Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 43: Cái tát



"Dao Dao, hôm nay anh xong việc rồi, tay em cũng tốt rồi. Thừa dịp kỳ nghỉ chưa hết, chúng ta đi hẹn hò một chút để bồi dưỡng tình cảm được không?” Giọng nói vui vẻ của Vạn Niên Thanh truyền qua điện thoại. Âm thanh tràn đầy vui sướng này truyền tới đáy lòng Mạc Dao Dao, khiến cho lỗ tai cô có chút tê dại.

Mặc dù rất mong đợi hẹn hò nhưng lúc này thực sự không thích hợp. Mạc Dao Dao chỉ có thể nhẫn nại nói: “Ngày khác đi, bây giờ em đang ở bệnh viện.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng nói Vạn Niên Thanh lập tức trở nên khẩn trương.

“Diệp Tử bị thương ở đầu , bây giờ đang ngủ rồi. Không có ai bên cạnh nên em phải chăm sóc.” Nếu thực sự để Diệp Tử đang bị thương ở chỗ này một mình, thế nào Ngải Xuân cũng lột da cô. Mặc dù, Mạc Dao Dao không quan tâm cô ta có thể lột da mình được hay không, chỉ là bỏ lại người bị thương trong bệnh viện, về mặt đạo đức, có giải thích gì cũng không thoát được.

Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc. Đột nhiên, Mạc Dao Dao có chút khẩn trương. Chẳng lẽ Vạn Niên Thanh tức giận?

“Ngải Xuân đi ăn cơm cùng Ami, nếu không thì chờ bọn họ quay về anh sẽ đến đón em?” Trong khoảng thời gian này, Vạn Niên Thanh rất bận rộn, cô lại bị thương, thật sự là hai người không có nhiều thời gian cùng ở một chỗ. Điều này đối với hai người vừa mới xác định tình cảm mà nói chính là chuyện rất tàn nhẫn. Cô cũng rất muốn đi ra ngoài hẹn hò, dạo phố gì đó. Lần trước đi dạo phố là mùa hè, lúc ấy còn giúp Vạn Niên Thanh mua quần áo. Bây giờ là mùa đông, cũng sắp được nửa năm rồi.

Đột nhiên, trong điện thoại truyền đến âm thanh huyên náo, lộn xộn. Trong tiếng ồn, Mạc Dao Dao nghe Vạn Niên Thanh nói: “Anh muốn ăn một bát canh gà, đợi lát nữa chuyển đến, nhân tiện đón em luôn.”

"Được, em đợi anh." Mạc Dao Dao cười, đây mới là Vạn Niên Thanh của cô.

Để điện thoại xuống, đợi trong chốc lát, Mạc Dao Dao cảm thấy thời gian trôi qua hơi chậm, vài chục phút mà tựa như mười mấy giờ. Ngải Xuân cùng Ami chưa trở lại, Diệp Tử cũng không tỉnh.

Cô đứng dậy dạo bước trong phòng bệnh để giết thời gian. Bây giờ, quan sát cả phòng chỉ có Diệp Tử, bước chân của Mạc Dao Dao rõ ràng rất nhẹ, nhưng bởi vì trong phòng quá yên tĩnh nên âm thanh nhỏ này đã đánh thức Diệp Tử đang ngủ say.

"Dao Dao?" Anh giơ tay dụi dụi mắt, thiếu chút nữa cho là mình đang nằm mơ.

"Xin lỗi, đánh thức cậu rồi." Mạc Dao Dao quay đầu lại, thấy khuôn mặt vui vẻ của Diệp Tử thì không khỏi nhíu mày. Tại sao cậu ta lại có bộ dáng như vậy, lát nữa Vạn Niên Thanh đến cũng không hay.

"Không có gì," Diệp Tử ngồi dậy, "Thật ra thì không nghiêm trọng lắm, chính là Ngải Xuân sợ nên tớ phải ở lại viện để quan sát mấy ngày. Theo tớ thấy với tình trạng thân thể này thì ngày mai có thể đi làm bình thường rồi.”

“Vẫn nên quan sát đi, chắc chắn một chút.” Mạc Dao Dao nói với giọng không xa cách cũng không thân mật, thái độ trước sau như một.

