Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Thanh Mai Trúc Mã

Chương 1



1

Tôi bị anh ấy ôm eo, đặt trên bệ cửa sổ, hai mắt mờ mịt lộ ra vẻ xúc động. Dưới ánh trăng sáng, người con trai nhíu chặt mày, mồ hôi từ trên trán chảy xuống cằm, cuối cùng rơi xuống mu bàn tay của tôi đang đặt trên xương quai xanh của anh ấy.

Anh ấy khàn giọng gọi tên tôi.

Tôi nghiêng người, khẽ mỉm cười liếc nhìn thanh mai thuở nhỏ của anh đang đứng ở cửa, nhỏ tiếng thì thầm bên tai anh ấy: "Anh à, mồ hôi của anh rất nóng nha..."

Yết hầu anh ấy trượt lên trượt xuống, sau đó anh đưa tay lên chạm vào mặt tôi.

Tuy nhiên, giây tiếp theo tôi chậm rãi rời khỏi người anh ấy, đau khổ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cứng đờ của cậu thiếu niên, cười ngọt ngào nói: "Không được đâu anh, chúng ta vẫn là học sinh cấp ba."

1.

Thành thật mà nói, ngay một ngày trước khi tôi trở thành nữ phụ độc ác trong bộ truyện thanh mai trúc mã này, nam chính đã trở thành bạn trai tôi.

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng và nằm trên giường một lúc lâu, kết cục bi thảm của tôi trong giấc mơ hãy còn hiện rõ —

Truyện thanh mai trúc mã, nữ chính là Tô Tô, nam chính là Ngụy Hòa Quang. Mặc dù nữ chính là một học sinh trung học có thành tích không quá tốt, nhưng cô ấy ngây thơ, tốt bụng, đáng yêu và hoạt bát, có một trúc mã lạnh lùng, xuất sắc - cũng chính là học bá Ngụy Hòa Quang. Không chỉ vậy, cô còn có một hiệp sĩ trung thành – nam phụ chuyển trường chuyên bắt nạt người khác.

Và tiểu thuyết ngôn tình thanh mai trúc mã này kể về chuyện tình giữa nữ chính Tô Tô và hai chàng trai kia. Cô vẫn còn đang do dự giữa trùm trường và học bá, đến khi biết được trúc mã Ngụy Hòa Quang của mình đã có bạn gái, cuối cùng mới nhận ra người mình luôn thích là cậu ấy, mà Ngụy Hòa Quang chỉ muốn dùng cô bạn gái giả này để ép buộc Tô Tô nhìn rõ trái tim của cô nàng. Thế là nam nữ chính tâm đầu ý hợp, sau bao thăng trầm, cuối cùng họ đã đến được với nhau.

Về phần bạn gái giả Lâm Xuân Tường, không chỉ đe dọa nữ chính mà còn mời xã hội đen đến "dạy dỗ" nữ chính.

Đương nhiên, người có hào quang của nữ chính là Tô Tô, nhất định phải được nam chính cứu kịp thời, còn nữ phụ hung ác này đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp, bị xã hội đen làm nhục, vạch trần bộ mặt xấu xí, trở nên điên điên dại dại bị gia đình đưa ra một nhà thương điên ở nước ngoài, nửa đường còn bị cướp máy bay, cuối cùng trở thành hồn ma chết dưới đao của xã hội đen.

Một nữ phụ phản diện rất điển hình.

...

Tôi không biết có nên tin những gì đã xảy ra trong giấc mơ hay không. Nhưng tên của tôi đúng là Lâm Xuân Tường, bạn trai của tôi thực sự tên là Ngụy Hòa Quang, dường như ngày bé anh ấy cũng có một thanh mai trúc mã.

Vậy là anh ấy đồng ý ở bên tôi vì Tô Tô? Sau này cũng vì Tô Tô mà “đội mũ xanh” tôi? Vậy thì tôi là gì? Đá thử vàng à?

