Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 5



Gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô đưa tới, làn da thực sự rất đẹp, không có nửa điểm tỳ vết nào, tinh tế giống như minh châu.

Ánh sáng chiếu lên trán cô, đôi đồng tử nhỏ nhỏ, làm cô càng thêm đẹp.

Đôi môi đỏ chu ra, kéo anh đến.

Ánh mắt của Doãn Mặc thâm trầm, đôi mắt gần như chặm vào gương mặt của cô.

Cổ họng của anh như có hạt cát hay sỏi nghiền qua, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.

"Anh nhanh lên chút nào!" Đại khái là chờ một hồi lâu mà không được đáp lại, mày của Mộ Dữu nhăn lại, không có chút nhẫn nại mà thúc giục anh.

Cô sợ chưa kịp bắt đầu, mà chú nhỏ của đã đi đến.

Doãn Mặc nhìn đôi môi đang chu lên, ôn nhu lấy ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm cô.

Anh cuối đầu đưa lại gần, khuôn mặt hai người ngày càng gần thêm một chút, chóp mũi như có như không chạm vào nhau, ấm áp hô hấp dây dưa.

Anh ngửi được hương vị ngọt ngào trên người cô, tươi mát như mùi hoa sơn chi.

Hương vị có chút thanh đạm, bất động thanh sắc, người thêm một chút làm tâm trí nổi lên gợn sóng, dễ dàng trầm mê vào nó.

Ánh mắt của anh nồng cháy, bàn tay vuốt ve làn da mịn màn của cô.

Mộ Dữu run rẩy, lông mi chớp chớp vài cái, bỗng dưng mở mắt ra, đôi diện là ánh mắt sâu không thấy đáy.

Rốt cuộc cô cũng cảm nhận được nguy hiểm, không tự giác mà Mộ Dữu bước chân lùi lại phía sau.

Không ngờ là Doãn Mặc lại tiến tới, trong chốc lát liền nắm lấy cổ tay của cô, đem cô đẩy ngã trên sô pha.

Thân mình của anh áp lại, hoocmon mãnh liệt đem cô bao quanh lại, Mộ Dữu đỏ mặt.

Tiếng bước chân từ xa tới gần.

Mộ Du Trầm cầm theo chìa khoá xe đi vào nhà, vừa nhấc mắt lên liền thấy một màn ____

Doãn Mặc đem Mộ Dữu đè lên trên sô pha, môi của hai người gần nhau trong gang tấc, giây tiếp theo như muốn nuốt lấy đôi phương.

Chân của Mộ Du Trầm ngừng lại, bỗng nhiên cảm thấy chính mình xuất hiện không đúng lúc.

Trong lòng của anh vô cùng ngạc nhiên, vừa mới đi chưa đến hai phút, giờ trở về để lấy đồ, như thế nào lại giống như đi vào lộn nhà vậy chứ?

Rõ ràng là mới nảy hai người này có phải như vậy đâu.

Anh bây giờ đang suy nghĩ mình nên ở lại hay đi ra mới là phương án tốt đây.

Còn chưa kịp quay người rời đi, hai người trên sô pha hình như phát hiện ra, đồng thời đem ánh mắt nhìn lại đây.

Mộ Du Trầm cũng bọn họ đối mắt với nhau, không khí tựa hồ trong phút chốc như ngưng lại.

Nhìn thấy hình ảnh như này, rõ ràng người nên cảm thấy xấu hổ chính là hai người kia, nhưng mà Mộ Du Trầm lại cảm thấy bọn họ không có chút gì là giống như đang xấu hổ.

Anh ho vài tiếng, nhất thời không biết nên nói gì, nhưng cũng đành phải biết rõ mà cố ý hỏi: "Hai người, là chuẩn bị làm gì thế?"

Mộ Dữu xấu hổ không chịu được, thật sự không rõ vì sao vừa nảy mình lại có thể ra cái chủ ý như vậy.

May mắn là không bước tới, nếu như thật sự bị chú nhỏ bắt gặp hai người họ đang hôn môi, cô nhất định phải đi phẫu thuật thẩm mĩ, bằng không thì không có mặt mũi nào mà gặp chú nhỏ cả.

