Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!

Chương 20: Là đang cười nhạo nàng không đủ mị lực sao?​



"Ngươi muốn làm gì?" Phượng Cửu Nhi muốn đẩy hắn ra.

Đế Vô Nhai chỉ tùy ý nhẹ nhàng ôm nàng liền phong tỏa tất cả đường lui của nàng.

Khí lực bị đánh mất của nàng đang dần dần ngưng tụ, nhưng vẫn không chống nổi một cái ôm tùy ý của hắn.

Rõ ràng dễ thấy rằng sức lực nam nhân và nữ nhân chênh lệch.

Cứ bị hắn ôm như vậy, nhìn tình huống trên người nàng hiện giờ, tư thế này thật sự là mập mờ khiến người đỏ mặt.

"Buông ra!" Phượng Cửu Nhi lớn như vậy, trước giờ chưa từng bị nam nhân khinh bạc qua, chỉ trừ Cửu vương gia đêm qua.

Nhưng lúc ấy Cửu vương gia bị bỏ thuốc mê hoặc tâm tính, không phải hắn cố ý.

Nhưng nam nhân này rõ ràng là cố ý!

Nàng dùng sức giãy dụa: "Buông ta ra!"

Đế Vô Nhai tiện tay đẩy một cái, thân thể Phượng Cửu Nhi bị hắn đẩy tới, đưa lưng về phía hắn.

Cánh tay dài của hắn vòng ra phía sau nàng, kéo nàng vào ngực mình.

Mùi hương trên người Phượng Cửu Nhi, quả nhiên có thể khiến hắn ngưng thần tĩnh khí, huyết khí quanh năm sôi trào hành hạ hắn cũng dần dần chìm xuống.

Đế Vô Nhai nhắm mắt, thân thể và tinh thần chưa từng được thả lỏng như vậy.

Phượng Cửu Nhi quả thực không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, rõ ràng cởi sạch y phục nàng, còn ôm nàng lăn lộn trên giường, nhưng hắn ngoại trừ ôm nàng, cũng không có bất kỳ cử động làm loạn nào khác.

Thậm chí, hình như hắn đã ngủ rồi?

Đây là đang cười nhạo dáng dấp nàng quá xấu xí không đủ mị lực, người ở trong ngực hắn vẫn không thể khiến hắn nảy sinh xúc cảm sao?

Ý gì vậy?

Thế nhưng hắn ngủ rồi, đối với nàng mà nói, ít nhất không phải là chuyện xấu.

Dè đặt muốn đẩy hắn ra, nhưng không nghĩ tới, cánh tay Đế Vô Nhai ôm nàng lại chặt như vậy, đẩy nửa ngày vẫn không động đậy chút nào.

Kinh mạch bị nội lực của hắn chấn thương vẫn chưa khỏi hẳn, sau khi đẩy một hồi, Phượng Cửu Nhi cũng mệt dần.

Chỉ bị một nam nhân xa lạ ngay cả mặt cũng không thấy rõ ôm ngủ, rất không được tự nhiên..

Rạng sáng hôm sau, Phượng Cửu Nhi tỉnh lại trong một chiếc xe ngựa, khi tỉnh lại, trên người đã mặc y phục đầy đủ.

Xe ngựa dừng trên đất bằng ở hậu sơn, vén rèm xe lên nhìn một cái, xung quanh hoang vắng không người ở.

Nhưng nàng rất nhanh liền nhận ra, nơi này là hậu sơn Phượng gia.

Vậy mà lại bị đưa đến chỗ này.

Bực mình nhất là nàng thậm chí còn không biết mình được mặc y phục vào không biết, được đưa tới nơi này từ bao giờ.

Tính cảnh giác tôi luyện từ lúc trước rốt cuộc đi đâu cả rồi?

Từ trên xe nhảy xuống, Phượng Cửu Nhi kinh ngạc phát hiện, không chỉ có gân mạch lành lặn, còn có một phần khí tức ấm áp trong thân thể.

Có người vận công trị thương cho nàng! Chẳng lẽ, là tôn chủ Thiên Tôn môn Đế Vô Nhai?

Nam nhân kia ngay cả mặt cũng không muốn cho người khác thấy, rốt cuộc là người có thân phận thật sự như nào?

Ngẩng đầu nhìn chân trời một cái, Phượng Cửu Nhi không chần chừ nữa, bước nhanh tới cửa sau Phượng phủ.

Xa xa trên đỉnh núi, một bóng người mảnh khảnh đứng đón gió.

Gió núi thổi bay mái tóc dài của hắn, phất qua gương mặt tuấn tú tuyệt thế, vẻ đẹp khuynh thành khiến cảnh vật xung quanh nhất thời mất đi sắc thái.

"Vương gia, nàng ấy đã trở về rồi." Ngự Kinh Phong nhìn Chiến Khuynh Thành một cái, lại nhìn bóng người nhỏ nhắn dưới núi càng lúc càng xa kia, trong lòng có mấy phần bất an.

"Vương gia, người dùng thân phận tôn chủ gặp nàng, vạn nhất bị nhận ra, chúng ta.."

Lời chưa nói xong, trước mắt thoáng thấy một bóng đen, liền thấy Cửu vương gia ống tay áo vung lên, xoay người đi.

Vương gia làm việc, hắn há có thể chất vấn?

Nhìn dáng vẻ này, những ngày sắp tới trong cuộc đời vương gia, chỉ sợ sẽ nhiều hơn một tiểu nha đầu Phượng Cửu Nhi.

Cũng không biết, đây đối với Vương gia mà nói, kết quả là phúc hay họa?

Liếc mắt nhìn về phía bóng người Phượng Cửu Nhi biến mất lần nữa, Ngự Kinh Phong thở dài một hơi, xoay người đuổi theo Chiến Khuynh Thành.