử, chuyện đã như vậy rồi, ngài có ngồi đó cũng như vậy thôi…”

-     Hoàng tử, tình hình bên ngoài cũng đã biến chuyển rồi, hoàng phi Carol đã thả mình xuống sông Nin, triều đình Ai Cập đang vô cùng rối ren…

Izumin bỏ ngoài tai tất cả mọi lời nói, coi như không nghe thấy gì hết; đưa tay khẽ vén tóc Asisư lên, dừng lại nơi gò má, ánh mắt dịu dàng: “ Nàng lạnh quá…”

Đến lúc này Therru đứng bật dậy thét lên: “ Hoàng tử, người có ngồi thế này mười năm nữa nữ hoàng cũng không sống lại đâu…”

Câu nói vừa chấm dứt, mọi người đều lo lắng thay cho nàng. Không biết Izumin đã rút kiếm từ khi nào, chỉ thấy bóng dáng hắn nhẹ nhàng lướt tới, lưỡi gươm lạnh buốt bóng loáng kề lên cổ Therru. Hai mắt Izumin đỏ lên, gân mắt hằn rõ từng đường, vẻ mặt hung ác, chỉ nghe thấy tiếng nghiến răng ken két. Một tay ôm Asisư, tay kia ấn chặt kiếm…

Therru bị hù dọa không ít nhưng vẫn kiên cường cố gắng không dám khóc thành tiếng, một vệt máu dài chảy ra… Giọng điệu khản đặc lạnh lùng không chút hơi ấm rít lên:

-     Ai bảo nàng đã chết? Ngươi dám nói xằng bậy, có tin một kiếm này của ta lấy mạng ngươi hay không?

Bà Mura chụp lấy ống tay áo của Izumin, cố nén tiếng nấc, chỉ thấy nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, tóc tai rối loạn: “ Hoàng tử, người giết Therru thì nữ hoàng sẽ hận người…”

Hắn khựng lại, tay buông lỏng xuống, thả thanh gươm rơi tự do. Therru mặt trắng bệch té xuống đất, tay ôm cổ trốn ra sau lưng bà Mura; riêng Ruka từ đầu đến giờ vẫn im lặng cúi gằm mặt, tay đặt lên thanh kiếm đeo ngang hông. Không phải do hoàng tử chưa hạ lệnh thì hắn đã lao vào đâm cho bà nữ hoàng giả mạo kia một phát rồi, nếu không phải bọn chúng bày mưu tính kế thì mọi chuyện đâu như thế này… 

-     Bà Mura, lấy áo choàng của Asisư cho ta, ông đội trưởng, cho người đưa thư nói với cha ta cử quân đến Lybia, nhưng nhớ không được kinh động đến những nước lân bang, chờ có lệnh của ta thì tấn công… Ruka, ngươi cùng vài binh lính đi bắt mụ Kirke về đây… tất cả những người còn lại đi theo ta…

Izumin mặc áo choàng vào cho Asisư chưa đủ, còn giấu nàng vào trong lớp áo choàng của mình, khuôn mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh một lượt, sau đó bế Asisư dẫn đầu đi ra ngoài. Mọi người khẽ nhìn nhau, trong lòng nhẹ nhõm phần nào… Hoàng tử đa mưu túc trí của bọn họ cuối cùng đã bình tâm lại rồi…

Thế nhưng nữ hoàng…

……………………………………………..  

Tiểu Thiên khó khăn mở mắt ra, một cơn đau nhói từ bàn tay phải truyền lên. Nàng khẽ nhăn mặt, cây kim truyền nước biển bị gãy rồi…

Không quan tâm đến máu đang chảy, nàng ngạc nhiên nhìn xung quanh. Đây hình như là bệnh viện, mùi cồn, mùi bông băng y tế, mùi thuốc mê nồng nặc, từ rèm cửa đến gra giường, ngay cả bộ quần áo nàng đang mặc cũng là màu trắng…

Nàng còn sống sao? Cứ tưởng rơi xuống sông là chết rồi, không ngờ vẫn còn sống…

Lão cha nàng mà biết nàng còn sống thì sao nhỉ?

Nhưng không đúng, hôm đó sát thủ của lão cha nàng đứng đặc nghẹt trên bờ, không lí nào chúng lại tha chết cho nàng…

Đang không ngừng tự đặt ra câu hỏi cho bản thân mình thì cánh cửa phòng bật mở…

Chưa kịp định hình lại thì Tiểu Thiên đã bị ôm chặt cứng đến độ nghẹt thở…

-     Tiểu thư, cô tỉnh rồi, cô định hù già chết sao?

-     Dương quả gia? Sao… sao tôi lại ở đây? Còn nữa… sao ông cũng ở đây?

-     Là ông chủ - ông ngoại của cô ở bên Mĩ phái người về bảo vệ cô, nhờ vào chứng cứ của cô tìm ra nên đã đưa chúng vào nhà đá cả rồi… cuối cùng phu nhân cũng an lòng nhắm mắt…

-     Bọn họ … đều bị bắt…

-     Vâng!

Tiểu Thiên im lặng, nhẹ nhàng nằm xuống giường, tay gác hờ lên trán…

Mục đích suốt thời gian qua của nàng chính là như vậy, muốn tìm ra bằng chứng rằng chính bọn họ đã âm mưu hãm hại mẹ nàng để chiếm đoạt tài sản. Bây giờ bọn chúng đã phải đền tội rồi…

-     Dương quản gia, ông ngoại có đến đây không?

-     Dạ không, ông chủ vô cùng bận rộn nên…

-     Ừm, tôi hiểu… 

-     Tiểu thư…

-     À, tôi hôn mê bao lâu rồi?

