Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 10: Đồng Hồ Tình Nhân (5)



Giang Quân liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoặc là hiện tại anh cầm cà phê cút đi, hoặc là tôi sẽ bóp chết anh.”

- --

Giang Quân gõ vào đầu một cái, thật sự là quên bén mất chuyện này. Thật ra cô không đặc biệt xem trọng khoảng thời gian học EMBA(1) ở Khoa Đại(2), chỉ là lúc trước Du muốn cô đến Khoa Đại học EMBA, Viên Soái cũng nhiệt liệt giơ tay tán thành. Theo lời Viên Soái, học được cái gì hay không không quan trọng, quan trọng là có thể gặp được ai, đây là mở rộng mạng lưới quan hệ, cơ hội tốt để nâng cấp khách hàng của mình. Người trước có bốn châm ngôn lớn, chính là bốn cách tốt nhất để xây dựng một mối quan hệ bền vững: Cùng nhau cầm vũ khí, cùng nhau chui cửa sổ, cùng nhau chung một giường, cùng nhau chia tang vật. Cầm vũ khí, chung một giường, chia tang vật ở đây đều là thật, lựa chọn duy nhất của Giang Quân là bạn cùng trường (3), kết quả là Giang Quân vừa thăng chức vừa cầm thư đề cử của MH, lương ứng trước của công ty, đồng thời gia nhập lupon nhóm bạn học gồm các đại ca, đại thúc, đại tỷ, đại thẩm tuổi tác bình quân từ 35 trở lên. A Tường cũng là gặp vào khoảng đó, thiếu gia này lúc trước ở nước ngoài học điện ảnh, sau đó về HongKong bị ông già ép vào Khoa Đại học MBA(4).

(1) EMBA: Executive Master of Business Administration, Thạc sĩ điều hành cao cấp.

(2) Khoa Đại: Đại học Khoa học và Công nghệ HongKong (NTUST)

(3) Chỗ “chui cửa sổ” là 同过窗, còn chỗ “bạn cùng trường” là 同窗, tui nghĩ là tác giả chơi chữ mà không biết để sao cho hay:) ai biết chỉ tui với:)

(4) MBA: Master of Business Administration, Thạc sĩ quản trị kinh doanh

Giang Quân cúi đầu nhìn lại cách ăn mặc của mình hôm nay. Party được tổ chức ở một hộp đêm mà A Tường đầu tư, ăn mặc cổ lỗ đương nhiên là không được, nhưng đồ gửi dưới lầu chỉ toàn mấy bộ lễ phục dài, về nhà thì không kịp. Nghĩ tới nghĩ lui, cô liền gọi cho Từ Na, nhờ chị gái này đem gấp một bộ váy đến. Từ Na làm việc luôn nhanh nhẹn, không quá năm phút đồng hồ liền nhắn Giang Quân nơi lấy quần áo và giày, Giang Quân chuyển tiếp tin nhắn cho A Tường, nhờ cậu đi lấy giúp.

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Giang Quân ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người trong phòng họp đều đang nhìn cô chằm chằm. Tuy cô chả để ý nãy giờ Du nói gì, nhưng nhìn tình hình có vẻ như đã giả quyết xong rồi, chuyện kế tiếp phải làm là chừa cho đối phương chút mặt mũi. Giang Quân đứng lên, thái độ vô cùng chân thành, tỏ vẻ sẽ toàn lực phối hợp trong công tác bàn giao, nếu sau này có vấn đề gì cũng tận lực giúp đỡ. Cô giả bộ lảm nhảm một lúc nữa với đối phương mấy câu khách sáo, đừng vì chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến tình đồng nghiệp này nọ. Cuối cùng Giang đại tiểu thư nhìn đồng hồ, nhanh chóng cáo từ: “Có hẹn rồi, đi trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”

Cô tay chân nhanh lẹ xử lí xong xuôi công việc của ngày hôm nay, dành mười phút trang điểm chải tóc, sau đó ngồi trong văn phòng uống cà phê chờ A Tường.

Vị thiếu gia này tay cầm quần áo, giày của cô giơ lên, không màng tới thư ký đang ngăn lại, nghiêng nghiêng ngã ngã đến cửa cũng không gõ mà xông vào văn phòng cô, miệng đầy oán giận nói: “Chị đúng là bà lớn, từ khi nào em lại phải hầu hạ chị vậy!”

Giang Quân nhận lấy túi quần áo, khách khí hỏi: “Uống gì không?”