Trên thực tế, tuy rằng trong mơ chính là nữ chính cùng nam chính tạo ra lý do trước, nhưng "Lâm Xuân Tường" trong mơ có kết quả cuối cùng hoàn toàn là do làm quá lên nhưng tội không nặng đến mức phải chịu cái chết.

Tôi nghĩ về điều đó, thực ra tôi cũng không thích Ngụy Hòa Quang nhiều như vậy, nguyên nhân của tất cả những việc thực ra là do thấy đẹp nên nảy sinh lòng tham.

Cũng giống Ngụy Hòa Quang trong mơ, Ngụy Hòa Quang ngoài đời thực quả thực là một thanh niên khiêm tốn. Mặc dù anh ấy đối xử với người khác không nóng không lạnh, nhưng cũng khiêm tốn và lịch sự. Ngoài ra, Ngụy Hòa Quang có một làn da rất đẹp, thời tiết nóng cũng không hề đổ mồ hôi, trên khuôn mặt xinh đẹp tựa ngọc là những đường nét như được khắc xuống, điều hấp dẫn nhất là một nốt ruồi nhỏ xinh giữa hai lông mày, thực sự giống như một người bước ra từ trong tranh.

Ngoài ra, Ngụy Hòa Quang có thành tích học tập xuất sắc, còn được mệnh danh là "học bá", đương nhiên sẽ không thiếu người tỏ tình xung quanh anh.

Mặc dù trước đây tôi thích gương mặt này, nhưng tôi đã thấy rất nhiều gương mặt ưa nhìn, Ngụy Hòa Quang chỉ là người đẹp nhất trong số đó, nên tôi không quan tâm lắm.

Nhưng ai có thể ngờ rằng khi tôi vô tình vào nhầm phòng tắm của lớp học bơi, tôi đã nhìn thấy một Ngụy Hòa Quang hoàn toàn khác?

Phòng tắm mờ ảo như sương khói, làn da trắng như ngọc biến thành màu đỏ dịu dàng của hoa đào do nhiệt độ, trên khuôn mặt luôn lãnh đạm như phong cảnh, mái tóc đen ngắn ẩm ướt mềm mại đang ngoan ngoãn dán vào trán, nốt ruồi nhỏ xinh lộ ra càng làm tăng sự mê hoặc của chàng thiếu niên lạnh lùng.

Với dáng người mảnh khảnh và cơ bắp mảnh mai nhưng khỏe khoắn, những giọt nước chảy từ cổ xuống xương quai xanh như thể giọt sương mới buông xuống vực sâu.

Đối mặt với khuôn mặt cuối cùng lộ ra vẻ hoảng sợ và đỏ bừng đó, tôi rất không hài lòng...

Liền nuốt nước bọt.

Ai mà không thích một anh trai xinh đẹp?

Mặc dù tôi không có cảm tình với người thường lạnh lùng và thần tiên như Ngụy Hòa Quang, nhưng tôi thật sự không có sức kháng cự với cái nhan sắc mê hoặc này.

Sau đó tôi tất nhiên đã đổi lớp và trở thành bạn cùng bàn của Ngụy Hòa Quang.

Thực ra thì không có gì đâu, chỉ là quyên góp cho trường một vài tòa nhà thôi.

Ngụy Hòa Quang rõ ràng còn nhớ lần trước tôi vào nhầm phòng tắm nam, khi nhìn thấy tôi trở thành bạn cùng bàn của anh ấy, dù đang kiềm chế tâm trạng, nhưng vẫn vội vàng kéo tôi ra khỏi lớp học.

Tôi vẫn nhớ anh ấy nhìn tôi lạnh lùng, kính trên mũi vẫn còn chưa tháo xuống.

Kính rất mỏng, gọng màu bạc, đằng sau là đôi mắt nhợt nhạt.

Là người có văn hoá!

Tôi chậc lưỡi trong lòng, rồi thản nhiên liếc nhìn lọn tóc mái lòa xòa trước trán chàng thiếu niên.

