Nữ Phụ Vốn Thuộc Về Nữ Chính

Chương 1



Vương Dư con gái lớn của nhà họ Vương, một nhà có quyền quý nổi tiếng trong thành phố. Nổi tiếng là tính tình kiêu căng, ngạo mạn không xem ai vào mắt. Người duy nhất có thể thấy được bộ mặt ôn nhu của cô là vị hôn phu Tư Nhật Tân.

Nghe nói cả hai người được đính ước từ bé với nhau, sau này khi cả hai đủ thối kết hôn thì sẽ lập tức cử hành hôn lễ. Tuy nhiên trong chuyện này chỉ có Vương Dư là đơn phương vui mừng còn Tư Nhật Tân đã sớm không vừa lòng với vị hôn thê này.

Tuy rằng Vương Dư xinh đẹp, có thể nói là gương mặt tinh xảo được ông trời ưu ái mà dành thêm thời gian điêu khắc gương mặt, nhưng nhan sắc lại tỉ lệ nghịch với tính tình. Cho dù nhan sắc có đẹp đến đâu thì vẫn không thể cứu chữa được tính tình không xem ai ra gì đó của cô.

Người ta ngoài mặt vui đùa nói chuyện cùng cô chứ ai biết được thật chất trong lòng nghĩ thế nào. Dù gì cũng chẳng ai thích chơi cùng người không tôn trọng mình.

Trường AW là một trường nổi tiếng là giàu có, học sinh học ở nơi này hết 80% là con nhà không phú thì quý, 20% còn lại là học sinh du học cùng với học sinh được nhận học bổng.

Vừa vào năm học mới, khi biết bản thân lên cấp ba không còn học cùng với Tư Nhật Tân, Vương Dư nhíu mày cảm thấy không hề hài lòng, cô cứ thế đứng trước bảng dán danh sách lớp vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Một nữ sinh đứng bên cạnh cô thấy thế liền lấy lòng nói: "Vương tiểu thư, cậu không cần khó chịu, Tư học bá cũng học sát lớp chúng ta. Chúng ta vẫn có thể đi qua lớp cậu ấy mà, nhà trường không cấm học sinh vào giờ giải lao mà."

Nghe nữ sinh kia nói thế sắc mặt của Vương Dư tạm xem là thoải mái, cô hừ một tiếng bỏ đi.

Nữ sinh kia trong lòng khó chịu nhưng không dám thể hiện ra mặt, Vương Dư rất ngu ngốc chỉ cần làm thân với cô ta thêm một thời gian nữa thì chắc chắn sẽ có lợi cho mình, không thể tức giận được.

Nữ sinh kia tự an ủi mình.

"Vương Dư!?"

Lúc Vương Dư đang đi ở sau sân trường muốn tìm hiểu đường đi của ngôi trường cấp ba này của mình thì bỗng dưng nghe thấy người gọi tên bản thân.

Nói thật kể từ khi lên cấp hai những bạn học xung quanh đều gọi cô bằng "Vương tiểu thư" không ai dám gọi thẳng tên cô, nói thật bây giờ nghe một giọng nói của nữ sinh gọi thẳng tên mình, Vương Dư cũng không cảm thấy tức giận mà ngược lại còn tràn ngập tò mò về một nữ sinh còn chưa nghe tin đồn kiêu căng ngạo mạn của cô.

Tuy rằng mới mở đầu năm học lớp 10 nhưng tin đồn về tính tình của Vương Dư đã nổi tiếng gần hết cả trường rồi. Cô cứ như một ma nữ làm ám ảnh cả ngôi trường này, không ít người cảm thấy xui xẻo khi gặp trúng cô.

Nữ sinh này dám gọi học tên mình khiến cho Vương Dư không chút nghĩ ngợi mà quay người nhìn xem nữ sinh kia là ai.

Nữ sinh đấy có gương mặt trái xoan xinh đẹp, mái tóc đen dài bồng bềnh. Rõ ràng cùng mặt trên người một bộ váy đồng phục như những nữ sinh khác như không hiểu sao cả người nữ sinh này như toát lên vẻ sang trọng, xinh đẹp hơn nhiều nữ sinh khác nhiều.

Xem như là nữ sinh đẹp nhất mà Vương Dư gặp sau khi bước vào trường này đi.

Vừa thấy mặt Vương Dư, ánh mắt của nữ sinh hình như kinh ngạc xen lẫn sự vui mừng. Giống như một ngôi sao sáng nổi bật trong màn đêm vậy.

Vương Dư thừa nhận, bản thân người này đẹp hơn cô!

Nữ sinh chạy đến kích động nói: "Đúng là cậu rồi!" bộ dáng của nữ sinh này vô cùng vui vẻ, cứ như đã gặp được người mình tìm rất lâu rồi vậy.

Nàng kích động, nắm lấy tay của Vương Dư, còn xém tí nữa nói lắp: "Vương... Vương Dư, cậu có nhớ tôi là ai không?"

Trái lại sự kích động và ánh mắt tràn đầy vui sướng của nàng, ánh mắt của Vương Dư tràn đầy sự lạnh nhạt xen lẫn khinh thường.

Cô không chút lưu tình rút tay mình ra khỏi tay của đối phương, không chút lưu tình nói: "Cái trò giả vờ này của cậu tôi gặp rất nhiều rồi, không cần làm thân với tôi bằng cách đáng khinh này."

Vừa nghe lời này của cô, ánh mắt nữ sinh trở nên ảm đạm. Ánh sáng trong đôi mắt đen kia dường như biến mất trong tích tắc, nàng lui về sau vài bước giữ khoảng cách với Vương Dư nói thầm, trong giọng nói dường như chứa đầy sự đau khổ: "Quả nhiên là cậu không nhớ rồi... đúng rồi người như tớ thì làm sao đáng để cậu nhớ chứ."

Bởi vì nữ sinh nói quá nhỏ nên Vương Dư hoàn toàn không nghe được nữ sinh nói gì, cô chỉ dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn nữ sinh, không chút khách khí nói: "Tôi không biết cậu tiếp cận tôi để lấy lợi gì về mình nhưng tôi cảnh cáo cho cậu biết trước nếu như cậu cứ tiếp cận tôi thế này thì đừng trách tôi khiến cậu không xuất hiện ở ngôi trường này thêm một lần nào nữa."

Nữ sinh ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn Vương Dư, sau đó như chấp nhận mà gật đầu: "Xin lỗi, là do tôi xúc động làm phiền cậu."

Vương Dư nhíu mày, cảm thấy bản thân mình không hiểu nổi người trước mặt mình. Tuy nhiên cô cũng không để ý đến cảm xúc của người trước mặt, từ năm cấp hai đến bây giờ nàng không cần phải xem sắc mặt của ai thế nào.

"Coi như cậu biết điều." nói xong câu này Vương Dư còn hừ một tiếng rời đi. Cô tiếp tục công việc tham quan trường của mình.

Vương Dư hoàn toàn không hề hay biết nữ sinh kia đã nhìn mình đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của cô nữa.

Nữ sinh cười khổ, lòng ngực nàng vô cùng khó chịu. Cứ như có người đâm vào ngực mình hàng vạn cây kiếm vậy, mà người đâm lại chính là người mình muốn gặp nhất trong thời gian gần 5 năm này.

Thôi dùng gì đối với một thiên kim tiểu thư thì bản thân mình vẫn không đáng để nhớ tới.

Người ta dù gì cũng có vị hôn phu rồi, không nên dây dưa không dứt làm gì. Tình cảm này vẫn nên bỏ đi thì hơn, dù gì bản thân mình cũng chẳng xứng.