Nữ Nhân Hữu Độc

Chương 2



Lộ Thiểu Hành tiếp nhận "Liên Thịnh", đúng vào thời điểm không tốt, đầu tiên là nội bộ công ty không đoàn kết, trên dưới công ty lòng người đều hoang mang, còn chia bè kéo phái. Đương nhiên đối với khó khăn trước mắt này Lộ Thiểu Hành chưa bao giờ để trong lòng, bởi vì anh cũng không quá tin tưởng vào lòng người. Nhất là xã hội bây giờ, mọi người đều có xu hướng lựa chọn những chỗ tốt, chỗ có lợi để làm. Anh thích xem thế giới động vật nhất là trò chơi sinh tồn, vừa kích thích lại có tính khiêu chiến. Có một thời gian trước, anh vô tình xem qua một quyển sách, lúc ấy cũng không biết là đọc phải một quyển ngôn tình, diễn biến nội dung kể về một rừng rậm nguyên thủy, trong đó nam chính nữ chính lại vô tình gặp được nhau, miêu tả hay nhất là lòng người, trải qua nhiều chuyện đáng sợ, hai người đều phải đoàn kết một lòng, giữa hoàn cảnh nguy hiểm đó chàng trai chỉ nghĩ muốn kiếm thật nhiều đồ ăn cùng cô gái trải qua mọi chuyện khó khăn, còn cô gái vì sinh tồn phải lựa chọn hoặc một mình đối mặt với sợ hãi hoặc dựa vào chàng trai này. Lộ Thiểu Hành rất thích việc phân tích tính cách tâm lý con người, đặc biệt trong việc phân tích ham muốn sinh tồn. Khi ham muốn vẫn còn tồn tại, những người này tuyệt đối điều mong muốn trở lại thành phố. Chẳng sợ người nữ ăn chơi đàn đúm với bạn trai, hay người nam tùy hứng nổi giận, tùy hứng phát tiết. Khi đến giới hạn của việc sinh tồn đứng giữa sống và chết, đạo đức hay pháp luật cái gì cũng không quan trọng.

Hiện tại văn kiện cần anh xử lý như một đống hỗn độn, đã vậy lúc trước mớ văn kiện này còn bị người khác chỉnh sửa qua, liếc mắt nhìn sơ qua cũng biết nó rối loạn đến mức nào. Anh lại tiếp tục mở máy tính lên ngồi phân tích cổ phiếu công ty trong thời gian gần đây, sau khi ông ngoại qua đời cổ phiếu công ty liền bắt đầu có nhiều biến động, anh hoài nghi có người ngầm ra tay thao túng, ở điểm này mấy cậu trong nhà làm anh lo lắng.

"Gần đây thế nào rồi?" điện thoại truyền đến giọng nói của Lộ Ôn Diên, trong lời nói lại hàm chứa ý cười, đại khái Lộ Ôn Diên cũng biết Lộ Thiểu Hành hiện tại gặp phải loại tình huống gì, đối với hoàn cảnh khó khăn của anh, không đả kích một chút e rằng anh sẽ không hứng thú mà đi tiếp, ở điểm này Lộ Ôn Diên lại cảm thấy có chút vui sướng khi nhìn “ai kia” gặp họa.

"Cũng không tệ lắm!" Lộ Thiểu Hành vừa xem xét tài liệu vừa trả lời.

Thái độ nhàn nhã của anh làm Lộ Ôn Diên có chút sững sờ, liền cười lớn tiếng "Cần hỗ trợ?"

"Cần." Lộ Thiểu Hành rất bình tĩnh trả lời.

Lộ Ôn Diên khẽ nhíu mày, chính anh tự mình nộp mạng đi.

Việc Lộ Thiểu Hành nhờ Lộ Ôn Diên giúp đỡ, rất nhanh được truyền ra ngoài làm đả kích vài người cậu còn đang tính kế với anh, đồng thời cũng nhanh chóng giải quyết mấy chuyện khác thường trước kia, tuy nhiên cũng còn một vài văn kiện bí mật đang nằm trong tay mấy người cậu đó, làm hai người bọn họ cũng không dễ dàng ra tay. Chớp mắt, đã qua hai tháng.

Cho đến lúc cha mẹ Trác Dực Đình gọi điện thoại đến "quan tâm" cuộc sống gần đây của anh. Lộ Thiểu Hành mới nhớ tới việc từng nói trước kia, việc anh đã hứa chắc chắn anh sẽ thực hiện. Vừa vặn, lâu rồi anh cũng không có ra ngoài thả lỏng một chút, sẵn có cơ hội này anh cùng vài người bạn cũ gặp mặt một chút.

