Nữ Phụ Bỏ Chồng

Chương 10: Tìm việc làm



Thấy Lệ Ngọc cứ nhìn vào tiệm bán đàn, Dương Nguyên nghĩ chắc cô cũng muốn có một cây đàn. Anh cũng muốn mua tặng cô nhưng hiện tại túi tiền không đủ. Anh đi đột ngột quá, cũng không có bỏ theo nhiều tiền.

Dương Nguyên chợt nghĩ, để một lát đến nhà anh Hai của anh mượn. Tiện thể, cũng đưa cho Lệ Ngọc một ít để cô sinh sống. Lệ Ngọc chắc là cũng chẳng còn bao nhiêu tiền.

Lại đi một hồi, Lệ Ngọc nhìn thấy một nhà sách lớn có tuyển thu ngân, thử đi vào xin xem liệu có được không. Lệ Ngọc cũng chỉ là thử, chứ không dám chắc mình sẽ xin được việc nữa. Tại vì cô không có hồ sơ hay bằng cấp gì mà.

Tuy nhiên, khi vào gặp quản lý hỏi xin làm thì ông ta chỉ hỏi cô là học tới lớp mấy? Cô đáp là học tới lớp 11 thôi chứ không có nói hết cấp ba, tại cô đâu có bằng đâu. Ông ấy bèn đưa ra một bài toán cho cô làm thử. Lệ Ngọc chỉ xem lướt qua một cái đã đưa ra kết quả chính xác, bởi vì chỉ là nhân chia cộng trừ các con số đơn giản, không phải thập phân hay hữu tỉ gì, đương nhiên là mau.

Ông ta kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Tiếp theo lại đưa ra các bài toán cộng trừ nhân chia nữa nhưng là các con số cao hơn. Tuy vậy, thì cũng vẫn là số nguyên tự nhiên nên Lệ Ngọc cũng ra đáp án rất mau. Ông hài lòng nhận Lệ Ngọc vào làm ngay, bảo chiều nay 3 giờ có mặt nhận việc, vì hiện tại đang thiếu nhân viên. Ông cũng nói, ở đây làm hai ca, ca sáng từ 7 giờ đến 3 giờ chiều, ca tối từ 3 giờ chiều đến 11 giờ tối, làm xoay vòng, chủ nhật cũng không có nghĩ. Lệ Ngọc cũng thấy không có gì đáng ngại nên đồng ý đi làm. Kiếp trước, Lệ Ngọc cũng đi làm xoay ca như thế này mà. Cho nên, cô cũng có nhiều thời gian cho công việc khác, như bán hàng online hay quay hình đăng lên mạng xã hội này nọ.

Lệ Ngọc cũng không ngờ, mình lại dễ dàng được nhận vô làm như vậy. Đến khi đi ra gặp Dương Nguyên, cô còn không thể tin luôn. Nhìn cái vẻ mặt ngơ ngơ của Lệ Ngọc, Dương Nguyên bỗng nhiên ngứa tay cốc nhẹ trán cô một cái, cười nói.

- Có gì đâu mà ngạc nhiên, cô nói trình độ lớp 11 mà đưa ra bài toán nào cô cũng nhanh chóng đưa ra đáp án chính xác thì người ta nhận ngay là phải rồi. Tôi mà là ông chủ cũng nhận cô liền.

Nhưng Lệ Ngọc lại hỏi.

- Nhưng tôi cũng đâu có hồ sơ gì đâu? Ông ấy chỉ xem chứng minh thư của tôi rồi trả lại, cũng không có bảo phải copy nộp hay gì?

Dương Nguyên ngược lại thắc mắc hỏi.

- Tại sao phải có hồ sơ? Rồi copy chứng minh thư ra làm gì?

Lệ Ngọc lại ngạc nhiên.

- Hả? Không lẽ anh đi học không cần phải nộp hồ sơ gì về bản thân hay sao?

Dương Nguyên cười đáp.

- Đó là đi học nó khác! Cô đi làm cần gì phải có những giấy tờ đó làm gì?

Lệ Ngọc nhíu mày.

- Vậy họ không sợ bị lừa hay sao?

Dương Nguyên đáp.