Nốt ruồi sắc đẹp không lộ ra, thật đáng tiếc.

Thị lực Ngụy Hòa Quang rất tốt, gò má vốn dĩ đang trắng nõn lập tức bị nhuộm đỏ, sau đó cố hết sức thấp giọng hỏi: "Bạn học Lâm, cậu đang nhìn cái gì?"

Tôi chậm rãi thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn anh ấy: "Nhìn tóc mái của cậu, bạn học Ngụy."

Nghe tôi nói xong, Ngụy Hòa Quang liếc tôi một cái, hiển nhiên là không tin, anh ta nhẹ giọng nói: "Bạn học Lâm, tôi không biết tại sao cậu lại bị chuyển đến lớp này, cũng không biết tại sao cậu lại trở thành bạn cùng bàn của tôi. Nhưng tôi hy vọng rằng những sự trùng hợp này với chuyện lần đó...không liên quan với nhau. "

Chuyện lần đó?

Tôi chân thành nhìn anh ấy, ngắt lời nói: "Không phải, không phải ngẫu nhiên, tôi đã tặng vài tòa nhà mới có thể chuyển qua đây trở thành bạn cùng bàn với cậu. Cậu làm sao có thể nghĩ là trùng hợp?" Nói đến đây, tôi nhìn đôi mắt như trúc như ngọc của anh ấy, khẽ cau mày: "Cậu không nên ngốc như vậy đúng không? Cậu là người đứng đầu trong lớp mà?"

Ngụy Hòa Quang: "...?"

"Mà còn có thể liên quan đến chuyện lần trước, tôi muốn theo đuổi cậu nên mới đến đây." Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngụy Hòa Quang, nghiêm nghị nói: "Nhưng cậu đừng lo, tôi sẽ không làm phiền cậu đâu. ”

Ngụy Hòa Quang liếc tôi một cái, rõ ràng là không tin, nhưng anh ấy cũng không nói nhiều, chỉ để lại "Hy vọng là như vậy" rồi quay đi.

Mà tôi thực sự không làm bất cứ điều gì để làm phiền anh ấy, chỉ viết một ghi chú trong lớp và hỏi anh ấy làm thế nào để làm chủ đề... hay gì đó?

Vì vậy, sau khi tan học ngày hôm qua, khi Ngụy Hòa Quang từ từ đẩy qua bàn tôi một tờ giấy, tôi lấy ngón tay chọc vào tờ giấy và có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, hôm nay hết giờ học rồi. "

Thanh niên đẹp như tranh bên cạnh trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở môi nói: "Mở ra xem thử."

Tôi thở dài cầm tờ giấy lên—

"Em có muốn làm bạn gái anh không?"

Tôi chậm rãi mở ra, đóng lại rồi mở ra mảnh giấy, sau đó do dự quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Ngụy Hòa Quang, chậm rãi nói:

"Nhưng chúng ta vẫn là học sinh trung học, như này là yêu sớm..."

Anh ấy liếc nhìn tôi và đưa tay lấy tờ giấy.

Tôi lập tức bỏ tờ giấy vào túi, quay đầu lại, trịnh trọng nói: "Nhưng không sao, em nguyện ý vì anh mà mừng sinh nhật lần thứ 18 sớm hơn."

2

Đó là cách mà Ngụy Hoà Quang trở thành bạn trai của tôi.

Nhưng không ngờ vào cái đêm trở thành bạn gái với Ngụy Hoà Quang, tôi lại có một giấc mơ như vậy.

Cho nên tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên chia tay với người bạn trai này hay không. Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi không giống như "Lâm Xuân Tường" trong giấc mơ, tôi không muốn có trái tim của Ngụy Hoà Quang, tôi chỉ đơn giản là muốn lợi dụng anh ta và thèm muốn cơ thể của anh ta mà thôi!