Ai ngờ Diệp Tử đầu bị đánh đến hôn mê vẫn chưa trở lại bình thường. Anh nhìn Mạc Dao Dao một lúc, đột nhiên nói: “Tớ cùng với Ngải Xuân không có quan hệ, chỉ là cùng sự cố. Gặp nhau, cô ấy nhất định muốn tớ chở cô ấy cùng ra ngoài, tớ . . . . .”

“Điều này không liên quan đến tớ.” Mạc Dao Dao ngắt lời anh, “Chính là nếu cậu thực sự cảm thấy mình và Ngải Xuân không quan hệ, thì dứt khoát đi. Đừng khiến cô ta thần kinh cả ngày như vậy.”

Từ việc đi xe lần này, rốt cuộc Mạc Dao Dao đã suy nghĩ ra tại sao nhiều năm không được Diệp Tử đáp lại mà Ngải Xuân vẫn còn thích cậu ta như vậy. Luôn duy trì loại thái độ như gần như xa, thỉnh thoảng khá hơn một chút, thỉnh thoảng lạnh nhạt một chút. Điều này khiến người ta rất khó buông tay. Lần đầu tiên mua xe, lần đầu tiên chở người. Điều này cho Ngải Xuân hi vọng quá lớn. Thảo nào cô thấy ánh mắt cô ta như cọp mẹ bảo vệ con vậy.

"Tớ đã cự tuyệt cô ấy từ lâu rồi, nhưng cô ấy. . . . .” Diệp Tử nói với giọng lo lắng.

"Diệp Tử, cậu cự tuyệt như thế nào? Rất dịu dàng đúng không? Sau hôm cự tuyệt lại đối tốt với cô ta đúng không?”

“Vậy. . . . . Rất lạnh nhạt, cô ấy rất đáng thương. . . . . .”

Mạc Dao Dao đột nhiên cười nhạt một chút rồi nói: "Diệp Tử, đột nhiên bây giờ tớ cảm thấy thật may Triệu Ngộ Minh không phải là cậu. Nếu không thì thực sự tớ đã ném vào rồi.”

"Làm sao cậu có thể nói như vậy?" Diệp Tử có cảm giác bị thương. Bây giờ trong đám bạn bè bọn họ, thanh danh của Triệu Ngộ Minh không được tốt. Chủ yếu là công lao của Ami, anh ta làm việc rất không tử tế.

“Dù sao lúc tớ và anh ta chia tay rất rõ ràng, dứt khoát, không cho tớ chút lưu luyến nào. Nếu như là loại người như cậu, sau khi chia tay tớ sẽ còn nghĩ đến anh ta, còn đổ thừa cho anh ta. Đấy mới thực sự là hủy hoại.” Giờ khắc này Mạc Dao Dao suy nghĩ rất rõ ràng. Nói đến Triệu Ngộ Minh cũng không cảm thấy đau lòng, càng không có gì quyến luyến. Điều này thuộc về công lao của Vạn Niên Thanh mặt dày mày dạn. Nhưng lúc chia tay Triệu Ngộ Minh quyết tuyệt, cũng là nguyên nhân để cho cô có thể gác lại đoạn tình cảm dài bốn năm này.

"Mạc Dao Dao, tớ không giống như cậu nghĩ, tớ vẫn. . . . . ." Nhìn thấy thái độ Mạc Dao Dao lạnh lùng, cảm xúc Diệp Tu có chút kích động. Cũng không lo lắng thân thể có thể chống đỡ được hay không, từ trên giường nhảy “bịch” xuống, muốn nắm tay Mạc Dao Dao

(Diệp Tử - Diệp Tu: Mình cũng không hiểu tại sao tên đoạn dưới lại là Diệp Tu nên mình vẫn ghi theo nguyên tác nhé :)

Chữ Tử: chỉ là danh xưng cao quý của người đàn ông. Ví dụ: Phu tử, quân tử

hoặc chỉ con trai. Ví dụ: tiểu tử - tiểu tử họ Diệp )

Đáng tiếc là đầu anh còn có chút choáng váng. Nhảy dựng xuống dưới như vậy nên bắt đầu mơ hồ, chóng mặt ngã xuống, vẫn là cái kiểu đầu hướng xuống trước.

