Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 15: Thời Niên Thiếu Ấy (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Tường kiếm cớ chạy thoát, Du nhìn sàn nhảy quạnh quẽ, duỗi tay về phía Giang Quân: “Nhảy một điệu.” Không để cô cự tuyệt, liền kéo tay cô tiến lên sàn nhảy.

- --

A Tường kiếm cớ chạy thoát, Du nhìn sàn nhảy quạnh quẽ, duỗi tay về phía Giang Quân: “Nhảy một điệu.” Không để cô cự tuyệt, liền kéo tay cô tiến lên sàn nhảy. Đèn trên sàn nhảy khá tối, nhưng Giang Quân vẫn như cũ cảm nhận được Viên Soái đang nhìn cô. Tự nhiên cô thấy hơi chột dạ, cơ thể cứng đờ bày ra một tư thái tiêu chuẩn, thẳng lưng cố gắng kéo ra một khoảng cách với Du.

“Hey, Du!” Viên Soái cùng em gái Tiểu Nhã đi đến chỗ của cô với Du, dừng động tác khiêu vũ bắt đầu chào hỏi.

Du buông ra Giang Quân, bắt tay với hắn, mỉm cười nói: “Thật trùng hợp.”

Điện thoại trong ví Giang Quân vang lên, cô lấy ra khẽ nhìn dãy số trên điện thoại, mí mắt khẽ nhếch lên, nhìn về phía tay trái đang để trong túi quần của Viên Soái.

Giang Quân cười cười với ba người kia: “Xin lỗi, nghe điện thoải cái.” Cô cầm điện thoại đi xuống sàn nhảy, gửi tin nhắn qua cho Viên Soái: Cái quần của anh mỏng quá, thấy hết rồi.

Du với Viên Soái cũng đi xuống sàn nhảy, quen thuộc ngồi xuống một bên uống rượu nói chuyện phiếm. Hai đại Quỷ Vương tụ lại nhất định không có chuyện gì tốt. Giang Quân vốn định rời đi, lại bị A Tường lôi kéo đi khoe khoang một vòng, thật sự nhịn không nổi phải lấy cớ hút thuốc bỏ chạy. Cô muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi một chút, lầu hai không có người, nhưng chỗ vừa cùng Viên Soái hôn nhau kia cô thật sự không có dũng khí quay lại. Nhìn thấy cửa lớn phòng treo biển VIP sau quầy bar, Giang Quân liền đến gõ cửa, đợt một lúc không ai trả lời, liền dứt khoát đẩy cửa vào. Trong phòng chỉ mở một cái đèn tứ giác nhỏ, một vị phu nhân khí chất quý tộc rõ ràng không cùng một hạng với A Tường đang ngồi uống rượu, thấy có người bước vào, ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá. Giang Quân nhận ra quý phụ giàu có này, mỉm cười chào hỏi: “Bà Đỗ, đã lâu không gặp. Xin lỗi đã quấy nhiễu sự yên tĩnh của bà, tôi tưởng phòng này không có ai.”

Đối phương hơi có men say, tiếng cười liên tục: “Là cô à, cùng uống một ly đi?”

Giang Quân liếc nhìn chai rượu, vậy mà lại là Vodka Thụy Điển, này chắc chắn không phải loại mà phụ nữ nhà lành chọn. Cô uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn, nhưng tiếc quá, tôi bị dị ứng cồn, không có phúc hưởng thụ rượu ngon.”

Đối phương chống tay nhìn Giang Quân cười nói: “Không dám sao? Tâm can bảo bối của Du cũng có lúc nhát gan vậy sao?”

Câu này Giang Quân đã nghe quá nhiều lần, căn bản không để trong lòng. Cô cũng không thể bóp chết người nói, chỉ có thể tự bơm cho da mặt mình dày lên. Cô hướng tới đối phương lịch sự từ biệt: “Bà cứ từ từ uống, hẹn gặp lại.”

/note một tý, bà Đỗ ở đây là vợ Du, nên tui là gọi bà cho nghe sang sang thôi, chứ không phải nói tuổi tác nha:)/

A Tường đi khắp nơi tìm Giang Quân, thấy cô từ trong cửa bước ra, liền cuống quít chạy tới, sắc mặt hoảng loạn hỏi: “Chị vào đó rồi?”

Giang Quân hỏi: “Em đem bà Du đến đây làm gì?”

“Cổ là chị của bạn em, nói gì với chị vậy?”

Giang Quân cười cười: “Không có gì, hình như cổ uống hơi nhiều, chị tìm Du đến đưa cổ về.”

“Không cần, ngàn vạn lần cũng đừng nói với Du.” A Tường cầm trong tay cầm một đĩa điểm tâm đưa cho cô, xong vội vã chạy vào phóng, cửa lớn đóng lại, đi kèm theo là tiếng khóa cửa. Giang Quân nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ khắc hoa trong một lúc như đang suy nghĩ gì.

“Xin hỏi quý khách cần gì ạ?” Người phục vụ ghé sang hỏi.

Giang Quân đưa chiếc đĩa trong tay cho đối phương, xoa xoa trán, như đang say rượu: “Rượu trong phòng kia là loại rượu gì vậy? Mạnh thật.”

“Vodka, các quý cô nổi tiếng toàn Hongkong chỉ có mỗi bà Đỗ uống loại này, để tôi lấy cho cô nước giải rượu?”

Vợ Du là con gái út của một ông trùm truyền thông, thường xuyên xuất hiện ở đủ loại party thời thượng, một quý phụ tiêu chuẩn. Cổ vậy mà lại thích loại rượu mạnh này, đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng.

