Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 20: Nàng Trong Nỗi Nhớ (3)



Tên tiếng Anh của Viên Soái là Zeus, trong thần thoại Juno là em gái đồng thời cũng là vợ của Zeus.

Giang Quân ngủ đủ mười tiếng đồng hồ mới thức dậy, cả người xụi lơ muốn bò xuống bếp uống nước, suy nghĩ một lúc thì nhớ ra bây giờ cô cũng là người có bạn trai rồi, lập tức tỉnh táo tinh thần, gân cổ lên rống: "Em muốn uống nước."

"Trên tủ đầu giường có." Viên Soái ở bên ngoài phòng ngủ đáp lại cô.

"Lạnh."

"Không thể nào, anh vừa đổi ly nước sôi."

"Quá nóng."

"Đã để mười phút rồi."

Giang Quân bò dạy uống miếng nước thấm giọng rồi tiếp tục rống: "Anh đang làm gì vậy?"

"Chạy bộ."

Xem ra mọi thứ đều như cũ, sinh hoạt không có gì thay đổi.

Tắm rửa xong, nghe thấy tiếng Viên Soái ở trong thư phòng nói chuyện điện thoại, Giang Quân mới nhớ tới điện thoại mình đã cả ngày không có kêu rồi, đây đúng là kỳ văn thiên cổ. Cô lục ví da không thấy điện thoại đâu, ngồi trên sofa cẩn thận nhớ lại, nhất định là điện thoại chắc là rớt trong xe Du rồi.

Trong nhà không có điện thoại bàn, lại không thể dùng điện thoại Viên Soái, Giang Quân do dự một lúc, viết một miếng giấy note dán trên cười thư phòng, cầm chìa khóa xuống dưới lầu mượn điện thoại.

Bước ra khỏi thang máy liền thấy Du đang ngồi dưới lầu uống café, song song nằm cạnh bên laptop là 2 cái điện thoại cùng loại máy cùng kích cỡ, màu sắc y như nhau.

Giang Quân từ từ đi qua, ngồi vào phía đối diện gã.

Du cười với Giang Quân, đẩy điện thoại đến trước mặt cô: "Suýt nữa thì đã mất một mối làm ăn, còn không mời tôi một bữa?"

"Hôm khác đi." Giang Quân dụi dụi mắt, cầm điện thoại lên xem nhật ký cuộc gọi.

"Ngủ đến bây giờ?"

"Ừ."

"Cũng tốt, nghỉ ngơi cũng tốt, nhân viên bảo an ở đây làm việc rất tốt, có hỏi thế nào cũng không nói ra số nhà của cô."

Giang Quân không biết phải trả lời Du thế nào, gã hỏi số nhà của cô làm gì?

"Hôm qua, em..." Du ngừng một chút, tầm mắt dừng lại ở phía sau Giang Quân.

Viên Soái cầm một cái ví nữ bước đến, đều mặc áo lông cao cổ trắng cùng quần jean giống Giang Quân. Đứa ngốc nhìn vào cũng biết là đồ đôi, huống hồ chi ví tiền trong tay Viên Soái còn là ví thêu phiên bản giới hạn trong đợt rút thăm trúng thưởng hằng năm của MH được Giang Quân rút trúng, Giang Quân vô cùng háo hức với đợt rút thăm trúng thưởng này, còn vì vậy mà bị Du trêu chọc một phen.

Viên Soái bước đi vững vàng, đến còn bắt tay với Du: "Đến tìm Juno?"

Du cười: "Đúng vậy, có chút việc muốn nói với Juno, thật trùng hợp."

"Tôi còn có việc, đi trước. Quân nhi, lát em về nhớ mua mấy miếng bánh kem." Viên Soái nắm lấy bả vai Du, nhận lấy café từ nhân viên phục vụ, đưa qua cho Giang Quân, trả tiền rồi rời đi.

"Zeus cũng ở đây?"

Giang Quân nhìn theo bóng Viên Soái vào thang máy, rồi quay đầu lại nhìn Du: "Ừ, nhà ở đây là do hắn giới thiệu."

"Người nhà em nhất định rất quan tâm em, tôi nhớ rõ lúc em vừa vào công ty chỉ mới là một cô gái vừa hai mươi."