- Không phải vừa rồi người ta cũng đã thử cô đấy sao? Cô mà lừa thì biết ngay.

Lệ Ngọc như ngộ ra điều gì bèn gật đầu.

- Thì ra là vậy!

Những năm này, trình độ dân trí còn kém, người đi học còn rất ít. Bảo sao người ta cũng chỉ thử trình độ mà không cần hồ sơ chứng minh. Với lại, cũng đâu phải là vô cơ quan cấp cao của nhà nước gì đâu mà hồ sơ rườm rà cho nó mệt. Hơn nữa, như vậy thì quyền lợi người lao động cũng sẽ không có, như bị ép sức lao động, nhắm làm không nổi thì nghĩ, chứ cũng đâu cơ quan đoàn thể nào lên tiếng cho mình. Mà thôi... thời nào thì nó theo thời đó. Giờ không có thì vài năm hay mười mấy năm nữa cũng có thôi. Nhưng như vậy thì cũng đỡ cho Lệ Ngọc chứ sao! Không cần bằng cấp chứng minh, người ta cũng tin. Được này thì mất kia mà. Hi hi...

Lệ Ngọc đi về phòng trọ, tranh thủ ngủ một giấc, để chiều nay đi làm. Còn Dương Nguyên thì cũng kêu xích lô chở đến nhà anh Hai mình. Lệ Ngọc cũng tưởng anh ta đã về quê luôn rồi. Tuy nhiên hôm sau, lúc Lệ Ngọc làm ca sáng 3 giờ chiều về, lại thấy Dương Nguyên vẫn ngồi trông ngốc như con cóc như hôm qua.

Lệ Ngọc: "..."

- Anh sao vẫn còn ở đây a?

Nhưng khi Dương Nguyên đứng lên, quay mặt lại nhìn Lệ Ngọc mỉm cười thì lại làm cho cô sững sờ đến thốt không nên lời. Vì sao ư? Bởi vì anh ta đã cạo sạch râu, hớt tóc gọn gàng, để lộ nhan sắc đẹp như diễn viên điện ảnh của mình ra. Đặc biệt là nụ cười với đôi môi mỏng dánh hồng nhuận kia, thật khiến phụ nữ phải ngưỡng mộ và ganh tỵ. Thật muốn nhào lên mà cắn một cái cho thỏa dạ. Thấy Lệ Ngọc nhìn chầm chầm mình, Dương Nguyên cũng sờ sờ mặt mình, bắt chước cô hôm qua hỏi.

- Mặt tôi dính gì sao?

Thế nhưng, Lệ Ngọc lại liếc xéo anh ta, nói.

- Đàn ông đàn ang gì mà đẹp đến muốn lập tức nhào lên hung hăng chà đạp thế kia. Anh có biết anh làm tổn thương những người phụ nữ không được đẹp như tôi lắm không? Ôi... đau lòng quá! Anh phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.

Nói rồi Lệ Ngọc còn vờ dùng ánh mắt ngập nước nhìn anh, tỏ ra mình thật sự rất rất đau lòng. Nào ngờ Dương Nguyên lại tưởng thiệt, lập tức nói.

- Ơ... vậy... tôi sẽ để râu lại... cô đừng buồn...

- Phụt... ha ha ha...

Lệ Ngọc phụt cười, vỗ vai anh nói.

- Trời ơi! Người gì mà hiền giữ vậy! Tôi đang ghẹo anh đó. Ý tôi là anh rất đẹp trai đó biết chưa? Cứ như thế mà phát huy đi! Đừng để râu làm gì. Mình đẹp thì mình phải khoe ra cho người ta chiêm ngưỡng chứ? Đúng không?

Dương Nguyên cũng chào thua cô luôn. Cái gì cô nói cũng được hết. Anh chợt nhớ ra mục đích hôm nay đến gặp cô. Bèn lấy cây đàn dựng ở mé tường lên, rồi đưa cho cô. Nãy giờ chỉ lo nhìn anh mà Lệ Ngọc cũng không để ý đến cây đàn dựng đó nữa. Khi Dương Nguyên lấy lên đưa cho, Lệ Ngọc mới kinh ngạc thốt lên.

- Đây là...

- Tặng cô!