Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

-     Để xem nào… 0199xxxxxx….

“ Tút Tút Tút….Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách…”

-     A, đồ sách rởm, đồ mạng rởm, đồ số điện thoại rởm…

Tiểu Thiên tức tối ném cái điện thoại xuống nệm, lại tiếp tục quay sang nghiên cứu quyển sách đó ( chị ấy chỉ dám ném xuống nệm thôi ạ D )

Xem nào, số điện thoại… nhà xuất bản… email,…

Chả phải tất cả nàng đều đã thử qua rồi sao, không có số điện thoại nào liên lạc được, email thì nàng vừa mới gửi đi cách đây 20p, chắc khoảng 20 năm nữa sẽ có hồi âm    _ _”

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ… Hiện tại nàng đang rất cần nói chuyện với những người viết quyển sách này…

Bất chợt một cái tên khiến nàng chú ý. Từ nãy đến giờ chỉ lo xăm soi bức ảnh, sau đó dày vò hai trang bìa mà không quan tâm đến nó, nó nằm ngay trang áp chót, ở phần tác giả.

Nguồn cung cấp: “ Nhà khảo cổ Carol Rido”

Carol… Rido?

Đùa à? Nhân vật trong manga chui ra ngoài rồi à? Thế giới này loạn rồi à?

Có khi nào người đánh máy cuốn sách này là Menfuisư hay không nhễ?

Có! Có đấy! Trừ khi Izumin hết yêu Carol mà quay sang yêu Asisư thì chuyện này là có thể!



Izumin …

Hoàng tử Izumin…

Tóc bạch kim, khuôn mặt như tạc tượng, ánh mắt lạnh lùng không chút hơi ấm… vô cùng cô đơn tĩnh mịch… 

Hoàng tử của Hitaito…

Vương tử Hitaito…

…..

Tiểu Thiên phi thẳng từ trên giường xuống đến bên cạnh kệ sách của mình, gra giường vì hành động thô bạo của nàng mà nhăn nhúm thành 1 đống, ngay cả dép cũng không kịp xỏ

Không thấy, không thấy…

Kho truyện tranh của nàng đâu rồi? Nguyên bộ truyện Nữ Hoàng Ai Cập của nàng đâu rồi? 

Toàn bộ sách báo trên kệ đều bị ném xuống đất mà vẫn chưa thấy, Tiểu Thiên chạy đến rút cái hộc bàn ra, lật ngược xuống. Những thứ rơi ra là chun cột tóc, nơ, cài đầu, thiệp chúc mừng sinh nhật, thiệp mừng giáng sinh, đĩa phim hoạt hình…

Tuyệt nhiên không hề có thứ nàng muốn kiếm.

Như sực nhớ ra chuyện gì, Tiểu Thiên lại lồm cồm bò lên giường, lôi cái máy tính lại, vẫn chiêu trò lên mạng tìm kiếm… Google muôn năm!

……………..

Từ khóa tìm kiếm: “ Izumin”

Kết quả tìm kiếm: 

“ Izwedz, Thiết kế theo chuẩn…” 

“ IZZI _ Công ty cổ phần sữa Hà Nội” 

“ Anime Anazuma”

“ Bản đồ tư duy Imindmap”

___________ 

Từ khóa tìm kiếm: “ Hoàng tử Izumin của Hitaito”

Kết quả: “ Không tìm thấy”

Từ khóa tìm kiếm: “ Hoàng đế Ai Cập Menfuisư”

Kết quả: “ Không tìm thấy”

Từ khóa tìm kiếm: “ Truyện tranh Nữ Hoàng Ai Cập”

Kết quả: “ Không tìm thấy”

…….

Không thể nào… Cho dù bộ truyện đó dở tệ đi nhưng chắc hẳn cũng phải có người xem chứ? Không lẽ bị dân chúng ném đá nhiều quá nên đã đưa lệnh thu hồi không cho in ấn hay phát hành gì tác phẩm đó nữa à? Thông tin cũng bị phong tỏa luôn???