Cô vội duỗi tay đẩy Doãn Mặc ra, nhưng mà người đàn ông này không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu bình tĩnh nhìn về phía Mộ Du Trầm: "Tớ cùng bạn gái của mình đang thất thiết với nhau, tiếp theo là định sẽ hôn môi."

Anh mang theo nhẫn nại cùng khắc chế, nhìn Mộ Du Trầm mà kiến nghị, "Cậu không phải là nên suy xét tránh mặt đi một chút à?"

Mộ Dữu & Mộ Du Trầm: "....."

Mộ Du Trầm sống đến giờ này rồi, mà chưa bao giờ phải trải qua cục diện xấu hổ như bây giờ.

Bạn thân của anh đè lên người cô cháu gái của anh, đã vậy còn kêu anh phải tránh mặt.

Sắc mặt của Mộ Du Trầm lạnh xuống, đứng tại chỗ hai giây, cười lạnh một tiếng, rồi quyết đoán đi lên lầu.

Trong phòng khách lại một lần nữa chỉ còn lại hai người bọn họ, Mộ Dữu đến giờ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự khiếp sợ khi nghe lời nói lúc nảy của Doãn Mặc.

Đến nay cô cảm thấy rất khó hiểu, với cái gương mặt này của Doãn Mặc, lại như thế nào nghiêm trang không chút biểu tình, nói ra những lời đó với chú nhỏ của cô.

Rõ ràng là ngữ khí lạnh như băng, nhưng truyền đến tai của Mộ Dữu, lại bất giác làm tai cô nóng lên, gương mặt cũng theo đó mà nhanh chóng đỏ bừng.

Mộ Dữu dùng sức đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy.

Cô nổ lực áp chế trái tim đang bất ổn mà đập nhanh, giọng nói mang sự chất vấn: "Anh sao lại như vậy chứ? Chúng ta là đang diễn trò cho chú nhỏ xem, tại sao anh lại đuổi chú ấy đi rồi!"

"Anh nói chúng ta đang thân thiết với nhau, còn không phải là chứng minh chúng ta thực sự đang ân ái?" Doãn Mặc rũ mắt nhìn cô, "Cậu ấy đi rồi, chứng tỏ là đã tin tưởng chúng ta."

Thấy anh phân tích như vậy, Mộ Dữu cảm thấy rất có đạo lý.

Xác thật là cái này rất logic, hơn nữa là hai người cũng không cần phải thật sự hôn môi.

"Cho nên là anh đem tôi đẩy ngã, chính là đoán chắc chú nhỏ tôi sẽ tới, nên cố ý diễn trò cho chú ấy xem?"

Thần sắc của Doãn Mặc hơi giật mình.

Cả người Mộ Dữu lại thả lỏng ra, đột nhiên chụp lấy vai của anh, cong mày lên miệng cười khanh khách nói: "Ai nha trước tiên anh phải nói với tôi đã chứ, sớm biết chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt với anh, diễn so với vừa rồi có chân thật hơn!"

Cô nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng mà về sau chúng ta ở trước mặt chú nhỏ, vẫn nên tiếp tục biểu hiện ân ái một chút, tránh cho chú ấy phát hiện ra điều gì."

Doãn Mặc: "Em muốn anh phối hợp với em?"

"Nếu như chú nhỏ biết đêm đó anh uống rượu loạn tính rồi khi dễ tôi, kết cục của anh sẽ không tốt đâu nhỉ? Hai ta đây là phối hợp với nhau, cùng cứu vớt cho nhau, nói như thế nào thì cũng là anh chiếm tiện nghi của tôi." Mộ Dữu khinh thường mà bĩu môi, đứng dậy chạy ra chỗ cách xa anh một chút.

Phía sau có động tĩnh truyền đến, Mộ Du Trầm từ trên lầu đang đi xuống dưới.