Hiện tại cậu ta mà ngã xuống, đoán chừng sẽ thật sự thành chấn thương sọ não mất. Chủ nghĩa nhân đạo đã chiến thắng, Mạc Dao Dao đưa tay đỡ lấy anh. Hơn một nửa người Diệp Tu đè trên người cô. Vì vậy một màn hí kịch được tiến hành.

"Mạc Dao Dao! Cô không biết xấu hổ sao!” Đẩy cửa vào, Ngải Xuân vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hình ảnh Diệp Tu và Mạc Dao Dao ôm nhau trong phòng bệnh. Cô ta giận sôi máu tại chỗ, đưa tay đẩy Mạc Dao Dao ra, động tác mạnh mẽ như uống máu gà.

Mạc Dao Dao liếc mắt nhìn trời, không cần cẩu huyết như thế chứ? Cô nghĩ sẽ nói ‘thực ra đây là hiểu nhầm’ nhưng hiện tại, nhìn đỉnh đầu Ngải Xuân đã chuyển thành màu đen, cô liền vuốt tay. Giải thích lúc này thì đồng nghĩa với việc che giấu, không giải thích thì đồng nghĩa với cam chịu. Dù sao trong lòng Ngải Xuân cũng đã chắc chắn như vậy rồi, còn lãng phí lời nói làm cái gì.

Nhưng cô quên mất hiện tại Ngải Xuân vừa mới ăn cơm xong. Ngải Xuân được bổ sung năng lượng y như thủy thủ Papai ăn rau chân vịt. Một tay đẩy Mạc Dao Dao ra, một tay đỡ Diệp Tu về giường. Ngay sau đó, xông lên một bước dài, chính là vung tay tát một cái. Tốc độ nhanh đến nỗi Ami - người cùng theo vào - không có cơ hội mở miệng.

Mạc Dao Dao bị sức lực mạnh mẽ của cô ta đẩy lên tường, cô ta xông lên trong nháy mắt giống như sự kiện Lưu Tường phá kỷ lục chạy nước rút cuối cùng. Cơ bản là không có thời gian cũng không có cơ hội để tránh. Nhìn thấy sức lực của cái tát kia, đoán chừng không chết cũng bị chấn thương bên trong.

“Bụp” một tiếng, thanh âm cái tát thật to vang vọng trong phòng bệnh. Mạc Dao Dao ngây dại, Ngải Xuân ngây dại, Ami ngây dại, Diệp Tử đang mơ hồ nằm trên giường bệnh cũng ngây dại.

Chỉ có một người không ngây dại. Anh giống như người không có liên quan. Trên mặt có năm dấu ngón tay đỏ bừng, giơ ấm giữ nhiệt trong tay hỏi Mạc Dao Dao: “Canh để ở đâu đây?”

Ami đang chắn ở cửa rầm rì không rõ. Sao hôm nay những người này lại giống như siêu nhân vậy. Rõ ràng cô vẫn đứng bên cạnh cửa, lại hoàn toàn không biết Vạn Niên Thanh tiến vào lúc nào.

Ngải Xuân chưa từng thấy Vạn Niên Thanh, sau khi ngẩn ngơ một chút, cô ta hỏi: “Anh là ai?”

Không ai có thể để ý đến cô ta. Mạc Dao Dao ném canh gà vừa nhận xuống dưới đất. Cũng không quan tâm canh gà có bị đổ hay không.

Cô giơ tay lên, khẽ chạm vào dấu tay trên khuôn mặt Vạn Niên Thanh: “Có đau không?”

Vạn Niên Thanh cầm tay cô để trên môi hôn một cái, miệng mếu máo nói với giọng tủi thân: “Đau, đau chết!”

Mạc Dao Dao gật đầu một cái: "Em biết rồi."

Sau đó cô vòng qua Vạn Niên Thanh, đi đến bên cạnh Ngải Xuân nói: "Ngải Xuân, đây là bạn trai tôi."

Ngải Xuân nhìn Vạn Niên Thanh một cái, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại, Mạc Dao Dao giơ tay phải lên, Ngải Xuân theo trực giác tránh sang hướng ngược lại. Ai ngờ đang tránh ra, Mạc Dao Dao lại nhanh chóng đánh bằng tay trái.