Chỉ với một cú điện thoại, rất nhanh anh liền tập hợp được đông đủ mọi người, anh cũng dễ dàng đáp ứng việc dẫn bạn gái đi theo, đàn ông gặp gỡ nhau không phải chỉ lo nói chuyện trên trời dưới đất, liền sau đó chỉ lo uống rượu. Dù gì cuộc họp mặt lần này cũng do anh khởi xướng, ít nhiều anh cũng phải biết giữ thể diện cho bản thân, nên anh chủ động hẹn đại tiểu thư Thái gia đi cùng.

Đến khi ngồi trên xe, Thái Di Dao còn cảm thấy bản thân như nằm mơ. Khoảng thời gian trước, trong bữa tiệc rượu mừng Lộ Thiểu Hành trở về, cô cũng có tham gia lúc đó thái độ Lộ Thiểu Hành đối với cô lãnh đạm không mặn không nhạt, làm cô cũng không biết nên phản ứng lại thế nào, mặc cho cha mẹ luôn khuyên bảo cô nên chủ động một chút.

Trong lúc Lộ Thiểu Hành lái xe, đôi bàn tay thon dài nắm tay lái không mạnh không nhẹ, động tác vô cùng tùy ý lại làm cho Thái Di Dao nhìn có chút mê mẩn. Phụ nữ đôi khi không chịu thừa nhận với lối suy nghĩ, đối với vẻ bề ngoài một khi đã thuận mắt với ai rồi, thì người đó dù làm bất kì việc gì điều trở nên rất ưu tú, vừa khéo anh lại là người rất tài giỏi, nói cô thích anh là vì anh tài giỏi chứ không vì vẻ ngoài của anh thu hút, như vậy khác nào là tự lừa mình dối người.

“Đừng khẩn trương” Lộ Thiểu Hành thản nhiên lên tiếng, “Chỉ là gặp gỡ vài người bạn”.

Thái Di Dao kinh ngạc nhìn anh, muốn biết vì sao chỉ là đi gặp gỡ bạn cũ lại dẫn cô theo cùng.

“Tôi nghĩ chúng ta là bạn bè.” Lộ Thiểu Hành như có như không theo gương chiếu hậu quan sát cô lên tiếng.

Thái Di Dao cả người cứng nhắc, xem ra tự mình nghĩ nhiều, muốn qua chuyện này chứng minh vài thứ, “Đương nhiên”.

Đương nhiên là bạn bè.

Chỉ là tại thời điểm kia anh tựa hồ quên nói ra từ “Chỉ”.

Sau khi đi vào “Vũ Mỹ”, Lộ Thiểu Hành chủ động bắt chuyện cùng Thái Di Dao, ví như hiện tại ở một nơi như thế này anh có chút không quen. Thái Di Dao cũng một câu trả lời một câu, cô hiểu đối với một người ở nước ngoài đã lâu như anh, thì việc cảm thấy xa lạ đối với địa phương thế này là lẽ dĩ nhiên. Thoạt nhìn hai người cũng không đến mức lãnh đạm.

Đẩy cửa bước vào phòng, mọi người có mặt cũng đầy đủ. Thái Di Dao thoáng sửng sốt, cứng nhắc đi theo Lộ Thiểu Hành ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh.

“Lộ Thiểu Hành, hiếm thấy cậu còn nhớ rõ bọn tôi, chúng tôi còn tưởng cậu quên hết bạn cũ, ra nước ngoài ở luôn rồi chứ”. Trang Chu lâu rồi không gặp anh, vừa thấy người đến nhiệt huyết sôi trào liền buông lời châm chọc.

“Gần đây công việc thật sự rất bận”. Lộ Thiểu Hành tựa tiếu phi tiếu mà trả lời, tuy nhiên cũng không giới thiệu Thái Di Dao với bọn họ, không lên tiếng mọi người còn hiểu được, ngược lại càng giải thích lại càng làm con người ta suy nghĩ sâu xa.

Cũng không cần nhiều lời, mọi người ở đây điều biết Lộ Thiểu Hoành gần đây đang bận việc gì.

“Tôi còn nghĩ gần đây cậu nhiều việc như vậy đều do bận đối phó với phụ nữ”. Tương Dược thản nhiên lên tiếng, trong giọng nói còn có chút thở dài.

“Tôi đâu phải Trác Dực Đình.” Lộ Thiểu Hành cầm ly rượu, ánh mắt thản nhiên đảo qua.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người liền nhảy dựng, như có chung tâm trạng.

Có người ở trong góc cười, “Tôi đánh cược lần này Trác Dực Đình là nghiêm túc.”

Một người khác, “Cược cái gì?”

Đối phương đưa ra ngón trỏ lập tức thành giao.

Hai người kia còn e sợ bên này không có nghe thấy lớn tiếng nói: “Mọi người ở đây sẽ làm chứng.”