Tôi - Lâm Xuân Tường, đã sống mười bảy năm, chẳng có ưu điểm gì, cũng chỉ là trông cũng khá đẹp, có chút tiền, lòng can đảm cũng lớn. Chỉ cần Ngụy Hoà Quang đề nghị chia tay là được rồi. Mà trước khi anh ta đề nghị chia tay, tốt hơn hết nên lợi dụng lợi thế của anh ta.

Đối với quyết định này, tôi rất hài lòng gật đầu.

Nhưng tôi đang định mang cho bạn trai mới một bữa sáng yêu thương hay gì đó mà, hay thôi dẹp việc này đi.

Sau khi xuống nhà ăn sáng, tôi nhờ chú Trần đưa tôi đến trường. Xe của chú Trần chạy đều và nhanh, tôi ngồi trong xe nghĩ về giấc mơ đêm qua, nhưng thoáng thấy ngoài cửa sổ có một bóng dáng quen thuộc, tôi vội hét lên: "Chú Trần, dừng lại một chút."

“Tường Tường, có chuyện gì vậy?” Nghe thấy lời tôi nói, chú Trần - người có tài lái xe tuyệt vời, lập tức đạp phanh.

Tôi kéo cặp sách lên và nhắn lại: "Chú Trần, cháu tự đi là được rồi", rồi vội vàng mở cửa bước xuống xe.

Nhìn bóng dáng quen thuộc đó, chẳng phải là Ngụy Hoà Quang - bạn trai mới của tôi sao?

Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo tay ngắn màu đen tuyền, để lộ làn da trắng sáng và cơ bắp hoàn hảo. Ngụy Hoà Quang lúc này mới hơi quay đầu lại, dưới ánh nắng, đôi lông mi như cánh bướm của anh ta càng thêm lung linh, chưa kể đến đôi môi đỏ mọng của anh ta lúc này càng thêm sặc sỡ.

Tôi nhìn người đẹp lạnh lùng một lúc, lại phát hiện khóe môi anh ta đang nhếch lên một chút——

Ngay bên cạnh anh ta, có một cô gái mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa, nhìn thoáng qua đã biết cô ấy thuộc loại dễ thương trong sáng, đối mặt với Ngụy Hoà Quang, trong mắt cô như có ánh sao.

Tô Tô.

Cái tên này lập tức lướt qua tâm trí tôi.

Tôi không biết họ đang nói về cái gì, đôi thanh mai trúc mã này, trên môi cô gái là một nụ cười ngượng ngùng, chàng trai nhìn vẻ mặt của cô gái trên mặt cũng xuất hiện một nụ cười nhạt.

Cảnh tượng rất đẹp.

Nhưng...

Tôi hắng giọng và chạy về phía họ, ngọt ngào hét lên: "Anh ơi!"

Hai người phía trước bên phải của tôi vẫn chưa dừng lại.

Tôi giễu cợt từ đáy lòng, nâng âm lượng lên: "Anh Hoà Quang!"

Chính Tô Tô là người dừng lại trước.

Cô bối rối quay đầu nhìn theo âm thanh. Ngụy Hoà Quang, người ở bên cạnh, cũng dừng lại, quay đầu lại và cau mày khi nhìn thấy tôi.

Tôi chạy đến bên cạnh anh, rất nhanh nhét cặp sách vào tay phải anh và rất nhanh nắm lấy tay trái của Ngụy Hoà Quang, sau đó ngẩng đầu ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh à, người ta đang gọi anh, sao anh không biết người ta? "

Ngụy Hoà Quang cầm cặp sách của tôi và im lặng nhìn xuống tôi.

Tô Tô ngay lập tức nhảy ra, cô ấy nhìn Ngụy Hoà Quang, sau đó nhìn tôi, và hỏi: " Hoà Quang, cô ấy là ai? Tại sao tớ không biết cậu có em gái này?"

