Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 3: Thế giới 1: THỊT TƯƠI THÂN ÁI ĐỪNG HẮC HÓA 03



#Editor: Bao Tô Bà#

Tô Noãn đứng bên cạnh, mắt trông mong nhìn Trình Ngộ, ngữ khí mang theo khẩn cầu.

“Được không vậy, giúp mình đi mà, cuối kỳ mình mà không tiến bộ nhất định sẽ chết đó, thế này đi, cậu giúp mình học bù, sau này mình sẽ che chở cậu, không để những tên côn đồ đó bắt nạt cậu nữa, thế nào?”

Tay cầm đũa của Trình Ngộ nắm chặt, cậu hơi hé môi... Một lát sau mới khẽ ừ một tiếng.

Cậu thực sự rất cần tiền, hơn nữa, nếu cô giữ lời, vậy sau khi tan học cậu sẽ không bị những tên côn đồ kia chặn đánh.

Mặt Tô Noãn lộ ra vui vẻ và cảm kích: “Cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu đúng là người tốt, trước kia mình đối xử với cậu không ra gì mà giờ cậu còn nguyện ý giúp mình, cảm ơn cậu, sau này chúng mình sẽ là bạn bè của nhau, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ che chở cho cậu!”

Nghe thấy cô nói hai chữ “bạn bè”, châm chọc nơi đáy mắt Trình Ngộ chợt lóe qua.

Tô Noãn giả vờ không nhìn thấy gì hết, tâm tình rất tốt chuẩn bị ăn cơm, sau đó lập tức bĩu môi: “Ngấy quá đi, mình không ăn thịt!”

Nhanh chóng đưa đũa kẹp miếng xương sườn sang cho cậu, không đợi Trình Ngộ phản ứng lại cô đã vội vàng mở miệng: “Vừa rồi đã nói sau này sẽ là bạn bè cơ mà, thân là bạn bè, có phải cậu nên ăn hộ mình những thứ mình không thích ăn không nhỉ, nếu không mình đành phải lãng phí đồ ăn thôi!”

Trình Ngộ không nhìn cô, môi mở ra nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu bắt đầu ăn xương sườn.

Tô Noãn âm thầm vừa lòng.

Cơ thể này cũng quá gầy yếu, quá đáng thương rồi, dẫu cơ thể cậu có dài thì không ăn tí thịt nào sao có thể cao lên được chứ.

Đúng lúc này, cô nghe thấy một tiếng tinh trong đầu, sau đó thanh âm đơn điệu của hệ vang lên.

“Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của mục tiêu vai ác tăng lên, độ hảo cảm hiện tại -10!”

Tô Noãn ngây ngẩn, hảo cảm tăng lên mà vẫn -10?

“Nhắc nhở hữu nghị, độ hảo cảm ban đầu là -30.”

Tô Noãn cố nén xúc động chửi má nó. Cô cười hiền từ nhìn về phía Trình Ngộ đang ăn cơm.

Không hổ là đại vai ác trong tương lai, trái tim hoá ra cũng lạnh như thế! Xem ra cô phải nỗ lực gấp bội mới được.

Bắt đầu từ buổi tan học ngày hôm nay, Trình Ngộ sẽ đến nhà Tô Noãn đang ở một mình để dạy cô học bù.

Lúc Trình Ngộ đến Tô Noãn vừa nấu cơm xong, chỉ đơn giản 3 món mặn 1 món canh. Thấy Trình Ngộ trầm mặc đứng ở cửa, Tô Noãn vội vàng ra tiếp đón cậu.

“Mình mới vừa làm cơm xong, bọn mình ăn trước xong mới bắt đầu học bài nhé.” Cô biết Trình Ngộ không có cơm chiều để ăn.

Trình Ngộ bất động không nói lời nào. Như nghĩ đến gì đó, Tô Noãn ho nhẹ một tiếng: “Mình không thích ăn cơm một mình, thời gian cậu ăn với mình cũng sẽ tính là thời gian học bù!”

Tốt lắm, Trình Ngộ chuyển động rồi.

Thiếu niên rõ ràng chỉ bình tĩnh ở mặt ngoài, động tác cậu ngồi trước bàn không giấu được câu nệ, lúc ăn cơm càng không nói một câu. Tô Noãn bảo cậu ăn thêm một bát nhưng cậu kiên quyết lắc đầu, Tô Noãn đành phải đứng dậy thu dọn sau đó chính thức bắt đầu học bù.

Nhắc tới chuyện học, kiếp trước Tô Noãn cũng là một học bá. Nếu không phải được Tinh Tham tìm ra, cô sẽ chỉ là một nhân viên nghiên cứu bình thường. Tuy kiến thức cao trung bây giờ đã trở nên mới lạ với cô nhưng cô vẫn tiếp thu rất nhanh.

Nhìn thấy cô hiểu rất nhanh, Trình Ngộ hình như cảm thấy ngoài ý muốn, hiếm có ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Mặt mày thiếu niên tinh xảo, có thể nhìn ra sau này trưởng thành nhất định có thể khiến vô số em gái thần hồn điên đảo. Nhưng hiện tại, khuôn mặt tinh xảo này lại lộ ra tử khí nồng đậm, tràn đầy lạnh nhạt và tối tăm.

