Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 17: Thời Thiếu Niên Ấy (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh báo trước rồi nha:)

- --

Cách một lớp khói, gương mặt Du càng thêm quỷ dị. Gã không anh tuấn như Viên Soái, nhưng đường nét gương mặt thì nhu hòa, thêm cặp kính mới đổi càng làm gã giống mấy giảng viên dạy quốc ngữ ở đại học, lễ độ lịch sự, ôn hòa khiêm tốn. Đương nhiên đây chỉ là đánh giá bề ngoài, gã chính là sói, một con sói lớn hung hãn.

Giang Quân nhả điếu thuốc xuống, đứng dậy mở cửa sổ: "Vậy thì ba câu hỏi, nhiều hơn không trả lời, hỏi đi."

"Câu hỏi thứ nhất, cô đang hẹn hò với ai?"

Giang Quân nhớ tới lúc nãy hôn nhau với Viên Soái, nhịn cười không nổi, nhưng vẫn không chắc Du hỏi câu này làm gì, cố nhịn cười trả lời: "Đàn ông, một người đàn ông rất tốt."

Du hơi nheo mắt lại: "Đây là câu trả lời?"

"Ừ."

Du cười khẩu, từ từ bước đến gần Giang Quân. Giang Quân bị gã vây đến không chỗ trốn, chỉ có thể lùi xuống gần sát cửa sổ. Du dùng cơ thể mình vây lấy Giang Quân. Giang Quân không giãy giụa, giãy giụa không có tác dụng, cô liếc nhìn một chút xem gã này đang tính chơi chiêu gì, chẳng lẽ muốn dùng mỹ nhân kế?

Căn phòng thật sự quá cũ, Giang Quân cảm thấy sau lưng có gió lạnh lùa vào, nhịn không được đề nghị: "Chúng ta đổi tư thế khác được không? Gió thổi lớn như vậy, tôi sợ rớt xuống lắm. Với lại, đừng có làm hành động thân thiết như vậy, anh từng đồng ý với tôi thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, không xuống tay với nữ cấp dưới."

"Lúc cô mắng tôi còn coi tôi là ông chủ sao?" Du buông Giang Quân ra, tùy ý để cô từ cửa chạy ra chỗ an toàn.

Giang Quân nghe Du nói vậy chỉ thấy buồn cười: "Ây, anh đúng là lòng dạ hẹp hòi. Còn hai vấn đề, hỏi nhanh đi, tôi còn phải về nhà ngủ."

"Nhìn đi, nhìn đi, đây là ngữ điệu dùng để nói chuyện với ông chủ? Được thôi, câu hỏi thứ hai, phải như thế nào cô mới đồng ý gả cho tôi?"

Giang Quân nghi ngờ bản thân nghe nhầm, cầu hôn? Du đang cầu hôn cô? Tên này không phải có vợ rồi sao? Gã là muốn bao dưỡng cô?

Du thấy cô không trả lời, liền cười vô cùng hớn hở: "Ok, tôi sẽ coi như cô chấp nhận. Vậy còn câu hỏi cuối cùng, cô thích sống ở Thái Bình Sơn(1) hay là Vịnh Thiển Thủy(2)? Thạch Úc(3) cũng không tồi, khá yên tĩnh."

(1) Thái Bình Sơn: Victoria Peak



(2) Vịnh Thiển Thủy: Repulse Bay



(3) Thạch Úc: Shek O



Nói chung toàn mấy chỗ đẹp đẹp ở HongKong:)

Giang Quân run rẩy đưa tay vẫy vẫy trước mặt Du: "Du, có phải anh uống lộn thuốc rồi không?"

Du cười lớn, ôm chặt eo Giang Quân, môi cọ nhẹ qua dái tai cô, như muốn ngậm lấy, thấp giọng nói: "Bị em mê hoặc đến lú lẫn rồi có được không?"

Giang Quân chỉ cảm thấy một trận lửa lớn từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu, theo bản năng mà nói: "Hay là tôi đưa anh đưa đi bệnh viện kiểm tra một chút, ui, anh..." Đầu lưỡi nóng bỏng thuận thế xông vào khoang miệng cô, không một chút do dự. Giang Quân cảm giác bản thân như là đang bị gã cắn nuốt, hoảng loạn chỉ muốn đẩy gã ra, bao nhiêu bình tĩnh đều bị nụ hôn này dập cho tan nát.

"Ngoan một chút, hôn tôi." Du nắm lấy mặt cô, ra lệnh nói.

"Không đấy." Giang Quân lấy tay che miệng lại, dùng sức dẫm gã đẩy gã, như một bà thím đanh đá đang phát rồ lên.

"Cầu em, em không biết tôi muốn ngày hôm nay đến sắp phát điên rồi. Ngoan, tôi muốn em."

Giang Quân bị ép nhìn thẳng vào gã, người đàn ông trước mặt như một con mãnh thú. Cô thích cảm giác hồi hộp mỗi khi kề vai chiến đấu cùng Du, đấu với đối thủ, đấu với khách hàng, đấu với đồng nghiệp trong công ty, tham vọng cùng sự hiếu chiến của Du đã tạo cho Giang Quân không biết là bao nhiêu chiến trường. Ở trong lòng Giang Quân, Du là ngọn núi lớn, mà bản thân cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ vượt qua được, điều này làm cô có chút thất vọng, nhưng cũng khiến cô càng thêm sùng bái gã, cái này có thể coi là bản năng của động vật đi. Hiện tại, người đàn ông này đang nhìn cô bằng ánh mắt si mê, cầu xin cô.