Trước khi Ngụy Hoà Quang nói, tôi đã nắm tay anh ấy và mỉm cười ngọt ngào với Tô Tô: "Xin chào, tôi là em gái tình yêu của anh ấy, Lâm Xuân Tường."

Tô Tô: "...?"

Cô ta nhất thời không có phản ứng, vô thức nhìn trúc mã bên cạnh, giọng nói có chút run rẩy: "Hòa, Hòa Quang, cô ta?"

Em gái tình yêu?

Tô Tô hoảng sợ nhìn hai người bên cạnh, tựa hồ chưa từng thấy cô gái này! Không, cô ta phải gặp rồi... Cô gái này không phải là bạn cùng bàn mới của Hoà Quang sao? Rốt cuộc mối quan hệ giữa họ là gì?

Tô Tô nhìn chiếc cặp mà Ngụy Hoà Quang đang mang, rồi lại nhìn cô gái đang nắm tay Ngụy Hoà Quang, vừa lo lắng vừa hoảng sợ. Cô và Ngụy Hoà Quang quen nhau hơn mười năm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người nắm tay Hoà Quang như thế này.

Cô vốn có một đôi mắt hạnh nhân, vốn dĩ đã trông rất đáng thương, nhưng bây giờ nó đã ngập nước.

Còn Ngụy Hoà Quang thực sự không quen với người nắm tay mình như thế này, anh giật nhẹ cánh tay của mình, nhưng cũng không thể cử động. Vì vậy, anh ấy cau mày, nhẹ nói: "Lâm Xuân Tường, buông tay trước."

Nghe anh ta nói xong, tôi không những không bỏ qua mà còn cười nói thêm với Tô Tô: “Em gái tình yêu có nghĩa là...tôi chính là bạn gái của Ngụy Hoà Quang đó."

Trân trọng cuộc sống là một chuyện, nhưng chọc giận nữ chính lại là một chuyện khác.

Tôi cười càng ngọt ngào hơn.

Ngụy Hoà Quang cúi đầu liếc nhìn "bạn gái" đang cười đến mức hoa cả mắt, hai hàng lông mày vốn đang nhíu chặt lại bất giác hơi buông lỏng ra.

Anh quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt ngập nước của Tô Tô, im lặng một lúc, sau đó nói: "Cô ấy thực sự là bạn gái của tớ."

3

Ngay khi những lời này rơi xuống, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của vị nữ chính trong truyện thanh mai trúc mã này trong phút chốc trở nên tái nhợt.

Nhóc được lắm, để kích thích nữ chính bày tỏ lòng mình, Ngụy Hòa Quang khá tàn nhẫn, xứng đáng là nam chính. Nhưng thế này cũng thật khó chịu, nữ chính sẽ không nói nhanh thế đâu đúng không? Chuyện này không thể làm được, tôi còn chưa lợi dụng Ngụy Hòa Quang mà. Tôi vội vàng kéo mạnh cánh tay của Ngụy Hòa Quang, anh ấy nhìn theo cử động của tôi rồi nhìn tôi.

“Sao vậy?” Giọng của Ngụy Hòa Quang không hề dao động.

Tôi ôm cánh tay anh ấy, quay đầu nhìn Tô Tô vẫn còn đang sững sờ, cười ngọt ngào nói: “Cậu là thanh mai trúc mã của anh ấy sao? Gọi là Tô Tô, phải không? Cậu cũng là người đầu tiên biết tớ và Hòa Quang đang hẹn hò đấy, vui ghê."

Sau đó tôi lại che miệng, chớp mắt nói:" Nhưng Tô Tô này, có phải là cậu yêu Tiêu Linh không? Tớ thấy hai người thường xuyên ra vào cùng nhau. "

Nghe thấy tên của Tiêu Linh, Tô Tô cuối cùng cũng có phản ứng, cô chỉ muốn trả lời rằng không phải vậy, nhưng khi nghĩ đến những gì Ngụy Hòa Quang nói vừa rồi, nỗi bất bình và bất đắc dĩ không thể giải thích được đột nhiên dâng lên trong lòng cô.

