Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!

Chương 47: Để bổn vương nếm mùi vị của ngươi thêm một chút.​



Vinh hoàng hậu làm khó Phượng Cửu Nhi, chính là muốn hủy bỏ hôn sự của đứa ngốc nghếch này cùng hoàng nhi của nàng.

Nhưng hôm nay, chuyện từ hôn do A Cửu nói ra khỏi miệng, vì sao, luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái?

Nhất là, Phượng Cửu Nhi lại dám ở lại Cửu vương phủ.. Đáng chết! Đã xấu xí, còn không biết liêm sỉ!

A Cửu chính là tâm thiện, mới có thể không đành lòng đuổi đứa xấu xí này ra khỏi phủ.

Nàng, há có thể cho Phượng Cửu Nhi tiếp tục dây dưa với A Cửu?

Từ đại sảnh đi ra, Phượng Cửu Nhi liền rơi vào trầm tư.

Mới vừa xuất thủ, bởi vì nội lực mà đêm qua Cửu hoàng thúc truyền cho nàng, công lực ở hiện đại của nàng tựa hồ cũng được khôi phục không ít.

Vậy là có thể, nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đó chính là: Nàng là hồn xuyên, chứ không phải thân xuyên!

Nhưng sao hôm qua bị độc rắn cắn, lại không có vấn đề gì?

Vốn là thói quen của Phượng Cửu Nhi, thân thể từ nhỏ đã tiếp xúc cùng các loại thảo dược, chỉ là chút rắn độc đối với nàng mà nói không coi là cái gì cả.

Nhưng, nàng bây giờ là hồn xuyên, thân thể này căn bản không phải của mình nha!

Tại sao thân thể của Phượng Cửu Nhi chân chính cũng không sợ rắn độc?

Chỉ có thể có hai khả năng, một là Phượng Cửu giống nàng, từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại thảo dược.

Hai là.. Trong thân thể vẫn luôn có độc, lâu ngày đã sinh ra kháng thể đối với độc dược..

Phượng Cửu Nhi trong quá khứ là đứa ngốc, không phải cao thủ chế thuốc gì cả, vậy thì, duy nhất có thể là, vẫn luôn có người hạ độc với nàng!

Vừa nghĩ tới, Phượng Cửu Nhi thình lình rùng mình!

Vẫn luôn có người muốn dồn mình vào tử địa, mà người nọ, có thể dễ dàng hạ thủ như vậy, tuyệt đối là người bên cạnh.

Rốt cuộc là ai? Là ai vẫn luôn hạ độc nàng? Tại sao lại là hạ độc lâu dài mà không phải là độc chết nàng một lần luôn?

"Ui!" Đột nhiên, Phượng Cửu Nhi đụng đầu vào Chiến Khuynh Thành phía trước.

Nàng xoa lỗ mũi bị đụng một trận chua xót liên miên, ngẩng đầu trừng hắn: "Sao bỗng nhiên lại dừng lại vậy?"

Nhìn gió mát vào vẽ, thoát tục vô trần, nhưng bắp thịt trên người lại cứng rắn đến loại trình độ này!

Mặc dù giả bộ một chút, nhưng lỗ mũi cũng muốn lệch đi!

Chiến Khuynh Thành quay đầu, rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt kỳ lạ không nhìn rõ, khiến Phượng Cửu Nhi mê mẩn nhìn không thấu sâu thẳm.

"Không muốn từ hôn với Thái tử à?"

Phượng Cửu Nhi ngẩn ra, trong lúc mơ hồ tựa hồ có thể nghe ra giọng hắn không vui, nhưng, vì sao lại không vui?

"Cửu hoàng thúc bảo ta từ hôn, hủy bỏ là đúng rồi, nghe người hết đó!"

Có phải nàng khôn khéo lắm đúng không? Mới vừa rồi lúc ở đại sảnh đối mặt với hoàng hậu, Phượng Cửu Nhi đã ý thức được, Cửu hoàng thúc này có cái chân rất to, à không, là có cái chân rất dài, nhất định phải vững vàng ôm lấy mới được.

Ngay cả hoàng hậu hắn cũng không coi vào đâu, thậm chí, hình như đối với hoàng đế cũng không phải đặc biệt kính sợ.

Mới vừa rồi hắn nói nguyên câu là: Hoàng hậu không ngại cùng hoàng huynh thương nghị, tạm thời hủy bỏ hôn sự ước định của hai nhà đi, cứ nói.. là bổn vương nói.

Cứ nói, là bổn vương nói!

Hoặc là bướng bỉnh bất tuần, hoặc là không ai bì nổi! Căn bản là ngay cả hoàng đế cũng không coi vào đâu!

Cửu hoàng thúc cái thế vô song, Cửu hoàng thúc chí cao vô thượng, Cửu hoàng thúc anh minh thần vũ.. Dù sao, nàng đã quyết định phải làm đồ trang sức dưới chân cho Cửu hoàng thúc rồi!

"Cửu hoàng thúc, người nói cái gì chính là cái đó, Cửu Nhi đều nghe người!"

"Thật không?" Đáy mắt Chiến Khuynh Thành không biết chảy qua cái gì.

Rõ ràng vẫn là bộ dáng thanh dật lãnh tứ cấm dục, nhưng, nụ cười câu lên theo gió kia, lại quỷ mị đến mức Phượng Cửu Nhi không nhịn được khẽ run trong lòng một cái.

Cao lãnh nhưng càn rỡ, lãnh đạm nhưng giống như yêu nghiệt vậy.

Ánh mắt hắn trầm tĩnh như nước, khóe môi cười một tiếng: "Nghe lời như vậy, vậy thì, cởi y phục ra, để bổn vương nếm mùi vị của ngươi thêm một chút."