Cô có chút mê mang mà liếm môi, đầu lưỡi liền Du ngậm lấy, dùng sức liếm mút, cứ như vậy mà hôn, hoàn toàn không giống với cảm giác mà Viên Soái mang lại.

Viên Soái! Đột nhiên ngay lúc đó Giang Quân nhớ đến Viên Soái, Viên Soái mang đến sự ấm áp có thể trấn an cô, đây là điều mà không ai có thể mang đến được, kể cả Du.

Giang Quân dùng hết sức đẩy Du ra, lảo đảo nghiêng ngã mà chạy ra ngoài, cánh tay lại bị Du nắm lấy, kéo trở lại lòng ngực gã.

Lúc trước Du cũng từng có những hành động tán tỉnh mờ ám với cô, Giang Quân đối với gã đã quen rồi, nên chỉ giữ thái độ làm lơ. Khoảng cách của gã trước giờ vẫn giữ rất chuẩn, cũng biết Giang Quân ghét nhất là ăn cỏ gần hang, về công hay tư đều không tốt, điều này Du cũng rất tán đồng, cũng bảo đảm sẽ không có quan hệ không rõ ràng với nữ cấp dưới.

"Để tôi đi." Giang Quân ngước cổ lên nhìn gã, "Đủ rồi, chúng ta đã vướt quá giới hạn, anh muốn bức tôi từ chức, phải không?"

"Chỉ một lúc thôi, thật đó, tôi sẽ không động đến em, chỉ một chút thôi." Du ôm Giang Quân, chặt đến nổi xương sườn cô cũng đau theo.

Giang Quân thật sự không biết phải làm sao cho xong chuyện, hít sâu để giữ bình tĩnh: "Được, tôi đếm 123, hai chúng ta cùng quên chuyện này, coi như uống say làm bừa."

"Chuyện hôm nay là do tôi lỗ mãng, xin lỗi em." Du buông cô ra, không cho phép cự tuyệt mà giúp Giang Quân chỉnh sửa lại quần áo, "Đi thôi, đưa em về nhà."

Trên đường đi, Du hỏi Giang Quân: "Nếu lần này tôi thất bại, phải rời khỏi, em tính làm sao?"

Giang Quân kề sát qua cửa xe, cố gắng cách xa Du: "Đấy là chuyện của tầng lớp cao mấy người, người tài như tôi, ai mà không muốn?"

"Nếu tôi muốn em tiếp tục bên tôi?"

"Anh có thể trả lương cho tôi thì được."

Xe đậu đến trước cửa chung cư, Du bảo tài xế xuống xe trước, cầm tay Giang Quân nói: "Ý của tôi là, ở bên cạnh tôi, không phải quan hệ công việc, mà là quan hệ cá nhân."

"Anh đủ chưa?" Giang Quân vùng khỏi gã, tức muốn hộc máu mà quát, "Tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải Linda, không có hứng thú lên giường với anh, nếu anh còn giữ suy nghĩ đó, ngày mai tôi sẽ gửi đơn từ chức." Nói xong cô liền mở cửa xuống xe.

Du từ bên kia xuống xe, chạy đến, nắm chặt lấy cánh tay cô: "Em thật sự không có cảm giác với tôi?"

Giang Quân không chút do dự tránh ra: "Anh không có quyền hỏi tôi chuyện này, ngoại tình xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi đó. Tôi tôn trọng anh, nhưng cũng không đến nổi muốn làm nhân tình của anh, không có tôi cùng lắm anh chỉ mất một người bạn nhiều lắm thì có chút tiếc nuối, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi sau này, tin là anh cũng vậy."

Du giống như thở nhẹ ra: "Nghe tôi nói, tôi ly hôn rồi, tất cả thủ tục đều đang tiến hành. Vậy nên, cho tôi một cơ hội theo đuổi em, không chỉ là lên giường, mà là hẹn hò thật sự." Gã lại ôm lấy eo cô thấp giọng nói, "Tôi thật sự đã chờ ngày này lâu lắm rồi."

Ly hôn? Giang Quân không biết hôm nay là ngày gì? Sấm sét cuồn cuộn, không ngừng oanh tạc. Cô không chớp mắt mà nhìn Du, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng của kẻ si tình, chắc không phải là đang âm mưu kéo cô xuống nước đi?

Giang Quân đưa tay ôm trán mình không chút khí lực nói với Du: "Anh đừng có nói là ly hôn vì tôn, có nói tôi cũng không tin."

Du cười lớn, cầm tay cô áp lên má mình, còn thân mật vuốt ve vài cái: "Phải hay không phải, thời gian sẽ chứng minh."

Giang Quân thực sự bị tư thế thâm tình này của gã đùa tới ngốc, tránh ánh mắt của gã không dám nhìn thẳng. Tầm mắt lướt qua bả vai Du, ánh mắt hướng về phía sau gã, thế mà lại thấy Viên Soái đang đứng ở bậc thang trước chung cư, ngược sáng, không biết là đang bọn họ, hay là chăm chú nhìn về phía màn đêm u tối.

Giang Quân ngơ ngác nhìn Viên Soái xoay người bỏ đi, có cảm giác như đang bị người ta dùng sức bóp cổ, không thở nổi. Cô hoảng loạn đẩy Du ra, nhanh chóng chạy vào cửa lớn, hình như có tiếng Du gọi lớn, có tiếng bảo vệ ngăn lại, nhưng cô không quay đầu lại, trời có sập xuống cũng muốn giải thích rõ ràng với Viên Soái trước đã.