-     Là một năm, suốt một năm đó mạng sống của tiểu thư được duy trì toàn bộ bằng máy móc

-     Cái gì? Một năm?

-     Dạ vâng… tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi, để tôi đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô…

Tiểu Thiên sững người ngồi nhìn ra ngoài cưa sổ… Một vài cơn gió nhẹ nhàn thổi vào, thoang thoảng hương thơm của hoa đào… Mùa xuân à? Trăm hoa khoe sắc à… Bóng đèn điện, máy lạnh…

Sao tất cả mọi thứ lại lạ lẫm như thế này…

Thời gian một tháng trôi qua khá nhanh, Tiểu Thiên từ ngày tỉnh lại thì sức khỏe hồi phục vô cùng nhanh chóng, hiện tại nàng đang ở trong phòng đọc vài quyển sách thì ngủ thiếp đi khi nào không hay… Trong giấc ngủ chập chờn, lại những hình ảnh đó, những hình ảnh hàng đêm nàng vẫn nhìn thấy…

Cảm giác được người đó ôm chặt, đến khi tỉnh giấc vẫn có thể nhận thấy...

Vô cùng quen thuộc…

Trái tim cứ quặn thắt lại, nhói lên vài cái…

Tiểu Thiên giật mình thức dậy, ngó nhìn xung quanh

Nàng vẫn ở đây, thế kỉ 21, tại nhà nàng… Sao nàng cứ có cảm giác nàng đã từng sống ở một nơi khác xa thế này...

Điều quan trọng là, hình như nàng yêu người trong giấc mơ đó… Hóa ra đây gọi là người trong mộng   =..=’

Bất ngờ một cơn gió thổi mạnh vào bật tung cả cánh cửa sổ. Tiểu Thiên vội chạy đến vươn tay gài chốt lại, chán nản quay về giường của mình… Quyển sách nàng đang đọc dở chưa kịp đánh dấu đã bị gió thổi tung lên cả rồi…

Ánh mắt chợt dừng lại ở trang sách đang mở, trên đó là hình ảnh của một hầm mộ cổ trong kim tự tháp, trên vách tường có vô số hình vẽ chi chit chằng chịt. Những người không biết nhìn vào sẽ thấy vô cùng nhàm chán nhưng Tiểu Thiên lại trợn ngược mắt, hấp tấp chụp lấy quyển sách, tay run run giữ yên nó…

Trên tường khắc họa rất nhiều chi tiết, rất nhiều hình vẽ nhưng…không thể nào nhầm được, bộ dáng đó vô cùng quen thuộc… 

Bên dưới bức hình được ghi chú: “ Các nhà khảo cổ vẫn chưa có khả năng dịch được đoạn văn tự cổ dưới đây, tuy nhiên, trong hầm mộ này có rất nhiều chữ tượng hình là một cô gái trẻ, bên cạnh có một người nhưng trang phục người này không phải là của Ai Cập mà là của Hitaito – Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay…”

Hitaito? Hoàng tử Hitaito?

“ Nữ hoàng Ai Cập qua đời, vương tử Hitaito từ bỏ ngôi vị, cả hai cùng nhau yên nghỉ để quay về bên cạnh Thần Ra, hầm mộ nằm ở…”

Tiểu Thiên nâng gọng kiếng, căng mắt cố gắng nhìn những thông tin còn lại nhưng giới hạn của bức hình chỉ có bấy nhiêu, muốn xem tiếp ắt hẳn phải gặp tận mắt bức tường đó

Nhưng làm sao mà nàng có thể đọc được chữ Ai Cập cổ đại?

Câu hỏi đó chỉ kịp hiện lên rồi biến mất nhanh chóng, nàng không có thời gian để quan tâ, những chuyện này. Tiếp tục lật quyển sách với tốc độ kinh hoành để tìm thêm thông tin nhưng những trang phía sau lại là Hy Lạp, truyền thuyết về vị vua đầu tiên của đế chế La Mã cổ đại…

Xoẹt!!!

Tráng sách bị xé rời ra, Tiểu Thiên nhanh chóng rút máy tính ra, mở google rồi khựng lại

Biết tìm kiếm từ đâu bây giờ?

Nàng lấy trang sách lên xem kĩ lại một lần nữa rồi thận trọng gõ “ Thần Ra”

Một loạt các hình ảnh hiện ra kèm theo vô số thông tin; “một người với đầu Diều hâu và có đội vương miện với một đĩa mặt trời trên đĩnh đầu, ngoài ra còn ở dạng một người với đầu của Bọ hung, hay là người với đầu của Cừu đực”

Trong trí nhớ của nàng bất ngờ xuất hiện hình ảnh của một pho tựng khổng lồ, cao bằng mấy tòa nhà 20 tầng, được làm bằng vàng nguyên chất, chạm khắc tinh xảo, mắt được nạm ngọc lam xanh, những tia sáng đầu tiên của ngày mới sẽ chiếu vào viên ngọc, từ đó phản chiếu vào những tấm gường đồng đặt xung quanh khiến cả thần điện đang âm u sáng rực lên như ban ngày, ánh sáng màu xanh nhạt tăng thêm vẻ huyền bí, từng nữ quan tư tế cúi đầu đi vào, trên tay ôm bình hoa sen tươi mới…

Đây là chuyện gì?

Khung cảnh đó khá là quen thuộc, rất đỗi quen thuộc. Cái nàng cần bây giờ chính là làm sao có thể đến được cái lăng mộ trong sách kia, những thứ khác không quan tâm…