Mộ Dữu vừa mới đặt mông ngồi xuống ở một chỗ khác, sô pha còn chưa nóng, trong nháy mắt liền chạy như bay đến trước mặt Doãn Mặc, hai tay ôm lấy cánh tay của anh, mềm giọng làm nũng: "Anh sẽ đi công tác bao lâu vậy, có thể mang em đi theo được không, em không muốn anh đi, lỡ như em nhớ anh thì phải làm sao bây giờ?"

Doãn Mặc: "....."

Cô hơi bĩu môi, hai tròng mắt ngập nước, như sắp đầy chuẩn bị tràn ra.

Tốc độ thay đổi sắc mặt của cô quá nhanh, Doãn Mặc hoàn toàn không dự đoán trước được.

Sắc mặt của Mộ Du Trầm xanh trắng khó phân biệt, chỉ xem như trong phòng khách không có hai người bọn họ, nhanh chóng rời đi.

Thẳng đến khi xe một lần nữa rời khỏi biệt thự, Doãn Mặc rũ mắt nhìn cô, chân thành đánh giá một cái: "Em vừa rồi diễn rất tốt đấy, không đi làm diễn viên thật sự là tổn thất lớn cho ngành phim ảnh của nước nhà đấy."

Mộ Dữu hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy anh một phen: "Anh cũng có cái năng lực này đó."

Anh bị đẩy đến lảo đảo, Mộ Dữu không để ý chút nào, ném ánh mắt xuống, ngạo kiều mà ngẩng cằm, nghênh ngang lên lầu, "Đi thong thả, không tiễn!"

Doãn Mặc: "....."

____

Buổi tối Thư Minh Yên ở trong phòng thu thập hành lý, Mộ Dữu ghé vào trên giường cùng cô nàng tâm sự chuyện lúc chiều.

"Mộ Du Trầm là người cầm quyền Mộ thị, vốn không phải là đối tượng dễ lừa gạt. Từ nhỏ cậu đã bị chú ấy quản, dưới mí mắt của chú ấy mà làm chuyện này, về sau cậu còn phải lo lắng đề phòng như thế nào nữa chứ."

Thư Minh Yên từ trong tủ quần áo lấy quần áo ra, bỏ vào va li, hỏi cô, "Doãn Mặc nói với cậu suy xét việc cùng anh ấy kết hôn, cậu nghĩ như thế nào rồi?"

Mộ Dữu nâng má: "Còn nghĩ như thế nào chứ? Đương nhiên là nửa điểm đều không có!"

Cô nghĩ nghĩ, "Chú nhỏ mình ngày nào cũng bận rộn như vậy, sẽ không thể nào nhìn chằm chằm vào chuyện của mình, qua hai ngày nữa không phải là đến khai giảng rồi sao, tớ ở lại trường học không thường xuyên về nha, đợi qua một thời gian nữa chú nhỏ liền quên việc đó đi."

Thư Minh Yên còn xếp vào va li một ít đồ vật, Mộ Dữu hỏi cô nàng: "Cậu chừng nào sẽ đi?"

Thư Minh Yên: "Vé máy bay tớ đã mua rồi, ở nhà chơi với ông nội cậu qua tết Nguyên Tiêu sẽ đi."

Thư Minh Yên cùng với Mộ Dữu bằng tuổi với nhau, đều là học năm ba.

Trường đại học của cô nàng ở Trường Hoàn, khoảng cách khá xa, nên muốn đi trước vài ngày.

Nhớ tới việc này Mộ Dữu liền lải nhải: "Cậu nói một chút đi, lúc trước giống tớ cùng nhau ở lại An Cầm thì tốt rồi, gần nhà, còn cậu thì phải chạy đến một nơi xa như vậy, Trường Hoàn thời tiết lạnh, đến bây giờ vẫn còn tuyết, cậu lại sợ lạnh như vậy."

Thư Minh Yên cười chỉ chỉ va li: "Tớ đã mang theo rất nhiều áo khoác, hơn nữa Trường Hoàn cũng không lạnh đến như vậy đâu."