Tại sao Ngụy Hoà Quang và Lâm Xuân Tường có thể yêu nhau mà Tô Tô thì không được?

Cô cắn môi, sau đó ngẩng đầu gượng cười: "Đúng vậy. Tớ và Tiêu Linh đang yêu nhau, cậu có biết cậu ấy không?"

Ngay sau khi Tô Tô nói xong những lời này, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Ngụy Hòa Quang đang nhíu mày thật chặt.

Nhưng trông vẫn rất đẹp giống như hai đỉnh núi uốn lượn.

Ngụy Hòa Quang nhìn Tô Tô muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì, dưới ánh mắt đau khổ của Tô Tô, anh ta quay đầu lại, nhẹ giọng nói:

"Tô Tô, cậu hiện tại không thích hợp hẹn hò."

Vừa nghe lời này, Tô Tô giống như một phát pháo sáng lên, lập tức lớn tiếng phản bác: "Tại sao? Chỉ cậu có thể yêu thôi đúng không hả Ngụy Hòa Quang?" Nói xong, Ngụy Hoà Quang chưa kịp trả lời thì cô ta đã mang cặp sách của mình chạy thẳng đến trường.

Còn Ngụy Hòa Quang mới mở miệng nói: "Thành tích của cậu và Tiêu Linh đều kém như vậy..."

Anh nhìn theo bóng lưng của Tô Tô rồi ngậm miệng lại.

Tôi gần như bật cười thành tiếng, nhưng tôi cảm thấy Ngụy Hòa Quang đột nhiên rút cánh tay ra và bước sang phải vài bước, tránh xa tôi.

Xùy. Tôi liếc nhìn anh ta một cái, rộng lượng cười cười: "Anh ơi, sao anh xa em quá!"

Ngụy Hòa Quang bước về phía trước, từ từ nói, "Em muốn bị bắt vì yêu sớm à?"

Tôi đi theo vỗ vỗ ngực kinh ngạc: "Anh à, anh đừng nói như vậy chứ."

“Tại sao?” Ngụy Hòa Quang không thoải mái tiếp tục hỏi.

“Bởi vì có cảm giác tội lỗi khi yêu đương vụng trộm.” Tôi nghiêm túc nói, “Anh à, anh có thích loại cảm giác vụng trộm thú vị này không?

Ngụy Hòa Quang không ngoảnh lại, bước nhanh hơn.

Tôi khịt mũi: "Anh ơi, chờ em gái yêu của anh với!"

Tôi không tin rằng Ngụy Hòa Quang sợ bị bắt, dù anh ta có nói chuyện với mười cô bạn gái cùng một lúc, họ cũng sẽ không nói gì.

Mặc dù tôi không biết Ngụy Hòa Quang có phải muốn có mười cô bạn gái hay không, nhưng tôi biết có khá nhiều cô gái muốn trở thành bạn gái của Ngụy Hòa Quang.

Mỗi buổi sáng, ngăn kéo của Ngụy Hòa Quang giống như chuột đào hố, ngập thư tình và quà, đôi khi chúng còn được nhét vào ngăn kéo của tôi.

Khi tôi bước vào lớp ngày hôm nay và nhìn vào ngăn kéo, quả nhiên là như vậy.

Mặc dù ngày thường Ngụy Hòa Quang điềm đạm và lạnh lùng, nhưng anh ấy lại rất lịch sự với người khác. Thay vì vứt bỏ những bức thư tình và những món quà, anh ấy lại nhét chúng vào một chiếc túi lớn và để trước cửa lớp.

Bằng cách này, nếu không muốn bị các học sinh khác nhìn thấy, chủ nhân của đóng thư tình và quà đó chỉ có thể lén lút mang đi cất giấu.

Tôi liếc nhìn Ngụy Hòa Quang, người đang làm việc này, và cười nhẹ nói: "Anh à, anh thật nổi tiếng."