Tô Noãn giờ vờ không nhìn thấy, chỉ bật cười kinh ngạc nhìn lén thiếu niên, bỗng nhiên tầm mắt cô lướt qua vết ứ máu lộ ra trên cổ Trình Ngộ. Cô lập tức sốt ruột, theo bản năng duỗi tay ra.

Ngay lập tức, tay cô đã bị thiếu niên gạt sang một bên, Tô Noãn phục hồi tinh thần, vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, mình nhìn thấy... là do lần trước bọn họ đánh cậu à, xin lỗi cậu nhiều, lần đấy đáng ra mình nên ngăn bọn họ ngay từ đầu.”

Ánh mắt thiếu niên vốn đang lạnh nhạt nay đã biến thành lạnh băng.

Đây không phải do những tên côn đồ đó đánh.

Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, ý nói thời gian đã tới. Sau đó, cậu không nói một lời thu thu dọn cặp sách đứng dậy về nhà.

Tô Noãn ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi cậu, cậu giúp mở mình học bù, coi mình là bạn, vậy mà lần trước mình lại đối xử với cậu như vậy. Nhưng mà cậu yên tâm đi, về sau sẽ không có chuyện như thế nữa đâu, mình sẽ xem cậu là bạn, bạn tốt của mình.”

Thấy Trình Ngộ muốn ra cửa, cô nhớ tới cái gì nên vội vàng lấy tiền trong túi ra: “Đây là phí học bù.”

Động tác định dời đi của thiếu niên chợt dừng lại, cô vội vàng rút ra mấy tờ: “Mình thanh toán luôn nhé, không để đến hôm nào đấy lại quên mất.”

Nói xong, cô không cho cậu trả lời đã nhét tiền vào trong tay thiếu niên.

Tay cậu vừa lạnh vừa cứng, hệt như không có máu thịt.

Xuyên qua mái tóc chó gặm là có thể nhìn thấy môi thiếu niên hơi hé, cậu nhàn nhạt nói lời cảm ơn, xoay người rời đi luôn.

***

Lúc cô đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của ba nguyên chủ nói cô đã lâu không về nhà. Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng quát lớn như tức sắp hộc máu, hỏi cô có xem ông ta là ba hay không. Tô Noãn lười nhác cong môi, mở cửa đi tới nhà họ Tô.

Trở về nhà họ Tô, nơi đây giống y hệt trong trí nhớ của nguyên chủ. Ba Tô thấy cô trang điểm thì lập tức răn dạy, chán ghét trong giọng nói cũng chẳng thèm che giấu, còn bà Tô thì ngồi bên cạnh ưu nhã uống cà phê, thông minh không nói một câu.

Tô Noãn lười biếng nghe xong bài răn dạy nghìn lần như một, sau đó lên tầng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Nhưng ai biết, tắm rửa xong cô đúng lúc gặp mặt nữ chính, chị gái của nguyên chủ, Tô Anh.

Đôi mắt Tô Noãn đột nhiên sáng lên!

Trời ơi, em gái miệng anh đào nhỏ, mắt to đáng yêu, đây là... Mắt nguyên chủ bị mù hay sao vậy, cô gái dịu dàng dễ thương thế này không thương tiếc thì thôi còn muốn đối nghịch với cô ấy làm gì.

Tô Anh thấy Tô Noãn đã tẩy lớp trang điểm dày cộm trên mặt, lộ ra dung mạo vốn có, lòng thấy hơi bất đắc dĩ, ngữ khí lại nghiêm khắc.

“Như vậy không phải tốt hơn à, sao ngày nào cũng phải biến bản thân thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ!”

Đúng là Tô Noãn rất đẹp, đẹp hơn cả Tô Anh. Tô Anh đẹp theo kiểu đáng yêu mềm mại, mà Tô Noãn thì xinh đẹp như ánh nắng mặt trời, làn da trắng nõn, đôi mắt to, đuôi mắt hơi xếch, khi cười rộ lên hệt như hồ ly đang quyến rũ người.

“Không phải là do tôi không biết trang điểm hay sao, nếu không chị dạy tôi nhé?” Tô Noãn dùng sắc đẹp làm vũ khí, tiến lên ra vẻ làm nũng, thật ra là đang ăn đậu hũ, kề sát Tô Anh chơi xấu.

Tô Anh bị hành vi quỷ dị của cô em gái trước nay không để tâm đến mình làm cho sửng sốt, nhưng không kịp phản ứng đã bị cô đẩy mạnh vào phòng, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Được em gái nhỏ tay cầm tay chỉ dạy, Tô Noãn cuối cùng cũng cảm thấy kiếp sống công lược khổ cực của bản thân le lói ít ánh rạng đông, trong lòng thấy ngọt ngào lâng lâng.

