Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 19: Nàng Trong Nỗi Nhớ (2)



Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau lòng, chất lỏng ấm áp từ trong hốc mắt Giang Quân trào ra. Cô khịt mũi mấy cái, rồi chui vào lòng ngực hắn, duỗi tay ôm lấy cổ hắn: "Anh đừng đi đâu hết, hai ta đang tốt mà."

- --

Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau lòng, chất lỏng ấm áp từ trong hốc mắt Giang Quân trào ra. Cô khịt mũi mấy cái, rồi chui vào lòng ngực hắn, duỗi tay ôm lấy cổ hắn: "Anh đừng đi đâu hết, hai ta đang tốt mà."

Một đêm này, Giang Quân ngủ ngon lành, Viên Soái lại ngủ không yên. Hắn ôm Giang Quân, lúc ngủ lúc tỉnh, luôn sợ người con gái trong lòng sẽ biến mất.

Người ngoài đều gọi cô là Juno, trong giới tài chính HongKong không có Giang Quân, chỉ có Juno. Cô là trợ thủ đắc lực của LeiDu, GT nhiều lần tăng lương muốn có được cô đều bị từ chối. Cô có gương mặt xinh đẹp, năng lực nghiệp vụ cao, tính tình ngay thẳng, mạng lưới quan hệ rộng rãi, cô không có thân với ai, không thân với trai, cũng chẳng thân gái, người trong ngành đều lén gọi cô là nữ hoàng IBD.

Đối với Viên Soái mà nói, Juno là một cô gái xa lạ. Hắn cúi đầu nhìn Giang Quân đang ngủ trong lòng ngực, vuốt ve cánh tay cô, tự hỏi: "Hắn đã sai rồi sao?"

Lúc mới gặp Giang Quân, cô chỉ là một cô bé, sống trong khu vườn địa đàng mà người nhà xây dựng nên cho cô. Cô gọi hắn ca ca, bọn họ cùng nhau lớn lên. Sau đó, hắn yêu Giang Quân, nhưng Giang Quân lại yêu người con trai khác. Viên Soái không cách nào ngăn cô yêu người khác, vậy nên hắn oán hận Giang Quân, oán hận người con trai cô yêu, oán hận tình yêu của bọn họ.

Giang Quân năm đó không muốn đôi cánh, không muốn vương miệng, chỉ muốn làm Eve, đáng tiếc người con trai Giang Quân để tâm không phải Adam của cô, người nhà Giang Quân càng sẽ không để cô bỏ đi. Viên Soái lạnh lùng nhìn người nhà cô phá hủy vườn địa đàng của cô, còn bản thân hắn thì chặt đứt tình yêu của cô. Khi đó hắn vô cùng mong chờ thời khắc Giang Quân từ trên tầng mây rơi xuống, thành tiên hay thành ma, đều là trừng phạt cho sự phản bội của cô, cũng chỉ có vậy hắn mới có thể mang cô đi.

Như dự tính của hắn, Giang Quân một mình bỏ nhà đến Mỹ cho đến hôm nay, vẫn chưa từng quay về. Hắn xuất hiện tại thời điểm Giang Quân cô độc bất lực nhất, khi đó cô vẫn còn hận hắn, mặc kệ hắn. Viên Soái kiên nhẫn chờ đợi, một năm, hai năm, ba năm, hắn chỉ muốn cho Giang Quân biết, ai mới là người có thể ở bên cô tới cuối cùng. Hắn từng nghĩ đến bỏ cuộc, cũng nghĩ đến rời đi, nhưng tất cả ủy khuất cùng bất mãn kia đều tan biến trước một tiếng Viên Viên ca ca.

Hắn dẫn dắt Giang Quân bước vào ngành này, nhờ vả các đồng nghiệp cũ có quan hệ tốt chăm sóc đề bạc. Trước kia cô từng nói muốn mở nhà hàng làm bà chủ, hắn liền dành ra một nửa tài sản mở cho cô một nhà hàng trong mơ.