Giang Quân nhịn không được cười lớn: "Không sai, cho nên phái hắn tới giám sát tôi."

Du nhìn chằm chằm vào mắt Giang Quân, cũng cười: "May quá trước kia tôi chưa có đắc tội với Zeus."

Giang Quân nhún vai, không nói gì chỉ tiếp tục cười. Mấy năm nay, mọi người đều phải diễn kịch, nếu không làm sao luyện được tới trình độ ảnh đế ảnh hậu như bây giờ?

"Em còn phương thức liên hệ nào khác không? Nếu chuyện như vậy lại xảy ra, tôi có thể không cần phải ngây ngốc ngồi chờ như thế này?"

Giang Quân lắc đầu: "Không có, nhưng mà sắp tới có thể tôi sẽ đăng ký một bộ điện thoại bàn để dự phòng."

Khóe miệng Du mỉm cười, duổi tay qua vai Giang Quân. Giang Quân nhanh chóng né đi, thể hiện rõ sự đề phòng. Ý cười trong mắt Du ngay lập tức biến mất. Gã lẳng lặng nhìn cô, cười như không cười, giận như không giận.

Giang Quân có chút khẩn trương lảng tránh ánh mắt gã, bắt đầu vắt óc tìm cách đối phó: "Giống lúc trước là sao?"

"Sao không như vậy đi?" Giang Quân kéo dài từng chữ nói, "Như vậy là tốt nhất."

"Ok, vậy trước khi em nghỉ phép giúp tôi làm một vài chuyện." Du đẩy laptop qua cho cô xem, "Đây là át chủ bài lớn nhất của bọn họ, hoặc là đoạt lấy nó hoặc là trò chơi kết thúc, tùy em muốn chơi thế nào thì chơi."

Du là một người thực tế, mà thế giới hiện thức lại quá tàn khốc, vẫn là làm cộng sự tốt hơn, không có được tình cảm, ít ra còn có đô Mỹ, có đô Mỹ còn sợ không có ai yêu sao.

Trước khi đi Du vẫn kiên trì đưa Giang Quân vào tận thang máy, Giang Quân không lay chuyển được gã, tùy tiện ấn bừa một lầu nào đó, cười tạm biệt gã.

Vừa vào cửa, Giang Quân liền bị Viên Soái kéo qua gặm nhấm một hồi, cô vì che cổ mà quay trái quay phải, đúng là sai một li đi một dậm.

"Người trẻ tuổi phải biết Tế thủy trường lưu (1)." Giang Quân nhéo chóp mũi Viên Soái giáo huấn nói.

(1) Tế thủy trường lưu (1): Khe nước nhỏ chảy chầm chậm, từng chút một nhưng lấp đầy cả biển lớn, chắc ý bà Quân kêu tiết chế, lại từ từ thôi:)))

Viên Soái xoa xoa hai tay, sau đó liền bế cô vào phòng ngủ: "Hai chúng ta cộng lại đã gần 70 rồi, vẫn nên dùng được lúc nào hay lúc ấy đi."

"Đừng có quậy, em đói bụng." Giang Quân ôm cổ hắn, dụi dụi vào lòng ngực hắn, "Anh họ, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Viên Soái ngừng bước, cúi đầu nhìn cô, nghiến răng nói: "Em nói với Du anh là anh họ em sao?"

Giang Quân gật gật đầu: "Không phải hả?"

"Em họ, em xong rồi, thảm quá thảm quá."

Giang Quân bị Viên Soái ném lên giường lăn lộn hơn nữa ngày, Viên Soái vẫn không chịu dừng tay mà tiếp tục nháo với cô: "Em còn chưa nói chuyện xong với anh đâu, chuyện hôm qua rốt cuộc là thế nào?"

"Cái gì mà chuyện hôm qua là thế nào?" Giang Quân cố gắng kéo chăn cuốn chính mình thành một khúc.

"Đây nè, như thế nào mà có? Hôm qua anh đã nhìn rất cẩn thận, lúc em về trên cổ đã có vết đỏ này rồi." Viên Soái kéo cổ áo cô ra, cắn xuống một cái.

Giang Quân cũng không biết phải làm thế nào, viện bừa một cái lý do: "Muỗi cắn... Không phải, là dị ứng... dị ứng."

