Nữ Phụ Nàng Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 1



Thiên Diễn năm hai mươi ba.

Mới vào tháng năm, khí trời đã mang theo khô nóng của mùa hè, trên tán cây ngô đồng rậm rạp truyền đến tiếng ve kêu không dứt.

Cao Lạc Thần mặc một thân vải thô màu xám, xắn áo lên tới khuỷu tay, ống quần kéo qua đầu gối thuần thục bước xuống ruộng, thỉnh thoáng cúi đầu kiểm tra hàng dưa hấu.

Trong ruộng có không ít hạ nhân đang canh tác, thấy nàng bước tới, dồn dập cúi đầu.

Nơi này là Lạc Thần sơn trang nổi tiếng gần xa, vốn dĩ là trang viên của Định Quốc Công Cao Tuấn, ước chừng tám mươi mẫu. Trước đó không lâu, Cao Quốc Công đưa nó cho Trưởng nữ của mình là Cao Lạc Thần, cũng đổi tên thành Lạc Thần sơn trang từ đó.

Có điều Cao Lạc Thần hiện giờ không phải là Cao Lạc Thần của trước kia, nàng vốn dĩ là sinh viên đại học ở thế kỷ 21, trong lúc đọc một bộ tiểu thuyết tên < Nữ đế >, nhìn thấy nữ phụ cùng tên với mình chuyên làm bia đỡ đạn, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì bất mãn với kết cục của nữ phụ, nàng âm thầm mắng tác giả một trận, không ngờ trong lúc ngủ, bản thân lại xuyên vào sách trở thành Cao Lạc Thần. Cũng may sau khi xuyên sách, nàng vẫn nắm giữ một bàn tay vàng -- Thần Nông hệ thống. Vì không muốn bản thân giống những nữ phụ bình thường có kết cục chết sớm, nên mấy tháng trước nàng chủ động xin Cao Tuấn trang viên này, dự định tránh xa thế đạo trong kinh thành chuyên tâm trồng trọt, cách xa nữ chính nam chính, rời xa tất cả phân tranh.

Thời điểm Cao Lạc Thần cúi đầu kiểm tra dưa hấu, thanh âm của quản gia truyền vào tai.

"Tiểu thư, biểu thiếu gia đã đến."

Biểu thiếu gia hắn nói tới chính là Tề Vị, là nhi tử duy nhất của cữu phụ Tề Ngọc Đường, cho nên rất được sủng ái, chính vì vậy vô cùng kiêu căng. Hắn là nam phụ trong sách, cũng là đối tượng đầu tiên mà nữ phụ thầm mến. Có điều vị biểu thiếu gia này một lòng một dạ đặt Tam tiểu thư Cao Thuần trong lòng, bình thường hắn không thèm nhìn Cao Lạc Thần lấy một cái.

Nói đến Cao Thuần, nàng là một nhân vật ghê gớm nhất trong sách, Cao Lạc Thần xem qua phần lớn nội dung, biết Cao Thuần chính là nữ chính trong < Nữ đế >. nàng cũng không phải nữ nhi ruột của Định Quốc Công Cao Tuấn, thân phận thật sự của nàng là đích xuất Công Chúa. Có điều thời điểm nàng vẫn còn bọc trong tã, Hoàng Hậu và Thái tử đã bị người khác vu hại hại chết, vì để bảo toàn huyết mạch duy nhất, trước đó Hoàng Hậu liền lén lút đưa nàng ra khỏi cung, để tỷ muội tốt của mình thay nàng nuôi nấng.

Cao Tuấn biết thân phận thật sự của Cao Thuần, cho nên ở Cao phủ, người được sủng ái nhất không phải vị tiểu thư danh chính ngôn thuận như Cao Lạc Thần, mà là Cao Thuần. Tất cả những người trong nhà đều yêu thích Cao Thuần chủ tử, về phần nàng mỗi ngày luôn bị chỉ trích. Cũng bởi vì như vậy, cho nên nữ phụ sinh lòng ghen tỵ, đi khắp nơi ngáng chân nữ chính. Nhưng thử hỏi nữ phụ làm sao có thể ngăn cản được hào quang nữ chính đây?

