Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 18: Nàng Trong Nỗi Nhớ (1)



Nếu lúc này Viên Soái bước ra khỏi phòng, sẽ không bao giờ quay lại nữa, cô cũng sẽ không bao giờ tìm thấy Viên Viên ca ca của mình một lần nào nữa.

- --

Giang Quân dùng sức đập cửa phòng Viên Soái, Viên Soái không mở. Giang Quân lấy chìa khóa dự phòng ra mở, trong phòng chỉ để một cái đèn tường, Viên Soái ngồi trên sofa trong phòng khách, tay ôm gối, sắc mặt nặng nề. Giang Quân có chút sợ hãi, vội vàng chạy đến bên hắn. Viên Soái nghiêng đầu nhìn Giang Quân, ánh mắt hoàn toàn xa lạ.

"Em với Du, bọn em..." Giang Quân muốn giải thích, nhưng trong chốc lát chẳng nghĩ ra được gì cả.

"Em không cần giải thích với anh, anh cũng không có tư cách nghe em giải thích." Viên Soái ngắt lời cô, "Anh có là gì của em sao, em không cần giải thích với anh, em yêu đương với ai cũng được ai cũng tốt."

"Viên Viên ca ca, em..." Giang Quân không biết nên nói gì, đưa tay muốn ôm lấy hắn, nhưng Viên Soái lại cau mày tránh né, không buồn quay đầu lại đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sập cửa, cụp một tiếng đem cửa khóa lại.

Cô đứng trước cửa phòng hắn, muốn gõ cửa nhưng lại không dám, đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn ra, đành quay về nhà mình, cô ngồi trên sàn nhà muốn bình tĩnh lại. Những chuyện xảy ra đêm nay, mỗi một chuyện đều khiến cô trở tay không kịp, không còn sức chống chọi.

Cô dớt khoát đi vào phòng tắm, muốn dùng nước lạnh rửa sạch bản thân, đồng thời níu kéo lại chút lý trí và suy nghĩ của mình. Cơ thể trong một lúc như tê liệt lại, nhưng suy nghĩ thì vẫn cứ rối tung rối mù cả lên.

"Chung Giang Quân, em thật tàn nhẫn!" Viên Soái đột nhiên đá tung cửa phòng tắm bước vào. Giang Quân chưa kịp quay đầu lại, liền bị hắn từ sau lưng ôm chặt lấy, một cơn nhói từ cổ truyền đến. Cái cắn này đúng là cắn rất tàn nhẫn. Đau, thật sự đau lắm. Nhưng Giang Quân lại ngẩng đầu lên, để mặc hắn cắn.

Viên Soái cắn mệt, nhả ra, gác cằm lên xương quai xanh của của cô thở mạnh.

Giang Quân nghiêng đầu qua nhìn, Viên Soái cũng nhìn Giang Quân, hai người cứ thế nhìn nhau, để mặc nước lạnh cứ xối xuống, cứ thế đứng không nói lời nào.

"Trời lạnh rồi, muốn bị cảm sao." Viên Soái khôi phục lại bình tĩnh, buông cô ra, tắt vòi nước, cầm lấy khăn tắm bao bọc lại cơ thể trần trụi của cô, ôm cô ra khỏi phòng tắm đặt trên giường.

Giang Quân không biết xấu hổ để mặc hắn dùng khăn lau bọt nước trên người cô, từng bộ phận một, từng tấc da một. Viên Soái không chút biểu cảm, trong mắt không chút dục vọng của người đàn ông khi nhìn người phụ nữ, toàn thân đều toát lên sự lạnh lùng.

Giang Quân có chút tuyệt vọng, nếu hắn không yêu cô sao lại nhìn cô như vậy? Sao lại nói muốn ở bên cô? Sao lại muốn hôn cô?

"Đừng đi, ở với em một chút thôi!" Thấy hắn muốn rời đi, Giang Quân nắm chặt cánh tay hắn, nhẹ giọng níu kéo. Cô sợ, thật sự rất sợ, trực giác nói với cô, nếu lúc này Viên Soái bước ra khỏi phòng, sẽ không bao giờ quay lại nữa, cô cũng sẽ không bao giờ tìm thấy Viên Viên ca ca của mình một lần nào nữa.

"Anh mệt rồi, thật sự mệt rồi, rốt cuộc em xem anh là cái gì?" Viên Soái ngồi xuống mép giường, quay mặt qua một bên không nhìn cô.