Cái âm thanh “ Bụp” này còn hơn âm thanh của Ngải Xuân vừa rồi. Ngải Xuân không ngờ tay trái của Mạc Dao Dao cũng mạnh mẽ như vậy, đầu bị đánh có chút choáng váng. Lúc này, cô thấy Mạc Dao Dao lại giơ tay phải lên, trực giác lại tránh theo hướng ngược lại. Ai ngờ lại hứng lấy tay trái của Mạc Dao Dao.

"Bụp" ! Lại một cái tát.

Mạc Dao Dao lắc lắc tay trái tê dại nói: “Tôi là người luôn luôn tích ‘thủy chi ân dũng tuyền tương báo’, cái gì cũng trả lại gấp đôi.”

(Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Đại khái là chịu ơn tất phải báo đáp)

Nói xong cô cười cười: "Thật sự xin lỗi, thời gian trước tay phải bị thương, để cho cô thất vọng rồi, né hai lần mà không tránh được."

Sau khi đánh xong, cô cũng không nhìn mọi người trong phòng đang ngây ra như phỗng, đi về phía Vạn Niên Thanh, đưa tay trái về phía anh: “Đau, da mặt cô ta quá dày, lòng bàn tay cũng bị đánh đến đỏ.”

Vạn Niên Thanh vội vàng cầm đặt ở bên môi thổi thổi: "Không đau không đau, thổi một chút là được rồi."

Ami sợ run cả người, buồn nôn quá rồi.

Chỉ là người bị hại không cảm thấy buồn nôn một chút nào. Cô vừa bị Vạn Niên Thanh thổi vào lòng bàn tay vừa nhìn Ngải Xuân nói: "Tôi nhớ Ami đã từng nói với tôi, cô là người ân oán rõ ràng. Nếu có một ngày tôi có bạn trai, cô sẽ giúp tôi đổ rượu lên chính đầu mình. Ami chưa bao giờ nói dối. Nếu cậu ấy nói như vậy, nhất định lời nói này là cô nói đúng không?

Đoán chừng đời này Ngải Xuân chưa bao giờ bị người đánh như vậy. Chỉ là cô ta vẫn rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ai biết đây là thật hay giả. Tìm người tới thay cô ăn tát liền muốn đổ rượu lên đầu tôi. Không dễ thế đâu.”

Mạc Dao Dao cười cười: "Tôi biết rõ sẽ không dễ dàng như vậy, chẳng qua tôi cũng không muốn đổ rượu lên đầu cô. Thế này đi, ngày tôi cùng Vạn Niên Thanh kết hôn, cô đến cổ vũ là được. Không cần tiền mừng cưới chỉ cần mang một tá rượu trắng, uống hộc máu là được. Nhớ tự chuẩn bị rượu. Đầu năm nay giá cả tăng cao, tôi cũng không nỡ bỏ tiền mua rượu đổ vào thùng rác.”

"Cô. . . . . ." Ngải Xuân bị cô ức hiếp đến nỗi không còn chút máu trên mặt.

Vạn Niên Thanh nắm lấy cơ hội, lập tức tiếp tục câu chuyện hỏi: "Khi nào thì chúng ta kết hôn?"

Lúc này Mạc Dao Dao đang cảm thấy rất oai phong, không thể tự kềm chế đắm chìm trong vui sướng, trong thắng lợi. Thuận theo câu chuyện, không hề nghĩ ngợi mà trả lời: “Nhanh, sau năm nay.”

"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau tới phố mua một chút đồ gia dụng gì đó thôi." Vạn Niên Thanh nói xong liền lôi Mạc Dao Dao chạy ra ngoài cửa. Chạy ra đến trước cửa cũng không quên khoa tay múa chân làm tư thế chiến thắng với Diệp Tu. Đồng thời cũng ném cho Ami một ánh mắt “Yên tâm giao cô ấy cho tôi đi”.

Vạn Niên Thanh kỳ lạ xuất hiện trong phòng, lại hùng hùng hổ hổ kéo người bỏ chạy, để lại một phòng mờ mịt cùng trái tim cậu thiếu niên họ Diệp bị vỡ thành tám mảnh.

Vẫn là Ami từ nãy làm vật trang trí lớn lắc đầu: “Chuyện gì thế này!”

Nói xong cô cũng xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Hai người các cậu đều tự chuốc lấy phiền nhiễu.”