"Xạo!"

"Em quên rồi."

Viên Soái nghiến răng: "Anh cắn đó."

"Phạt em đi." Giang Quân nhào lên bịt miệng hắn lại.

Viên Soái kéo Giang Quân dậy đặt nằm sấp trên đùi hắn, bạch bạch đánh xuống hai cánh mông: "Lại còn phạt em đi, em muốn làm gì hả?"

Giang Quân dùng một gương mặt tươi cười, chân thành trả lời: "Không muốn làm gì cả, thật sự."

Viên Soái vẫn không chịu hòa hoãn với cô, đen mặt hỏi: "Còn làm nữa không?"

"Không còn, thật sự."

"Không thành thật." Viên Soái giơ tay lên là bạch bạch hai tiếng.

Giang Quân tức giận, nói không lựa lời: "Anh đánh em, em sẽ cắn chỗ đó của anh."

Bạch bạch bạch bạch... Cô còn chưa dứt lời liền nhận lấy một tràn âm thanh không dứt, Viên Soái như một tên vô lại nói: "Nhanh lên đi."

Giang Quân đang tức á, loại người đi đây, toàn là sắc lang. Viên Soái thấy cô không để ý đến mình, liền trực tiếp kéo quần áo cô xuống tuần tra lãnh thổ.

Giang Quân bị hắn trêu chọc đến ý loạn tình mê, đơn giản cũng không biết xấu hồ, chỉ chỏ lung tung: "Nhìn chỗ này, nhìn chỗ này, nhìn chỗ này... Toàn bộ, ngài xem rồi làm đi."

Náo loạn một hồi sắc trời cũng bắt đầu tối, Giang Quân nằm trên giường lười biếng sai bảo Viên Soái đi nấu cơm. Viên Soái đi một vòng phòng bếp, phát hiện ngoại trừ đồ uống với đồ ăn liền, chẳng còn gì để ăn. Giang Quân có lẽ rất đói, cũng theo đi ra, lấy một gói ngũ cốc ăn liền, đổ nước vào một cái bát nhỏ. Viên Soái đợi cô uống gần hết, mới nhắc nhở: "Cái đó hết hạn rồi, lần trước em nói muốn vứt đi."

Trong miệng Giang Quân vẫn còn đang ngậm ngũ cộc, nuốt không được, mà phun ra cũng không xong, hai mắt trợn to đầy căm tức mà liếc mắt trừng Viên Soái một cái.

"Con bé ngốc." Viên Soái mỉm cười nghiêng đầu qua, hôn lên miệng Giang Quân chứa đầy bọt sữa và ngũ cốc.

Giang Quân không nhịn được mà nuốt đống ngũ cốc kia xuống, nhẹ nhàng cắn lên đầu lưỡi Viên Soái: "Anh hư quá đi."

"Sẽ mua cho em cái mới, đi thôi, đi ăn cơm, còn có thể đi xem phim."

Bộ phim chọn xem là《Harry Potter》. Giang Quân đã sớm quên mất cốt truyện, Viên Soái đối với mấy bộ phim này cũng không có hứng thú, coi một chút hai người đều thấy chán, dứt khoát ra khỏi rạp sớm, tìm một câu lạc bộ mát xa chân.

Bọn họ đang vui vẻ nói chuyện phiếm, Giang Quân thuận miệng hỏi: "Nghe nói anh muốn cướp người ở công ty bọn em?"

"Bọn anh đang lên kế hoạch xây dựng chi nhánh ở Đại Lục, anh là tổng giám đốc khu vực Trung Quốc." Viên Soái duỗi tay qua sờ sờ cằm Giang Quân, "Anh họ em lợi hại không."

"Lợi hại, bất quá bây giờ chính sách ở Đại Lục vẫn chưa được cho phép, qua đó anh làm tính làm gì?"

"Cái gì cho phép đều làm, trước mắt đang xem xét, FID (Thu nhập cố định) với IBD (Đầu tư ngân hàng) là hai thứ tốt nhất."

Giang Quân nghe Viên Soái nói vậy, trầm ngâm một lát: "FID thì anh đúng quen cửa quen nẻo, nhưng mà IBD thì không phải thế mạnh của bên anh."