"Hắn tới đây làm gì?" Cao Lạc Thần lầm bầm một tiếng, nàng đứng dậy, vỗ vỗ lên bộ y phục màu xám, đi đến phòng tiếp khách. Nàng không phải nguyên chủ, đương nhiên không cần giữ hình tượng trước mặt Tề Vị.

Tề gia là gia tộc làm ăn, mà Cao gia thuộc dòng dõi cao quy, cho nên nhìn không lọt mắt những kinh thương như Tề gia, nhưng khi đó, Thế tử Cao Tuấn thề rằng không phải Tề thị thì sẽ không lấy, thậm chí nguyện ý từ bỏ trước vị. Vì chống lại người nhà, hắn lựa chọn rời xa cuộc sống yên ổn, quyết đi tòng quân, rốt cuộc lập được đại công, Thiên Tử ban thưởng, hắn không cần vinh hoa phú quý, chỉ xin được ban hôn, Chính vì vậy Cao Tuấn và Tề thị trở thành một đôi giai ngẫu trong miệng người đời, có điều không bao lâu sau, Cao Tuấn bắt đầu nạp thiếp, đặc biệt yêu chiều trắc phòng Liễu thị. Sau đó Tề thị qua đời vì bệnh, cũng không biết hắn sợ lời đồn hay là làm sao, Cao Tuấn vẫn chưa tục cưới.

Theo lý thuyết, quan hệ giữa Cao gia và Tề gia phải từ từ xa cách kể từ khi Tề thị bị thất sủng, nhưng Cao Tuấn và chi huynh của Tề thị - Tề Ngọc Đường là bạn tri kỷ, cho nên người Tề gia vẫn thường xuyên qua lại với Cao gia. Vị biểu thiếu gia Tề Vị này có thể nói là lớn lên ở phủ Định Quốc Công. Nguyên chủ thầm mến Tề Vị, nhưng vị biểu huynh này lại một lòng một dạ với Cao Thuần, hắn là một trong dàn nam phụ đông đảo. Nguyên chủ hắc hoá có mấy phần công lao của hắn.

Nam tử một thân cẩm y phong thần tuấn lãng ngồi trong phòng khách, khí vũ hiên ngang, cầm một cái quạt giấy trong tay, rõ ràng là bộ dáng của công tử văn nhã. Nếu nàng là nguyên chủ, phỏng chừng nội tâm đã run rẩy, thẹn thùng hướng về hắn đi vào, nhưng Cao Lạc Thần không phải nữ nhân cuồng dại trong sách, nàng chỉ liếc mắt nhìn Tề Vị, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?" Ngay cả hai chữ "Biểu huynh" cũng trực tiếp lược bỏ. Nàng không quên, lúc nguyên chủ biểu lộ tâm ý, hắn cười cợt đem thư của nguyên chủ cho các sĩ tử khác xem, khiến đoạn tình cảm của thiếu nữ bị truyền đến khắp nơi trong kinh thành, mắng nguyên chủ là nữ nhân lả lơi không an phận, mắng nàng không biết xấu hổ.

Tề Vị biết rõ tính tình của biểu muội, chỉ cần hắn xuất hiện, nàng sẽ tiến lên lấy lòng,một điểm cũng không thể so với Cao Thuần rụt rè. Hắn không thích thái độ này của Cao Lạc Thần, nhưng bởi vì có việc muốn nhờ, không thể không đến. Bất ngờ bị Cao Lạc Thần lạnh nhạt, hắn sững sờ trong chốc lát, mới cười ôn hoà, mở miệng nói: "Lạc Thần muội muội, ngươi ở Trang tử đã được một thời gian, tại sao không trở về Cao phủ? Còn nữa, ngươi ăn mặc thế này, ai không biết còn tưởng là hạ nhân, truyền ra ngoài ắt sẽ bị người đời chê cười."

