Phượng Cửu Nhi không biết mình bị đưa tới chỗ nào.
Sau khi bị Đế Vô Nhai lấy đi ngân châm vừa rồi, bỗng nhiên hắn tăng tốc đi nhanh giữa khe núi.
Gió lướt qua mặt nàng, giống như bị đao xẹt qua vậy, đau vô cùng.
Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể vùi đầu vào ngực Đế Vô Nhai, mượn việc này giảm bớt thống khổ do gió thổi tới.
Thần kinh bị nội lực của hắn đả thương còn chưa tỉnh lại, mơ màng, chờ nàng lúc thanh tỉnh liền phát hiện mình ngủ trên một cái giường.
Khiêm tốn nhưng không che giấu được trang sức khí phái, gian phòng mang phong vị cổ kính..
Nàng chống người dậy muốn từ trên giường đi xuống mới phát hiện tứ chi vẫn vô lực.
Vừa nãy Đế Vô Nhai đả thương hắc y nhân bằng nội lực cũng đã đả thương tới kinh mạch của nàng.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, nữ tử canh giữ ở cửa phòng lập tức cung kính nói: "Tôn chủ."
Sau khi cửa phòng bị đẩy ra, nam nhân tuyệt sắc mang nửa tấm mặt nạ bước vào.
"Ngươi muốn làm gì?" Phượng Cửu Nhi trợn to tròng mắt, trợn mắt nhìn thân thể thon dài của hắn.
Người này, vậy mà lại cởi y phục!
Đế Vô Nhai vứt áo khoác xuống, thậm chí cởi đai lưng, cởi áo ngoài, sau đó xoay người đi tới phía nàng.
Phượng Cửu Nhi còn muốn làm bộ trấn định, nhưng khi ngón tay thon dài của hắn dừng trên cổ áo nàng, xoạc một tiếng xé rách áo nàng, nàng không thể bình tĩnh được nữa.
"Ngươi cũng không nhìn mặt ta một chút, lớn lên thành như vậy, ngươi cũng gặm được sao?"
Trên mặt nàng còn có một khối vết sẹo xấu xí như vậy, hắn bị mù mắt nên không nhìn thấy à?
"Chỉ cần bên trong hợp khẩu vị của ta, bộ dáng xấu xí chút cũng không sao." Nam nhân bước chân dài tới, ngồi xuống mép giường.
Phượng Cửu Nhi giống như một hài tử không xương, trong nháy mắt rơi vào trong ngực hắn, mềm nhũn, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Lời của Đế Vô Nhai vừa dứt, lập tức khiến nàng ngại ngùng đỏ bừng mặt: "Vô sỉ!"