Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!

Chương 11: Rốt cuộc là nàng ngốc thật hay ngốc giả?​



Nàng cố ý, nàng nhất định là cố ý!

Sắc mặt Phượng Thanh Âm càng lúc càng rét lạnh, tay cũng càng siết càng chặt.

Bỗng nhiên, nàng bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay Phượng Cửu Nhi.

Đáy mắt oán hận khiến trang dung tinh xảo trên mặt nàng trở nên vặn vẹo dữ tợn.

"Phượng Cửu Nhi, ngươi thật sự không nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?"

Cửu Nhi bị nàng bóp đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại: "Thanh Âm tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ làm ta đau."

Ách nô vội vàng lại gần, đẩy tay Phượng Thanh Âm ra, cẩn thận thổi cổ tay bị bóp đỏ của Cửu Nhi.

Phượng Thanh Âm thật sự không có cách nhìn ra bất kỳ chỗ không đúng nào từ đáy mắt Phượng Cửu Nhi, nàng cùng quá khứ căn bản không có điểm gì bất đồng.

Sao lại như vậy? Chẳng lẽ, lời nói vừa rồi thật sự là vô tình?

Nàng.. Vẫn là đứa ngốc kia, có đúng không?

Đứa ngốc ăn nói lung tung, ngược lại cũng tình hữu khả nguyên, chỉ là, lời như vậy thật sự đòi mạng!

Phượng Thanh Âm thở ra một hơi, ôn nhu cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn Cửu Nhi muội muội có phải là bị thương thật hay không."

Nàng khôi phục lại vẻ dịu dàng ngày thường, oán hận trong đáy mắt cũng nỗ lực đè xuống.

"Đúng rồi, Cửu Nhi muội muội, phụ thân nói các tỷ tỷ đều có thể đến học viện đế quốc đi học, trong tay muội còn có một danh sách.."

"Thanh Âm tỷ tỷ, tỷ gọi ai là phụ thân vậy? Chẳng lẽ không phải tỷ là con hoang do Ngọc nương cùng nam nhân lêu lổng sinh ra hả? Con hoang cũng có phụ thân sao?"

"Phượng Cửu Nhi!"

"Sao vậy? Mọi người đều nói như vậy, ta.. Ta nói sai rồi sao?" Phượng Cửu Nhi núp phía sau ách nô, tựa hồ bị lửa giận của Phượng Thanh Âm hù dọa.

Mặt ách nô vẫn như cũ không chút biểu tình, dù sao thì gương mặt hắn đã bị hủy, lại không biết nói chuyện, dưới mọi tình huống đều là làm một đồ trang sức.

Nhưng mà, đồ trang sức này có chút chướng mắt.

Phượng Thanh Âm giận đến mức ngực không ngừng đập phập phồng, sát khí càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn.

"Cửu Nhi, phụ thân.. Phụ thân muội đã nhận ta làm dưỡng nữ, bây giờ ta cũng là tiểu thư Phượng gia."

Ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nàng tiếp tục ôn nhu dụ dỗ nói: "Cửu Nhi, phụ thân nói muội còn quá nhỏ, sợ sau khi muội đến học viện đế quốc sẽ bị những người đó bắt nạt.."

"Trong học viện đế quốc đều là người xấu sao?" Mặt Phượng Cửu Nhi đầy ngây thơ hỏi.

"Dĩ nhiên!" Phượng Thanh Âm thấy nàng tin, lập tức nói tiếp: "Bọn họ đều là người xấu, chuyên bắt nạt tiểu cô nương, đánh người, thậm chí giết người, rất đáng sợ."

Phượng Cửu Nhi lại thu mình phía sau ách nô, Phượng Thanh Âm thấy vậy, trong lòng mừng rỡ.

"Cửu Nhi, ta là sợ muội đến đó sẽ bị những người đó hại chết, hay là muội nói thân thể muội không tốt, không thể đến học viện đế quốc tu tập, tỷ đi thay muội?"

Hóa ra đây mới là mục đích tối nay Phượng Thanh Âm "nhẫn nhục" đến tìm nàng.

Bởi vì nàng là dưỡng nữ, mặc dù là bát tiểu thư, nhưng danh không chính ngôn không thuận, cho nên trong số người nhập học căn bản không có nàng.

Phượng Cửu Nhi đang cười lạnh trong lòng, thay nàng đến học viện đế quốc? Nàng nằm mơ tiếp đi!

"Học viện đế quốc đáng sợ như vậy, không, ta sợ lắm, ta phải đi nói với gia gia!"

Phượng Cửu Nhi từ trên ghế nhảy xuống, muốn đi ra ngoài cửa.

Phượng Thanh Âm sợ hết hồn, hốt hoảng vội vàng đuổi theo: "Cửu Nhi, muội tìm gia gia làm gì?"

"Tỷ nói người của học viện đế quốc đều là người xấu, còn biết giết người, ta phải đi nói với gia gia, để gia gia nói với hoàng thượng, bắt hết đám người xấu đó đi."

"Cửu Nhi, muội không thể đi." Phượng Thanh Âm bị dọa sợ, tay chân luống cuống muốn ngăn cản: "Cửu Nhi, tỷ.. tỷ.. nói đùa với muội thôi, đừng đi."

Nếu để Phượng Cửu Nhi truyền lời này đi, chẳng phải là nàng sẽ đắc tội với một đống người sao?

Trong học viện đế quốc, tất cả đều là hoàng thân quý tộc, công tử thiên kim.

Đắc tội với những người đó, tương lai ở kinh thành, còn có thể sống tốt hay sao?