Cao Lạc Thần cúi đầu nhìn bản thân một lượt, không cảm thấy có gì không thích hợp. Nàng lướt qua Tề Vị, âm thầm cười nhạo vài câu sáo rỗng quan tâm cùng nụ cười giả tạo, nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Nếu không còn chuyện gì, mời ngươi đi cho, ta còn có chuyện quan trọng." Sau ruộng dưa hấu, còn nhiều loại hoa quả khác nàng vẫn chưa kiểm tra. Tuy có Thần Nông hệ thống trong người, có thể trồng trọt một ít rau dưa trái mùa, nhưng vẫn cần phải được chăm nom cẩn thận. Mặc dù nông dân ở đây rất có kinh nghiệm, thế nhưng đối với những loại trái cây họ chưa từng thấy, khó tránh khỏi sơ sót.

Nghe Cao Lạc Thần đuổi khách, Tề Vị không tin vào tai mình, nụ cười trên mặt cứng đờ, một hồi lâu sau mới vung quạt, dời bước tới trước tầm mắt Cao Lạc Thần, ho nhẹ một tiếng, nói: "Khi nào biểu muội hồi phủ? Lần này ta đến, là thay cô phụ truyền tin tức, tháng ngày Tần Vương chọn chính phi sắp đến rồi, hiện tại các quý nữ đều đang chuẩn bị."

Tân Vương Ân Thuần Hi, chính là nhi tử của vị Quý phi mà Thiên Diễn đế sủng ái nhất, sau khi Thái tử bị phế, hắn trở thành ứng cử viên lớn nhất cạnh tranh Hoàng vị. Trong sách, hắn đối với nữ chính cũng là vừa gặp đã thương, nhưng nữ chính sớm biết thân phận thật sự của mình, chỉ triệt để lợi dụng hắn, cuối cùng dựa vào hắn để thành công leo lên đế vị, lúc này mới tàn nhẫn nói cho hắn biết, nàng là thân muội muội của hắn, cũng là thân muội muội của Thái tử bị phế. Sau đó Tân Vương không đường cứu vãn, tức đến phun máu mà chết.

Cao Lạc Thần không muốn dính líu vào nơi náo nhiệt, nàng quét mắt nhìn Tề Vị một chút, làm như nhìn một kẻ ngu si, cánh môi khẽ mở, ném ra một câu nói thô tục: "Liên quan gì đến ta."

Ở Lạc Thần sơn trang, nàng chính là chủ tử, không ai dám đắc tội. Nàng không giống nguyên chủ, phải kiềm nén tính tình của chính mình, nàng vẫn lưu giữ quan niệm sống từ xã hội hiện đại. Nói xong cũng không thèm quan tâm người kia kinh ngạc đến thế nào, nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tiễn khách."

Tề Vị vốn tưởng rằng Cao Lạc Thần cố ý làm như vậy là để được hắn để mắt, nhưng hạ nhân nghe xong nhận lệnh tiến lên "Mời" hắn ra ngoài, lúc này hắn mới bắt đầu hoảng rồi, vội vàng đi tới trước vài bước, mở miệng nói ra mục đích chính của chuyến đi lần này: "Biểu muội, ta còn có việc muốn nhờ! Nghe nói rau dưa trái cây ở Lan Đình Các đều do sơn trang của muội cung cấp?"

Tề gia kinh doanh Phong Nguyệt Lâu, chính là tửu lâu trứ danh nhất kinh thành, nhưng thời gian gần đây, khách nhân đều bị Lan Đình Các ở phía đối diện mời chào. Tề Vị thăm dò nhiều mặt, mới biết được Lan Đình Các không nhập trái cây rau dưa ở ngoài thị trường mà là nhập từ Lạc Thần sơn trang. Lại sai người mua đồ ăn ở Lan Đình Các về thử, mùi vị đúng là tốt hơn Phong Nguyệt Lâu bọn họ.