Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!

Chương 44: Nếu như bây giờ nguyện ý ở bên cạnh đệ.​



Có câu trưởng tẩu như nương, Vinh hoàng hậu là tẩu tử của Cửu vương gia, gọi một tiếng "A Cửu" cũng không phải không thể.

Nhưng rõ ràng, Cửu vương gia không thích kiểu xưng hô này cho lắm.

Hắn bước tới ghế ngọc ngồi xuống, cầm lấy nước trà mà hạ nhân đưa tới, nhẹ nếm một ngụm.

"A Cửu.." Vinh hoàng hậu nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh của hắn, hô hấp nhất thời không thể ngừng hỗn loạn.

Đã nhiều năm như vậy rồi, số lần nhìn thấy hắn cũng không ít, nhưng mà một lần so với một lần còn đẹp hơn!

Tại sao cùng là huynh đệ, mà đại ca hắn ngay cả một phần vạn sức hấp dẫn của hắn cũng không có?

Vinh hoàng hậu cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm Chiến Khuynh Thành như vậy, nhìn đến nỗi say mê.

Cho đến khi, đối phương nhíu mày, lộ rõ vẻ không hài lòng: "Hoàng hậu đến đây là vì chuyện gì?"

Hắn vẫn lạnh nhạt trước sau như một, từ khi hắn còn nhỏ cho tới bây giờ.

"A Cửu, gần đây bổn cung không thường xuyên gặp đệ, thật là nhớ mong.."

"Người mà hoàng hậu nên nhớ mong là hoàng huynh."

Chiến Khuynh Thành rõ ràng đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Nếu đổi lại là những người khác, nghe được lời này của Cửu vương gia thì nên xấu hổ mới phải.

Nhưng Vinh hoàng hậu dường như đã quen như vậy, trong mắt không có một tia không vui nào, thậm chí ánh mắt nhìn Chiến Khuynh Thành còn tràn ngập hơi thở vui mừng.

Nàng phất tay, cho tất cả cung nữ hạ nhân lui xuống, lại trừng mắt nhìn Ngự Kinh Phong một cái.

Ngự Kinh Phong bất đắc dĩ, đành phải nói: "Vương gia, thủ hạ đi đổi một bình trà mới."

Vị hoàng hậu nương nương này thật sự không biết kiêng kỵ gì, lúc nào cũng muốn ở một mình với Vương gia nhà bọn họ, cũng không sợ bị người ta đàm tiếu!

Cố tình, da mặt so với vỏ cây còn dày hơn, thật đúng là không biết sợ mà!

"A Cửu vẫn còn tức giận sao?"

Sau khi những người dư thừa lui xuống, Vinh hoàng hậu nhìn Chiến Khuynh Thành khẽ thở dài.

"Có những lời, bổn cung vẫn luôn muốn nói với đệ. Lời này, bổn cung đã nén trong lòng rất nhiều năm rồi.."

Chiến Khuynh Thành đang uống trà, nhìn bóng dáng trước mặt mà lại nghĩ đến tiểu nha đầu trong phòng ngủ.

Lúc này, chắc là đã thức dậy rồi.

"A Cửu, năm đó bổn cung không giữ đệ ở bên cạnh, đệ vẫn luôn hận bổn cung phải không?"

Lời này, hoàng hậu xác thật là đã nén trong lòng rất lâu rất lâu rồi, hôm nay đến đây vốn dĩ không định nói chuyện này.

Nhưng nhìn thấy nam nhân một ngày so với một ngày càng tuyệt mỹ tuấn tú hơn, nàng ngứa ngáy trong lòng, không chịu nổi, nàng thật sự không nhịn được!

"A Cửu, năm đó bổn cung bị quản chế với.. Quên đi, tóm lại, đệ phải biết rằng chuyện mà đời này bổn cung tiếc nuối nhất chính là không mang đệ theo bên mình."

Nàng rất hối hận, chưa bao giờ hối hận như vậy!

Chiến Khuynh Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt hờ hững: "Tại sao bổn vương phải đi theo bên người hoàng hậu?"

Hoàng hậu nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại hòa hoãn trở lại: "A Cửu, không cần buồn bực, bổn cung thật sự rất hối hận mà."

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, hoàng hậu lại nói: "Nếu như, bổn cung nói, hiện tại nguyện ý ở bên cạnh đệ, đệ.."

"Hỗn xược!" Sắc mặt Chiến Khuynh Thành trầm xuống, cạch một tiếng, cái ly rơi xuống mặt bàn, suýt chút nữa bị hắn đập vỡ.

"A Cửu.."

"Thân là hoàng hậu, ngươi không quan tâm đến thanh danh của chính mình, nhưng bổn vương không muốn bị ngươi làm bẩn thanh danh của bổn vương!"

"A Cửu?"

Vẻ mặt hoàng hậu chấn động, hắn là Nhiếp Chính Vương, quyền khuynh thiên hạ, một vị hoàng hậu không quan trọng, hắn xác thật sẽ không để trong mắt.

Nhưng mà, nàng.. với hắn mà nói, không phải vẻn vẹn chỉ là một vị hoàng hậu.

Nàng.. là người mà hắn đã yêu rất nhiều năm!

"A Cửu, năm đó, đệ ôm bổn cung, muốn bổn cung mang đệ đi.."

Hoàng hậu cắn môi, nhớ lại chuyện cũ năm ấy, tim vẫn không nhịn được đập thình thịch không ngừng như cũ.

"A Cửu, lúc đệ còn nhỏ đã thích bổn cung, bổn cung biết chứ. Đã nhịn nhiều năm như vậy, bổn cung cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa! A Cửu, vì đệ, bổn cung có thể từ bỏ tất cả!"