Ngụy Hòa Quang ừm một tiếng.

Còn "ừm"? Tôi hếch cằm lên, nhìn Ngụy Hòa Quang đang chuẩn bị đọc sách, rồi lại liếc mắt nhìn những ánh mắt xung quanh chúng tôi, thế nên tôi suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Anh Hòa Quang, em đã quyết định làm chuyện kinh thiên động địa. ”

Nghe vậy, Ngụy Hòa Quang quay đầu nhìn tôi, môi đỏ mọng khẽ hé ra: "Cái gì?"

Tôi đứng dậy, sau đó hơi cúi xuống, trong ánh mắt kinh hãi của người nào đó, tôi tiến đến bên tai Ngụy Hòa Quang.

Ngụy Hòa Quang vô thức muốn ngả người ra sau.

Nhưng tôi đã kéo cổ áo anh ta.

Ngụy Hòa Quang nhìn cô gái càng ngày càng gần, hai tròng đen của mắt từ từ gợn sóng, chỉ cảm thấy ngứa lỗ tai——

"Anh à, đừng căng thẳng nha."

Đôi tai như ngọc của anh đột nhiên như bị dính son đỏ.

Mà tôi hồn nhiên không nhận ra điều đó, lại đứng thẳng dậy và bước lên bục.

4

Khi bước lên, tôi nhìn xuống đồng hồ, còn mười phút nữa là đến giờ vào lớp.

Fan girl đầu tiên của Ngụy Hoà Quang trong lớp đứng lên và gọi tôi một cách giận dữ: "Lâm Xuân Tường, cậu muốn làm gì?"

Các bạn học khác cũng xì xào bàn tán.

Tôi mặc kệ cô ấy, nghiêng người qua bục tìm một mảnh phấn, sau đó trực tiếp bước tới bảng đen, "dangdangdang" một dòng chữ hiện ra trên bảng:

" Ngụy Hoà Quang, bạn trai của tôi."

Sau khi viết xong bảy chữ này, cả lớp đều thở dài. Tôi đặt lại viên phấn, sau đó quay lại cười cười vỗ bảng đen với đám người trong lớp: "Xin chào các bạn, từ hôm nay, à không, thực ra từ hôm qua, Ngụy Hoà Quang là bạn trai của tôi. Ha, các chị em, huynh đệ hãy cẩn thận một chút”.

"Tôi đệt?"

"Lâm Xuân Tường nói là thật hay giả vậy?"

"Tớ đãnói Lâm Xuân Tường đến đây là vì Ngụy Hoà Quang rồi mà!"

...

Bạn học trong lớp giống như tổ ong vò vẽ bị phá, làm ầm ĩ cả lên.

Fan girl thứ nhất tức giận đến đỏ cả mắt, nhìn Ngụy Hoà Quang không phản bác, sau đó nhìn tôi: "Lâm Xuân Tường, cậu làm gì vậy?"

Tôi xua tay: "Tớ đã kể cho các cậu nghe rồi đó!"

Cô ta nhất thời bị nghẹn không thốt nên lời.

Tôi lại nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là đến giờ, tôi cầm cục tẩy lên và bắt đầu lau bảng đen, khi tẩy gần hết thì thầy giáo vào lớp.

Thầy ấy là một giáo viên khoa học trẻ nhưng đầu đã bắt đầu bị hói, khi thấy tôi lau bảng đen, thầy gật đầu hài lòng, quay đầu lại và nói với những người ồn ào trong lớp.

“Này các em, nhìn Lâm Xuân Tường đi. Em ấy không chỉ có thành tích đứng thứ ba trong lớp, được điểm cao mà còn rất chăm chỉ làm việc, trong khi em ấy còn đang lau bảng vào buổi sáng mà các em chỉ biết ồn ào ở dưới! ”

Fan girl đầu tiên đang đứng chỉ tay về phía tôi, cô ta tức giận đến mức ăn nói lộn xộn: "Thầy, thầy không biết đâu, Lâm Xuân Tường cô ta thực sự là...Cô ta vừa mới..."

