Nữ Phụ Ngọt Vô Cùng

Chương 3: Cởi ra



Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Chử Tinh Vân là người có tính lãnh đạm, 25 năm qua đều không có một nữ nhân, anh từ trước đến nay cảm thấy nữ nhân còn không quan trọng bằng sự nghiệp.

Đó chính là phiền toái.

Nhưng nhìn nữ nhân này trước mặt mở to một đôi mắt vô tội, anh phát hiện bản thân lại có chút xao động.

Anh hướng đến sô pha nằm, nhìn Điềm Tửu chân tay luống cuống không giống như là giả vờ, hướng cô ngoắc ngón tay.

Chờ Điềm Tửu ngoan ngoãn đứng ở trước mặt.

"Cởi." Tay thon dài của anh đặt ở sô pha, ngữ khí có chút không chút để ý.

Đôi chân dài của Chử Tinh Vân bắt chéo, tay trái đặt ở sô pha, tay phải đặt ở đầu gối.

Mắt phượng nhìn chằm chằm Điềm Tửu, nét thanh lãnh trên mặt mang theo vài phần hứng thú.

"Ai a?" Điềm Tửu nhất thời không có phản ứng lại, mơ hồ gãi gãi đầu.

Là thanh thuần thật hay vẫn đang diễn kịch?

Ánh mắt Chử Tinh Vân khẽ thay đổi, đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn đợi nữ nhân.

"Cởi quần áo." Anh lặp lại một lần.

Lúc này Điềm Tửu mới hiểu ra, cô cười cười, rất tự nhiên gật đầu: "Được."

Thời điểm cô hóa hình liền không có mặc quần áo, có người tới liền hóa thành nguyên hình trốn trên cây, cho nên không có ai bắt gặp bộ dáng không mặc quần áo của cô.

Bất quá cô cảm thấy trần trụi quá bình thường, vốn chính là một con yêu, cho nên cũng không có cảm giác ngại ngùng của nhân loại.

Có Tống Điềm Tửu ký ức cô tự nhiên biết quần áo nên như thế nào cởi ra, nguyên chủ vì tiện để câu dẫn, nên mặc một chiếc áo hai dây đen kết hợp với váy ngắn, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng manh.

Cô rất nhanh đem quần áo cởi ra, chỉ còn lại có tất lưới với quần lót ren chữ Đinh (丁).

Không nhịn xuống vươn tay ở hoa huy*t chạm, mày hơi chau lại, lúc trước nói phía dưới như thế nào không thoải mái, thì ra là do quần lót.

Sợi dây kẹt ở giữa vừa lúc đem hoa môi khó chịu, cô đem quần chữ Đinh (丁) cùng tất lưới cởi ném đến một bên, lại xoa xoa hai mảnh hoa môi bị quần chữ Đinh (丁) làm không thoải mái.

Không có quần áo trói buộc cô lộ ra vui vẻ tươi cười, mắt hạnh nhìn về phía Chử Tinh Vân, thiên chân vô tà nói: "Cởi xong rồi."

Tựa như một đứa trẻ tự tin khi hoàn thành tốt việc được giao, lúc này cao hứng muốn được thưởng.

Tống Điềm Tửu dáng người không tồi, tuy chiều cao loli, nhưng tỉ lệ cơ thể lại rất đẹp.

Sau khi tiểu yêu Điềm Tửu tiến vào thân thể này, yêu hồn tự khắc hòa hợp với thân thể, làm linh hồn này càng thêm phù hợp.

Cho nên hiện tại làn da của cô càng thêm tinh tế bóng loáng, như viên dương chi bạch ngọc, sờ lên xúc cảm cực hảo.

*Dương chi bạch ngọc: viên ngọc quý màu trắng tinh khiết được nhiều người ưa chuộng.

Hai vú no đủ, quầng vú là màu hồng nhạt, đầu v* đứng thẳng như thù du.

Ánh mắt Chử Tinh Vân bị khối cơ thể hoàn mỹ này hấp dẫn, tầm mắt theo bụng nhỏ thẳng băng đi xuống, tiểu màn thầu trắng bạch dường như không có một sợi lông tóc.

Một mảnh thịt múp míp đem hoa huy*t che giấu, có lẽ là bởi vì cô vừa rồi duỗi tay khảy quá, nên cẳng chân run run rẩy rẩy, hoa huy*t chảy ra một chút dâm dịch trong suốt, chất lỏng dính vào trên đùi ở dưới ánh đèn phản chiếu lấp lánh.

Bạch Hổ trời sinh mẫn cảm, chỉ nhìn bằng mắt, Chử Tinh Vân liền biết, đây là một cơ thể tuyệt hảo.

Cũng chính là thân thể vưu vật thường nói trong tiểu thuyết.

Nữ nhân trước mặt không có một tia quẫn bách, thoải mái hào phóng hướng anh khoe thân thể của mình, không chút hoang mang không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Chỉ là giờ phút này cô tựa hồ có chút khó chịu, hai chân thi nhau cọ xát, ở giữa chất lỏng nhỏ giọt chất lỏng dần dần nhiều, cô yêu kiều rên rỉ một tiếng, mày nhăn, cầu cứu nhìn về phía anh.

"Ô ô, Điềm Tửu thật là khó chịu." Cô ngồi ở trên thảm, tùy tiện hướng tới anh mở ra chân, cúi đầu đi xem chính mình hoa huy*t.

Dùng tay đi cào hai mảnh thịt, nhìn đến bên trong không ngừng chảy ra d*m thủy, cô đột nhiên kinh hoảng lên: "Điềm Tửu có phải hay không sắp chết? Nơi này của Điềm Tửu chảy nước!"

Cô mở miệng khóc, nước mắt giống như trân châu từ trên mặt lăn xuống.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~