Viên Soái đối với những thói quen trong sinh hoạt của Giang Quân đều hiểu rõ, điều duy nhất nằm ngoài kế hoạch đó là sau khi kết thúc kỳ thực tập đến HongKong cô lại chọn MH, bước vào nơi cạnh tranh khốc liệt nhất. Hắn không nghĩ lựa chọn của cô là đúng, bởi vì không có người mới nào có thể vượt qua đợt kiểm tra quỷ quái của Du, yêu cầu của gã này ngay cả người có 3 năm kinh nghiệm cũng khó mà hoàn thành nổi. Trong thế giới của đầu tư ngân hàng, không có nhân tính, chỉ có lợi ích, bọn họ đều hiểu rõ việc này mới có thể trèo lên được vị trí ngày hôm nay. Ở GT hắn có thể giúp người con gái hắn yêu từ từ thích ứng, nhưng Du thì dựa vào đâu? Có lẽ 1 tháng sẽ trôi qua rất nhanh, bảo bối nhi của hắn sẽ bị "con số máy móc" kia một chân đá khỏi MH, đến lúc đó hăn sẽ như trước đây đến an ủi cô, động viên cô, bảo vệ cô bằng đôi cánh không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào.

Giang Quân lúc mới vào MH, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, nằm mơ đều sẽ mắng lớn: "Du, anh là cái đồ khốn."

Viên Soái biết cô là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng không khuyên bảo cô từ bỏ.

Có điều hắn không ngờ ẩn sâu trong Giang Quân lại có tiềm lực lớn như vậy, càng không nghĩ đến Du vậy mà lại dùng thái độ khác thường dung túng cô, bao che cô. Sai lầm nhất thời của Viên tiểu gia hắn thế mà lại tạo nên một nữ nhân tên Juno, điều đáng sợ nhất là thiếu chút đã chấp tay đem cô nhường cho kẻ khác.

Trong giới này bọn họ đều trọng nam khinh nữ, con gái tình cách nhu nhước khó mà thích ứng được với chiến trường cá lớn nuốt cá bé này, có thể làm phần lớn cũng chỉ làm hậu đài kỹ thuật, hoặc là cứng rắn đến nổi người ta không thể nào đem so với hai chữ nữ tính. Giang Quân trưởng thành xinh đẹp, thông minh lại có năng lực, tác phong làm việc không mất đi sự nữ tính, váy xuôi phấp phới càng thêm tự nhiên/ làn da khiến người ta muốn rục rịch. Năm đó người muốn bao dưỡng cô ra giá đều tầm khoảng biệt thự trên núi, đồng nghiệp nhắc đều tên cô ngữ điệu đều mang theo mười phần ái muội, tình sắc. Cũng may Giang Quân thông minh, bắt đầu từ những khách hàng nữ, như là hồng nhan tri kỷ hoặc vợ của những người đàn ông có quyền lực, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Viên Soái vì giúp cô mở đường có thể nói là dụng hết tâm sức, huy động toàn lực. Du cũng âm thầm động thủ, vì cô lót đường, nhờ vậy mà cô mới lên được đến vị trí bây giờ. Chính bản thân Giang Quân còn không biết, phía sau thành công của cô là mồ hôi nước mắt của bao người, chỉ nghĩ mạng mình tốt, gương mặt dài của vợ Trương Đại, người nhìn không có ác ý.

Hiện tại Giang Quân đương nhiên là khác xưa, địa vị của cô ở khu vực Á Thái này như mặt trời giữa trưa, là nữ vương IBD, nói đến công việc thì rất ít khi phải đến văn phòng khách để bàn việc, hoặc là theo khách đi đánh golf, hoặc là ra biển câu cá, đôi khi một hợp đồng được ký ở trên bàn một bữa ăn tối nào đó với các vị phu nhân. Hầu hết những khách hàng nam khi nói về vị mỹ nữ ngân hàng này phần lớn đều là vừa yêu vừa hận, yêu cô có thể giúp mình kiếm tiền, hận vì cô chỉ nói chuyện kinh doanh không nói chuyện tình cảm. Nhóm đồng nghiệp khi nhắc đến Giang Quân đều cùng chung một ý: Người phụ nữ này chỉ được coi là thần thoại mà ngước nhìn, là của riêng Du, người khác một chút cũng không được động đến.