Giang Quân không biết phải trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, may thay Viên Soái vẫn ở lại, Viên Viên ca ca của cô không bao giờ từ chối yêu cầu của cô. Trong phòng ngủ bọn họ cùng ôm nhau nằm trên giường, Viên Soái áp mặt lên ngực cô, chất lỏng ấm áp như muốn thấm vào da thịt, từng giọt từng giọt, dọc theo lỗ chân lông, mạch máu, tiến đến khiến trái tim cô run rẩy từng đợt, một ngọn lửa từ trong lòng ngực như muốn bừng lên không kiềm lại nổi.

Giang Quân trở người giữ lấy Viên Soái, vội vàng tìm kiếm bờ môi hắn. Viên Soái dừng một lúc, lập tức dùng sức áp lên lại, tứ chi hữu lực khóa chặt Giang Quân lại, đầu lưỡi ướt át linh hoạt lại cùng cô triền miên bên nhau, đôi tay vôi vàng chuyển động trên thân thể cô, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong. Giang Quân cong người lại, tiếp nhận sự thăm dò của hắn, cơ thể cứ quấn lấy nhau. Giang Quân ôm cổ hắn gọi một tiếng: "Viên Viên ca ca." Viên Soái cắn liếm môi cô. Bọn họ hiện tại quấn quít như vậy, vốn là nên ở bên nhau. Cơ thể của cô ấm áp như vậy, mềm mại của cô, cứng rắn của hắn, hoàn toàn phù hợp. Cô như dây leo quấn lấy người hắn, tùy ý để hắn chiếm lấy, giống mèo con mà rên rỉ. Viên Soái bắt đầu từ từ cử động, đưa cô đến cực lạc. Trong nháy mắt, Giang Quân cảm thấy mình như rời khỏi nhân gian, dưới thân cô như từng đợt pháo hoa bừng lên nở rộ.

Nữ chính trong tiểu thuyết sau khi cao trào đều ngất đi, viết như vậy là tốt nhất đỡ phải xấu hổ. Nhưng Giang Quân không ngất, thân thể cứng đờ nằm thẳng người không dám động đậy.

Viên Soái đương nhiên cũng không ngất, bọn họ như hai cái xác, bất động nằm song song trên giường.

"Có phải lại coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?" Viên Soái cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, "Mộng xuân qua rồi thì thôi?"

Thấy Giang Quân không nói gì, Viên Soái xoay người chặn cô lại, ánh mắt phức tạp: "Em có muốn anh chịu trách nhiệm không?"

Đây là tiếng người hả?

"Cút!" Giang Quân dùng hết sức, một chân đá hắn xuống giường. Viên Soái "Ai da" một tiếng, giơ tay bày tỏ có ý muốn nói: "Vậy anh có thể yêu cầu em chịu trách nhiệm với anh không?"

"Chịu cái đầu anh." Giang Quân ném cái gối đầu xuống, suy nghĩ một lúc lại ném thêm cái chăn xuống, bản thân thì quấn lấy cái ra giường cho đỡ lanh, "Em hỏi anh, tối hôm đó rốt cuộc chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"

Viên Soái im lặng trong một lúc, sau đó ủy khuất mở miệng: "Em muốn chiếm lấy anh, anh không chịu, dưới sự giận dữ em xé áo sơ mi anh."

"Vậy còn ra giường với khăn giấy kia là thế nào? Với cả, tại sao em cái gì cũng không mặc hết?"

Viên Soái càng ủy khuất hơn: "Sau đó anh suy nghĩ lại cứ chịu đại đi, nhưng em lại bắt đầu nôn."

Chuyện quái gì vậy! Giang Quân bò đến mép giường, cúi đầu xuống nhìn hắn: "Nói hoa mỹ một chút, anh cảm thấy chúng ta có thể lâu dài sao?"

Viên Soái đứng dậy, đẩy cô qua một bên, nằm bên cạnh cô, lấy chăn bọc cả hai người lại ổn thỏa cả, mới lên tiếng nói: "Em cảm thấy tình trạng lúc trước của chúng ta, ngoài trừ không lên giường, vẫn hòa thuận có khác gì sao?"

Giang Quân ngẫm lại cũng thấy đúng, đã đến nước này rồi, còn nói gì mà yêu với không yêu nữa, ai cũng biết trong lòng có đối phương là được. Cô đưa tay ôm cổ Viên Soái: "Hay là chúng ta cứ vậy đi, đều không phải tốt lành gì, đừng làm hại người khác, hàng trong nước cũng được rồi."

Viên Soái bĩu môi, gật đầu một cái thật mạnh: "Được, anh nghe em."

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Giang Quân mơ mơ màng màng hỏi: "Vậy em có nên nói coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"

Viên Soái thanh âm vẫn rõ ràng: "Anh sẽ đi, đến một nơi thật xa, cả đời này cũng sẽ không gặp lại em."