Giang Quân lo lắng nói: “Hình như cô ấy uống say rồi, hay là tìm Đỗ tiên sinh đến đưa cổ về.”

Người phục vụ kia sắc mặt cứng đờ, vội nói: “Không cần, tửu lượng của cô ấy rất tốt, không dễ say. Tường thiếu gia… Bọn họ đang nói chuyện, không nên quấy rầy thì tốt hơn.”

“Quan hệ của bọn họ thật tốt.” Giang Quân lời ít ý nhiều mà nói, thấy sắc mặt đối phương thay đổi, liền hiểu rõ cười cười, lấy mấy tờ tiền trong ví ra nhét vào tay người phục vụ, “Làm ơn lấy cho tôi một ly nước ép bưởi, thêm nửa muỗng mật ong, cảm ơn.”

Cô cầm ly nước trái cây, quay lại chỗ ngồi, thì thấy Viên Soái đang bị bao vây bởi một đám thiếu gia tiểu thư như mặt trăng bị những ngôi sao vây xung quanh, không biết đang nói gì, chỉ nghe thấy tiếng cười liên tục, một bầu không khí đầy ngưỡng mộ. Cô một khắc cũng không muốn ở lại, thật là một bữa tiệc nhàm chán.

Ra khỏi cửa chưa được mấy bước, Du đuổi theo bảo muốn đưa cô về. Giang Quân từ chối trả lời: “Tôi không có uống rượu, có thể tự về.”

Du đem chìa khóa xe ném qua cho Giang Auân, ném xong liền nói: “Vậy cô đưa tôi về, tôi uống rượu.”

Giang quân vô ngữ, người này tự đại chứng thật là không được cứu trợ.

Trên đường Du hỏi giang quân: “Cô rất thân với Zeus?”

Giang Quân không cần nghĩ ngợi liền nói: “Hắn là anh họ tôi.”

“Anh họ?” Biểu hiện nhạt nhẽo đó giờ của Du liền thay đổi, “Trước giờ không có nghe cô nhắc tới.”

“Tôi không có tiếng nói.”

“Phía trước quẹo phải, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

“Tôi không có đói.”

“Tôi đói, cô chở tôi qua đó đi.”

Giang Quân quay mặt qua trừng gã, Du cười nói: “Hôm nay có chuyện vui muốn chúc mừng, cũng muốn chia sẽ với cô. Phải rồi, cô đã gặp Trường Tố Vân?”

Giang Quân gật gật đầu: “Nói chưa tới hai câu cổ liền đi rồi.”

“Nói gì đó?”

“Tôi nói lâu rồi không gặp, cổ nói cùng nhau uống một ly, tôi nói tôi không quen uống Vodka, cổ nói vậy thôi, tạm biệt. Là vậy đó.”

“Hy vọng là vậy thật. Được rồi, tới chỗ kia, phía trước xe không vào được, đậu ở đây đi.”

“Ăn chỗ này được không vậy?” Giang Quân xuống xe nhìn xung quanh, “Nhà ở đây sẽ không sập xuống chứ.”

“Yên tâm, rất chắc chắn.” Du kéo cô đi một đoạn đường, leo lên tầng hai ở một tòa nhà cũ nát. Thật sự có một tiệm ăn tại gia ở đây, trong phòng có 3 cái bàn nhỏ, trên bàn có mấy đĩa đồ khô, như là đậu phộng này nọ. Du ra hiệu cho Giang Quân ngồi xuống, tự mình đến bên cạnh giá gỗ cầm lấy một cái bình hoa điêu khắc cẩn thận nghiên cứu.

Giang Quân kháng nghị hỏi: “Lát nữa còn muốn tôi chở đi đâu!”

Du phủ quyết: “Tôi đã gọi tài xế đến đây, có một số việc muốn nói với cô.”

Thật lòng mà nói, bây giờ Giang Quân rất không muốn nói chuyện công việc với Du. Trong lòng cô đang nhớ Viên Soái, chỉ muốn sớm về nhà, nhưng nhìn thái độ của Du có vẻ không dễ dàng buông tha cô.

Gần đây công ty không được yên ổn, hiệu suất 3 tháng liên tiếp liên tục giảm, cuộc chiến các phe phái lớn càng gay cấn kịch liệt hơn. Nghiệp vụ IBD vốn là trụ cột truyền thống của công ty nên càng là tâm điểm của cuộc chiến, không quân xuất hiện liên tục làm cho Giang Quân cũng thoang thoảng ngửi được mùi màu.

Du ngoài mặt thơ ơ sắp xếp, nhưng Giang Quân hiểu rõ người đàn ông này đang chờ đợi thời cơ.

Giang Quân đem toàn bộ những gì mình biết báo cáo với Du, Du hừ lạnh một tiếng: “Đều là những nước đi nhỏ trên bàn, ảnh hưởng đến cô bằng không?”

Giang Quân nhướng mày: “Này là đang quan tâm tôi, hay là đang sĩ nhục tôi vậy?”

- --

Có ai sắp học online không T.T

Học online không mệt, mà ngồi trả lời cách hướng dẫn vô lớp online mới mệt:)

Nghe như đang biện hộ cho việc đăng có 1 chap trong khi hứa 3 chap 🙏

nhưng mà là sự thật, mong mn thông cảm 🙇‍♀️



dịch câu xanh xanh: /truyện đang được tác giả chỉnh sửa, độc giả hãy bình tĩnh và bình tĩnh~~/:)))

p/s hình như tác giả đang sửa truyện:) tui có nên off một thời gian không nhỉ:))