Thầy giáo không khỏi nhíu mày, lời nói sâu xa nhìn cô ta lên tiếng: "Học sinh Lưu, lúc trước sức khỏe của em không tốt, xin nghỉ học nhiều lần, thấy thấy em cao hứng như vậy thì em có muốn thảo luận vấn đề với Lâm Xuân Tường không? Vậy chắc chắn cũng không có vấn đề gì, đúng không Lâm Xuân Tường? "

Tôi đặt cục tẩy sang một bên, gật đầu với thầy giáo, hai lúm đồng tiền lộ ra: "Được ạ, bạn học Lưu, nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào, có thể hỏi tớ..." Tôi dừng lại và chớp mắt: "Hừm, nếu tớ không trả lời được thì tớ sẽ hỏi Ngụy Hòa Quang, sau đó sẽ nói cho cậu biết."

Bạn học Lưu: "..."

Tôi có thể cảm thấy trong lòng bạn học Lưu đang tức đến mức thổ huyết.

Cô ta dậm chân, nhưng không nói gì mà ngồi xuống.

Còn tôi hài lòng quay trở lại chỗ ngồi của mình.

"Anh Hòa Quang, anh có cảm thấy vừa rồi trông em rất ngầu không?"

Tôi chọc Ngụy Hòa Quang đang vô cảm bên cạnh, anh ấy không thèm nhìn tôi mà còn dịch sang bên cạnh thêm chút.

Còn một phút nữa là đến giờ.

Tôi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hai mắt sáng lên, thấp giọng hỏi: "Nhân tiện, Ngụy Hoà Quang, hôm nay có tiết học bơi không?"

Nghe thấy câu này, Ngụy Hoà Quang đặt quyển sách trên tay xuống, hơi quay đầu lại.

Bởi vì sắp vào lớp, Ngụy Hoà Quang lại đeo cặp kính gọng bạc đó vào, điều này càng làm khí chất lạnh lùng thường ngày tăng thêm.

"Thật tiếc khi cậu không thể đeo kính khi đi bơi..."

Dưới làn sương mờ ảo, cặp kính nhuốm màu sương nước, theo sau đó là đôi mắt như mực, khuôn mặt ửng hồng và đôi môi ngày càng đỏ. Thiếu niên một tay tháo kính, khẽ ngước mắt lên, khoảnh khắc giọt sương ấy rơi xuống, ý xuân dạt dào.

Tôi nhìn anh và lẩm bẩm một điều gì đó rất tiếc nuối.

Cũng không biết Ngụy Hoà Quang có nghe thấy hay không, nhưng lông mi dài đến mức khiến tôi ghen tị khẽ run lên, như thể trong một giây tiếp theo, một con bướm sẽ sải cánh bay bay, bóng nhẹ phủ xuống dưới mắt khiến đôi mắt sáng màu của anh ấy càng thêm sâu.

“Hôm nay có.” Ngụy Hoà Quang trả lời một tiếng, rồi lại cúi đầu đọc sách.

Tôi chống cằm, thu hồi ánh mắt khỏi người Ngụy Hòa Quang, trong lòng lại tăng thêm 3 phần hối hận.

Một phần tiếc khi Ngụy Hoà Quang không thể đeo kính lúc đi tắm, một phần tiếc không thể vào nhầm phòng tắm lần nữa, phần tiếc nữa là...đồ tắm của trường cũng là đồng phục.

Nghĩ đến màu áo tắm đồng phục vừa đen vừa không trơn, tôi thở dài ngao ngán.

Nghe thấy tiếng thở dài này, Ngụy Hoà Quang dường như hiểu bạn gái mình đang hối hận điều gì, anh nâng kính lên, hơi cúi đầu xuống, để lộ đôi tai đỏ bừng dưới mái tóc đen mềm mại.

(Còn tiếp)