Viên Soái ôm Giang Quân, suy nghĩ phải làm thế nào người ta mới biết đây là bảo bối của mình, trước giờ đều là của mình, một chút cũng không liên quan với Du. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Cô cùng hắn làm chuyện này, tại sao cái gì cũng không hỏi. Viên Soái đã nhiều lần tưởng tượng đến chuyện làm tình với cô, kích tình có, nhu tình có, nếu trường hợp cô hỏi hắn: "Anh có yêu em không?" Hắn sẽ hôn lên trán cô nói: "Vô nghĩa, còn có người yêu em hơn anh sao?" Hiện giờ việc xấu đã làm xong, nhưng cô ngay cả một câu công đạo cũng không nói, chẳng lẽ bắt Viên tiểu gia hắn giống mấy cô gái nhỏ ghé vào lòng ngực cô hỏi: "Em có yêu anh không?" Giang Quân rất có khả năng sẽ uyển chuyển trả lời không biết nữa, cứ thế hết việc? Chẳng lẽ còn muốn hắn rụt rè nói: "Không yêu anh thì đừng có làm tình với anh?" Hắn bị ngốc hả!

Nghĩ thế, Viên Soái tức giận cắn vành tai Giang Quân, cô ở trong mơ bất mãn nhéo đùi hắn. Cô nàng này trước có thù tất báo, thật sự nhỏ nhen, hắn lại tiếp tục tra tấn vành tai cô.

"Em có biết vì sao lúc trước anh lại đặt tên Juno giúp em không?" Viên Soái ngậm lấy vành tai cô nhỏ giọng hỏi.

"Ông nội anh!" Giang Quân bị hắn làm ồn đến không ngủ được, vươn tay duỗi một cái, sờ mó một lúc, cuối cùng cũng nắm được tai hắn.

"Lúc trước anh nói em giống heo, lại thích ngủ, nên đặt là Juno. Em bây giờ hối hận muốn chết, khó nghe muốn chết, trư (1)..." Cô bắt chước bà nội dùng giọng phía nam đọc tên tiếng Anh của mình.

(1) Trư: heo, phiên âm tiếng trung /zhu/:)

Viên Soái cười lớn, dừng sức nhéo mặt cô: "Con bé ngốc, đây là tên một nhân vật nữ!"

"Em cũng không lạ lẫm gì, ai yêu ai mặc kệ!" Cô không để ý đến hắn xoay người ngủ.

Viên Soái nhắm mắt lại ôm cô chìm vào giấc ngủ. Thời gian như lướt qua bọn họ, quay lại buổi chiều đầy nắng nọ, hắn theo ông nội vào trong vườn, nhìn thấy Giang Quân.

Cô ngồi một mình bên hòn non bộ trong sân, hai bím tóc được tết tinh tế, ôm một con búp bê nhỏ, tò mò nhìn hắn.

Giang Quân hỏi: "Cậu chính là cháu của bà cô sao? Vậy cậu có phải ca ca tớ không?"

Hắn nói: "Bà cô bị ốm, sau này em đến nhà anh có được không? Anh nhường bà nội anh làm bà nội em."

Cô giơ búp bê vải nói: "Sau này chúng ta cùng nhau chơi đóng vai gia đình được không? Anh đóng vai ba, em đóng vai mẹ, đây sẽ là con của chúng ta."

Cô gọi Viên Soái là Viên Viên ca ca, cô là em gái không cùng huyết thống của hắn.