Kì lạ, ngay cả bản thân nàng cũng còn bị nghiện bộ truyện tranh đó mà…

Còn cái tên cuối cùng…

Tiểu Thiên e ngại, thận trọng gõ từng phím một…

__________________ 

Từ khóa tìm kiếm: “ Carol Rido”

Kết quả: “ Carol Rido là nhà khảo cổ nhỏ tuổi nhất của ngành khảo cổ học Ai Cập, tuy mới 20 tuổi nhưng cô có thể nói ngôn ngữ Ai Cập cổ đại vô cùng trôi chảy và rành mạch, tất cả những mẫu văn tự cổ đại được tìm thấy đều do cô phiên dịch ra, hoặc sẽ cho cô kiểm tra xem nội dung có đúng hay không…. vv… Đặc biệt, sau lần mất tích thứ 2, cô được phát hiện trong 1 hầm mộ cổ mà các nhà khảo cổ đang khai quật… Có thể nói cô gái này là một bí ẩn…”

_________________ 

Tiểu Thiên thẩn thờ ngồi nhìn màn hình, cơ thể tựa hồ không thể cử động được, tay chân tê rần rần, da mặt căng cứng ra, cảm thấy đầu óc quay cuồng, căn phòng cứ quay tít mù tịt…

Sau đó có chuyện gì nàng cũng không nhớ nữa… 

Khi nàng tỉnh lại cũng đã là sáng hôm sau…

Tiểu Thiên nhăn mặt gõ gõ đầu, loạng choạng đi mặc thêm cái áo khoác. Trời thì lạnh mà bụng thì đói meo. Đi rửa mặt cho tỉnh táo, nàng cầm điện thoại lên xem. 47 cuộc gọi nhỡ, là của Dương quản gia. Nàng hốt hoảng bấm nút gọi lại…

-     Tiểu thư, cô muốn giết tôi có phải không? Tại sao cả đêm không ra ăn uống, tôi gọi thì không mở cửa, điện thoại lại không nhấc máy… Cô muốn hù cho già chết phải không????

-     A, cháu… tại hôm qua cháu ngủ quên…

-     Cô ngủ quên thì cũng phải gọi điện nói với già chứ? Hôm nay già sẽ đi làm ổ khóa khác, phòng có 1 cái khóa duy nhất cô đã giữ mất rồi, nhỡ có chuyện gì thì làm thế nào? Không thể nuông chiều cô mãi được… 

Tiểu Thiên bị chặn họng nín thing, muốn chen vào cũng không xong…

Ngủ quên mà cũng phải gọi điện thoại báo nữa à?

“ A, Dương quản gia a, cháu là Tiểu Thiên đây, hôm nay cháu ngủ quên, ông không cần lo lắng nhé…”

Nhìn đi, nhìn đi, có giống ai hay không?

-     Cháu đói bụng quá…

-     Cô mở cửa phòng đi

Nàng nửa tin nửa ngờ, từ từ thận trọng tiến đến bên cánh cửa, bàn tay nhỏ nhắn vặn nhẹ một cái, cửa phòng hé ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt như khủng bố của quản gia, phía sau là 1 xe đẩy đồ ăn hơi bị hoành tráng…

><><><><><><><><><><

Tiểu Thiên mệt mỏi lết đến tiêm sách thứ n+1…

Không một tiệm sách nào có bán bộ Nữ Hoàng Ai Cập cả…

Lẽ ra cái thứ đứng No.1* của sách đỏ phải là bộ truyện này chứ nhỉ?

*No.1: number one

Nhà sách cũng không có bán, tiệm sách cũ không bán, mua bán qua mạng cũng không bán… Không phải là không bán mà chính xác là không ai biết đến nó, cứ nghe nàng hỏi xong đực mặt ra

Cứ như nó bốc hơi khỏi thế giới rồi vậy; không lẽ chỉ có 1 mình nàng biết nó thôi ư?

Đang lúc chán nản thì điện thoại rung lên, là Dương quản gia gọi:

-     Cháu nghe đây!

-     Tiểu thư, chúng ta đã sắp lịch với viện bảo tàng Cairo rồi, cô sẽ đến gặp cái cô giáo sư cà rốt gì ấy vào thứ 7 tuần này…

-     Cô ấy… có thật sao? Cô Carol Rido ấy…

-     … Sao cô nằng nặc bắt tôi hẹn rồi bây giờ lại hỏi người ta có thật hay không… Cô đùa tôi à?

-     Oa, gặp được rồi sao? Hô Hô… ==’

-     Ừ, nhưng ông chủ phải bỏ ra 1 khoản tiền không nhỏ đâu…

-     Vậy nhá, cháu về chuẩn bị quần áo đây!

-     …

Không rõ tương lai sẽ như thế nào, nhưng mấu chốt mà duy nhất mà nàng có chính là cô Carol này. Nàng có cảm giác trong suốt thời gian này bị tai nạn phải nằm im bất động đã xảy ra chuyện gì đó, khoảng thời gian đó rất dài, không phải chỉ là 1 năm mà hình như dài hơn như vậy nhiều… 

Nhưng rốt cục có chuyện gì thì nàng lại không rõ, cứ mập mờ…

Nhất định phải làm rõ mọi chuyện…