Mộ Dữu ở trên giường lăn qua lăn lại, nhìn chằm chằm lên trần nhà: "Cậu đi rồi trong nhà liền không có ai nói chuyện với tớ, đến lúc đó tớ cũng về trường sớm một chút mới được."

Cô ghé mắt nhìn về phía Thư Minh Yên, "Còn nửa năm nữa là đến kì thực tập năm tư, cậu lúc đó có trở về không?"

Thư Minh Yên đem hành lý đóng lại, nằm xuống cùng với Mộ Dữu: "Vẫn không có ý định, nhưng để xem tình huống đã."

Mộ Dữu nghĩ nghĩ: "Kỳ thật tớ cũng chưa nghĩ là sẽ đi đâu để thực tập."

Thư Minh Yên nói: "Tập đoàn Mộ thị có làm bên mảng du lịch, đến lúc đó cậu trở về đi theo chú nhỏ, sẽ học được rất nhiều thứ."

Mộ Dữu lắc đầu: "Tớ mới không chịu đâu, bình thường chú nhỏ quản tớ nghiêm như vậy, đi theo chú ấy sao tớ chịu dày vò nổi chứ?

Thư Minh Yên: "Mấy năm nay tập đoàn của Doãn Mặc làm ở ngành sản xuất phát triển du lịch khá tốt, hẳn là cậu với anh ấy sẽ có nhiều điểm chung. Không tính đến cậu cùng với Doãn Mặc có loại quan hệ này, chỉ đơn thuần là phương diện nghề nghiệp thì cậu thử suy xét, Doãn Thị vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt."

Mộ Dữu khinh thường nói: "Tớ mới không suy xét đó."

Thư Minh Yên cười: "Dù sao vẫn còn nửa năm nữa, đến lúc đó lại xem xét."

___

Doãn Mặc đi công tác liền không thấy có động tĩnh gì, chú nhỏ mỗi ngày cũng bận rộn công tác, buổi tối ở tại chung cư, không có việc gì lớn liền không trở về.

Tới ngày tết Nguyên Tiêu, lão gia tử cho mấy người giúp việc nghỉ vài ngày, để bọn họ về đoàn tụ cùng với gia đình.

Thư Minh Yên muốn đích thân xuống bếp làm bánh trôi cho lão gia tử, Mộ Dữu giúp cô nàng cùng nhau làm.

Thư Minh Yên khéo tay, làm ra được bánh trôi có đủ màu sắc.

Buổi tối ba người nấu một nồi bánh trôi.

Bánh trôi nhỏ nhỏ, bên trong có nhân, nấu chín liền nhìn thấu bên trong. Cắn một cái, có thể cảm nhận được nhân mè đen, vị thơm ngon đọng mãi trong miệng.

Lão gia tử ăn ngon miệng khen không ngớt: "Nha đầu Minh Yên tay nghề càng ngày càng tốt."

Mộ Dữu cắn cắn thìa, ghen tị nói: "Rõ ràng là hai bọn cháu cùng nhau làm, vậy mà ông nội lại không khen cháu."

Lão gia tử giận cô: "Nay còn biết tranh công à, sao buổi chiều ông thấy cháu ở chỗ kia ăn đào."

Mộ Dữu ăn một miếng chè: "Cháu không biết làm nên muốn tới đó để học mà."

Lão gia tử: "Học như thế nào?"

Mộ Dữu lắc đầu: "Không được, bởi vậy nên mới ăn nhiều đào để bổ não ạ."

Lão gia tử & Thư Minh Yên: "....."

Trên bàn cơm tràn đầy tiếng cười, ba người đang ăn thì Mộ Du Trầm trở về.

Lão gia tử cũng không trông cậy anh sẽ về nhà, thấy vậy hiếm lạ: "Con trở về đúng lúc lắm, mau tới nếm thử bánh trôi mà nha đầu Minh Yên làm này."

Xong quay qua nói với Mộ Dữu: "Trong nồi vẫn còn, mau tới giúp chú nhỏ con múc một chén đi."

Mộ Dữu đáp ứng, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Bưng một chén bánh trôi lại, Mộ Du Trầm đưa tay qua.