“Coca.” A Tường nhìn khắp nơi bắt đầu đánh giá văn phòng Giang Quân, “So với văn phòng của ông chủ em còn khí phách hơn nhiều, em thật chờ không nổi muốn khiêu chiến với chị.”

“Ngài thật là có chí lớn. Coca trong tủ lạnh ở phòng nghỉ, chị bảo thư ký lấy cho em.” Giang Quân kéo cửa ra nói: “Ammy, cô tìm người tới hầu hạ tốt vị lão đại tương lai của ngành, cậu ta muốn uống Caca, tiện tay thì mua luôn cho cậu ta miếng Cheese cake.”

“Muốn đuổi em?” A Tường hoảng hốt, “Không phải là cùng nhau đi party sao?”

“Nhảm nhí, mày không thấy chị đi thay đồ hả!” Giang Quân đẩy cậu ra ngoài, “Ngoan, chịu khó hạ mình, đi ăn bánh kem với mấy chị đi.”

Vừa mở túi đồ ra, Giang Quân liền đau đầu. Bộ đồ này vừa nhìn liền biết là phong cách của bạn tốt Từ Na, ngực thấp còn bó sát, bao nhiêu đường cong đều bị lộ ra. Cô mất gần nửa ngày mới chui vào được bộ váy, cúi đầu xuống nhìn thì cũng được, có điều vẫn cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Gương lớn mấy ngày trước mới bị cô tức giận đập nát, cái mới thì chưa đưa đến. Giang Quân kéo cửa ra muốn gọi Ammy vào nhìn giúp cô xem thế nào, lại thấy Du đang ngồi ở chỗ của Ammy xem tạp chí, nghe thấy tiếng động, liền xoay người nhìn cô.

“Sao anh lại ở đây?” Giang Quân nhìn đồng hồ, “Buổi tối tôi có việc, đừng có kêu tôi ở lại tăng ca.”

Du chỉ chỉ cái ly trên bàn: “Tôi muốn café, kết quả là không tìm thấy thư ký, tự mình đi rót thì không vào được phòng nghỉ, cô đang nghĩ cái gì?”

“Bởi vì ở đó có rất nhiều cô gái trẻ đang tụ tập. Vì sao lại tụ tập ở đó? Là bởi vì tiểu soái ca tôi vừa mang đến kia.” Giang Quân cầm ly café của gã, xoay người về văn phòng, “Anh thật là nhạt nhẽo.”

“Thì ra là cô thích đàn ông kiểu này…” Gã đột nhiên cười lớn, Giang Quân quay đầu nhìn gã, Du lập tức thu lại nụ cười, bước nhanh vào văn phòng đồng thời đóng cửa lại, “Cô với em trai kia tối nay đi đâu chơi?”

“Tiệc bạn cùng trường.” Giang Quân đổi ly café của mình đưa cho gã, “Ly này tôi chưa đụng tới, còn nóng, anh cầm tạm đi.” Xoay người đưa cho Du, lại phát hiện người phía sau đang che miệng cười.

“Rốt cuộc thì anh cười cái gì?” Giang Quân cực kỳ khó chịu, xoay người đưa lưng về phía Du, chỉnh sửa lại vạt áo trước ngực, nào ngờ Du còn cười lớn hơn. Giang Quân nổi điên, cầm cái ly trên bàn tính ném chết gã: “Rốt cuộc là sao? Đừng có chọc tôi.”

Du giơ hai tay lên ý đầu hàng: “Được được, cô bỏ cái ly xuống đã, tôi đầu hàng.”

Thấy Giang Quân bỏ cái ly xuống, Du kéo cô đến trước trước cửa sổ sát đất, kéo màn cửa lên, nắm lấy bả vai Giang Quân xoay nữa vòng, sau đó vô cùng nghiêm trang chỉ chỉ về phía mông của cô: “Tự xem đi.” . Ngôn Tình Ngược

Giang Quân không hiểu gì mà quay người, nhìn về phía bóng người của mình trên cửa kính. Đứng yên thì không nhìn thấy, cử động liền thấy rõ viền của chiếc quần lót màu hồng phấn ở hai bên mông, cùng với chân váy màu bạc lại càng làm nổi bật sự kiều diễm của cô. Giang Quân hai mắt đều đỏ, nổi giận đùng đùng, nghĩ thầm: Cái tên nhà thiết kế thiểu năng này, thiết kế hai cái khóa kéo ở hai bên sườn là có ý gì?

Cô ngẩng đầu nhìn Du, phát hiện ánh mắt gã vẫn đang dừng lại trên mông cô, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoặc là hiện tại anh cầm cà phê cút đi, hoặc là tôi sẽ bóp chết anh.”