Tới nước này rồi, Viên Soái cũng không vòng vo nữa, trực tiếp ra lời mời: "Nếu có thêm nữ hoàng IBD nữa thì đúng là bách chiến bách thắng, không ấy em qua giúp anh đi, hai ta mở một thương hiệu vợ chồng."

Giang Quân lắc đầu: "Anh họ em họ còn ra thể thống gì."

"Ăn nói hàm hồ." Viên Soái gõ lên trán cô, "Cẩn thận xem xét một chút. Chỗ của em bây giờ quá loạn, bên kia Wall Street đều nát bét cả lên, bài tẩy thì cứ bị xáo liên tục. Em phải cẩn thận, đừng để vừa thăng chức đã bị đuổi việc, không thì thừa dịp giá trị còn cao nhảy qua chỗ anh đi."

"Đợi MH loạn để không còn chỗ đi em sẽ đồng ý qua chỗ anh. Anh cũng biết, em không thích đổi chỗ làm, với lại anh cảm thấy anh sẽ mang đến cho em cảm giác của một ông chủ đáng tin cậy sao?"

Viên Soái cười cười, không tiếp tục chủ đè này nữa. Ban điều hành GT từ lâu đã muốn hắn đến Bắc Kinh phát triển công việc, đối với chuyện này Viên Soái cũng không hề tỏ ý tán thành, trước khi mối quan hệ của hắn với Giang Quân rõ ràng, chuyện cấp thiết nhất chính là để mắt đến con bé này. Viên Soái thậm chí còn nghĩ đến, cùng lắm thì thị trường Đại Lục như miếng thịt mỡ thơm ngon này tạm cho người khác gặm trước, đợi hắn thu thập được cô nàng Chung Giang Quân này rồi lại nghĩ kế giành thiên hạ. Hắn không muốn mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, liền nương theo lần sau đó mà đi một nước cờ hiểm này. Một bước này cũng là bất đắc dĩ, bản thân hắn tuổi tác càng lớn, trong nhà lại càng ép hắn kết hôn sinh con. Suy nghĩ của ông nội hắn với ông hắn đều như nhau, một lòng đi theo ông nội Giang Quân, nếu bọn họ biết hắn có ý gì với Giang Quân chắc chắn sẽ giết hắn để thanh lý môn hộ. Hắn với Giang Quân muốn thành, chỉ có thể từ hướng của Giang Quân. Về phần nhà cô cơ bản thì ổn, đều biết hắn thích Giang Quân, cũng không coi hắn như người ngoài, chỉ là cái mục nhọt Giang Quân này cứ mãi không chịu xẹp xuống. Không phải Viên Soái chưa nghĩ đến việc trực tiếp ngã bài, nhưng Giang Quân luôn xem mối quan hệ này như anh em thân thiệt, khiến cho bản thân hắn chẳng biết mở miệng thế nào, sợ nói thật sẽ dọa giai nhân bỏ chạy. Vậy nên hắn quyết định gạo nấu thành cơm đã trước khi quá già để ăn đậu hũ, từng chút từng chút tàn nhẫn mà kích thích cô, ép cô không thể trốn tránh, buộc đầu óc Giang Quân phải một lần nữa nhìn kỹ lại mối quan hệ của bọn họ. Tuy rằng quá trình có chút lòng vòng, nhưng kết qua cuối cùng vẫn khá tốt.

Giang Quân nào biết Viên Soái đang suy nghĩ gì, qua một lúc cô mới phản ứng lại: "Vậy anh không muốn ở lại Bắc Kinh?"

Viên Soái nhìn cô một cái: "Tạm thời không muốn, nhưng mà có thể suy nghĩ lại."

Giang Quân nghe hắn nói vậy, có chút yên tâm. Lúc trước Du cũng từng đề cập đến chuyện chi nhánh ngân hàng ở Đại Lục, lúc vừa nghe đến Bắc Kinh, cô liền lắc đầu lia lịa, làm Du phải chọn người khác. Nhưng mà nếu bây giờ Viên Soái muốn đi Bắc Kinh, cô sẽ cùng đi, nhà cô ở đó, trước sau gì cũng phải về nhìn mặt.