Anh cởi áo khoác vắt sau lưng ghê, tuỳ tày kéo ghế ra ngồi xuống.

Mộ Dữu đem bánh trôi để vào tay của anh, Mộ Du Trầm cầm lấy, hỏi cô: "Khi nào thì khai giảng?"

"Qua tết Nguyên Tiêu ạ." Mộ Dữu ngồi xuống vị trí của mình.

Lao gia tử hỏi Mộ Du Trầm: "Tết Nguyên Tiêu lại qua một năm nữa, con chừng nào mới đem bạn gái về?"

Mộ Du Trầm cầm thìa lên uống một ngụm, không có cảm xúc: "Không vội, con không thích."

Lão gia tử nghe những lời này căn bản không tin: "Doãn Mặc thì sao? Nó thế mà còn có thể cùng tiểu Dữu yêu đương, còn con thì cứ bảo không thích là sao?"

Nói đến đây, lão gia tử lại hỏi Mộ Dữu, "Doãn Mặc đã đi công tác được vài ngày, khi nào nó sẽ trở về?"

Mộ Dữu bị hỏi đến nghẹn lại.

Cô cùng Doãn Mặc mấy ngày nào cũng không có liên hệ với nhau, làm sao cô biết được chứ?

Mộ Dữu liếm môi dưới: "Bên kia cùng trong nước khác múi giờ, bình thường cháu làm việc với nghỉ ngơi tương đối quy luật, cho nên không có liên hệ với anh ấy nhiều, cũng không có hỏi qua."

Cũng không biết là câu trả lời này được chưa, Mộ Dữu chó chút chột dạ.

Cân nhắc một chút, cô cảm thấy thấy nên cần diễn ân ái trước mặt chú nhỏ, để chứng minh quan hệ của bọn họ rất tốt."

Trong mắt khẽ nhúc nhích, cô quay đầu nhìn về phía Mộ Du Trầm: "Chú nhỏ, chú cùng bạn trai cháu có liên hệ với nhau không? Cũng không biết khi nào anh ấy sẽ về nước, cháu nhớ anh ấy rất nhiều luôn."

Mộ Du Trầm liếc cô một cái: "Nhớ nhiều?".

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

Mộ Dữu: "Một ngày không thấy như cách ba năm, tóm lại chính là rất nhớ anh ấy."

Toàn thân Mộ Du Trầm nổi da gà.

Trầm ngâm, anh mở điện thoại ra, gọi điện bằng Wechat.

Rất nhanh, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh: "Có chuyện gì?"

Là giọng nói của Doãn Mặc.

Mộ Dữu: "?"

Chú nhỏ gọi điện thoại cho Doãn Mặc làm gì chứ?!

Mộ Du Trầm nói vào điện thoại: "Khi nào cậu sẽ về nước."

Doãn Mặc: "Tuần sau, có việc gì à?"

Mộ Du Trầm: "Không có chuyện gì, nhưng mà bạn gái cậu nói là rất nhớ cậu, đặc biệt đặc biệt nhớ, một ngày không thấy như cách ba năm."

Mộ Dữu: "!"

Tắt điện thoại, Mộ Du Trầm nói với cô: "Chuyện tình yêu của hai người, thì chái tự nói cho cậu ấy nghe, nói với chú, Doãn Mặc không nghe được.

Mộ Dữu: "....."

Mộ Du Trầm nói thầm trong lòng, nha đầu này gần đây lại có thêm tật xấu, cứ ở trước mặt anh mà khoe ân ái.

May mắn đó chính là Doãn Mặc nên cũng bình thường, chứ nếu là người khác, anh nhất định sẽ không bỏ qua.

Anh vừa buông điện thoại ra, trên màn hình Wechat có một tin nhắn đến.

Doãn Mặc: [ Đã biết, làm phiền cậu chuyện đến bạn gái tớ là, tớ cũng rất nhớ cô ấy. ]

Doan Mặc: [ Đặc biệt đặc biệt nhớ. ]

Mộ Du Trầm đen mặt lại

Sao hai người lại không tự nhắn Wechat cho nhau chứ?