Mấy ngày tiếp theo, Trình Ngộ kiên nhẫn giúp Tô Noãn học bù. Tô Noãn vẫn luôn tìm đề tài để nói chuyện với cậu nhiều hơn, đáng tiếc, thiếu niên chẳng chịu dao động, ngoại trừ học tập, một câu dư thừa cũng không nói với cô.

Tô Noãn hơi buồn bực, nhưng có người còn buồn bực hơn cô.

Triệu Triệt phát hiện Tô Noãn Smart gần đây đang thay đổi, cậu ta đã quan sát một thời gian rồi, Tô Noãn thật sự không còn bất kỳ dấu hiệu gì là sẽ tới vây quanh cậu ta nữa.

Trước kia lúc cậu ta với Hàn Liệt chơi bóng hay một trong hai người bọn họ chơi, Tô Noãn nhất định sẽ đứng ngoài sân hò hét cổ vũ, thậm chí da mặt dày đến mức phải đưa bằng được nước và khăn lông.

Nhưng mà đã lâu như vậy, cậu ta chưa từng trông thấy Tô Noãn ở sân bóng rổ, hơn nữa, cô hình như bắt đầu yêu học tập, hình như còn tìm cái tên ở xóm nghèo kia học bù. Đến việc cậu ta mời cô đi ăn cơm cũng phải đẩy ra sau, nói là phải về học bù.

Triệu Triệt bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ đồ Smart này không ngừng vươn lên để về sau sẽ tranh đoạt ra sản với Tiểu Anh ư?

Lúc cậu ta nói chuyện có khả năng xảy ra này cho Hàn Liệt, cậu ta nhìn thấy Hàn Liệt không thèm che giấu khinh thường, sau đó lạnh lùng liếc nhìn chỗ ngồi của Tô Noãn, lạnh lẽo nói một câu: “Thứ ghê tởm!”

Triệu Triệt cảm thấy rất hậm hực, cậu ta biết Hàn Liệt ghét Tô Noãn vì cô là con riêng.

Khi Hàn Liệt còn nhỏ ba cậu ta ngoại tình, hình như có cả con. Khoảng thời gian ấy ba mẹ cậu ta cãi nhau cả ngày, sơ sót Hàn Liệt, chờ tới lúc phát hiện ra, Hàn Liệt đã mắc chứng tự bế nặng.

Nếu không phải sau đó trị liệu kịp thời, có lẽ Hàn Liệt đã bị huỷ hoại.

Cho nên cậu ta biết Hàn Liệt ghét Tô Noãn ngoại trừ do cô bắt nạt Tô Anh, phần lớn là vì thân phận con riêng của cô.

Như vậy cũng tốt, Hàn Liệt nhất định sẽ không hạ mình theo đuổi Tô Noãn, vậy cậu ta thắng chắc rồi.

Triệu Triệt vui mừng khôn xiết, lúc tan học cậu ta ngăn Tô Noãn lại, trong ánh nhìn kỳ quái của Tô Noãn, cậu ta ho khan một tiếng.

“Tháng sau sẽ có tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu... có thể làm bạn nhảy của mình không?”

Hai mắt cậu ta đào hoa, trong mắt là ý cười tràn ngập ôn nhu, nhưng trong lòng thì không ngừng kêu rên. Cậu ta không dám tưởng tượng đến lúc đó bản thân khiêu vũ với Smart sẽ là khung cảnh thế nào đâu... Ai, đều là vì Tiểu Anh!

Tô Noãn biết mục đích của Triệu Triệt, trong lòng cười thầm, trên mặt lại tỏ vẻ do dự sau đó mới đáp ứng, cô nhìn Triệu Triệt vui mừng như trẻ con được cho kẹo rời đi, cũng âm thầm buồn cười.

Ngày mai là cuối tuần, cô biết Trình Ngộ đi làm thêm vào cuối tuần cho nên tính đi xem xem, hiểu biết càng nhiều sẽ giúp cô công lược dễ dàng hơn.

Chờ sang hôm sau, Tô Noãn theo sự chỉ dẫn của hệ thống đi tới nơi Trình Ngộ đang làm việc, nhìn thấy Trình Ngộ mặc bộ thú bông hình Vịt Donald vụng về đứng trên quảng trường phát tờ rơi.

Cậu không làm hành động gì hết, chỉ lẳng lặng đứng đó trầm mặc vươn tay phát giấy, nhưng có rất ít người nhận, không bao lâu sau cậu đã bị ông chủ xách đi dạy dỗ.

“Mày chỉ biết đứng tại chỗ xoay qua xoay lại thôi à, mày mẹ nó là Vịt Donald chứ không phải vịt nướng, mày không nhúc nhích đứng đấy thì bao giờ mới phát hết được hả? Không muốn kiếm tiền thì cút đi cho ông!”

Ngón tay ông chủ như sắp chạm đến mũi thiếu niên.

Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, cúi đầu không nói một câu nghe chửi.

Chờ đến khi ông ta rời đi, thiếu niên lần thứ hai đội đầu vịt lên chuẩn bị tiếp tục công việc... Nhưng bỗng nhiên cậu lại bị người ta cản đường.

...