Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 24: Lấy Thân Đền Bù (3)



Bà nội với mẹ cô mỗi người một câu trách cô nhẫn tâm không chịu quay về, nước mắt cũng không dừng được. Viên Soái thở dài, đành vào nhà trước.

Ôm chặt bà nội với mẹ khóc lóc một hồi, bà nội lau lau nước mắt nói: "Được rồi, về là được rồi. Ông nội con đang ở trong phòng khách, nhanh vào đó đi. Đừng sợ, ba con cũng ở đó."

Giang Quân gục đầu xuống theo sau bà nội và mẹ đi vào phòng khách. Đi đến cửa phòng khách, bà nội ra dấu bảo cô khoan vào đã, trốn bên góc tường để nghe ngóng bên trong.

"Viên Soái, lần này phải cảm ơn con, tính tình của con nhóc Giang Quân này bọn ta đều hiểu, tám con ngựa lớn kéo cũng không về, làm phiền con quá."

"Chú Chung, Quân Quân đã muốn về từ lâu rồi, chỉ tại da mặt mỏng, bây giờ không phải đều tốt rồi sao?"

"Ba, con nhóc này cũng đã về rồi, người đừng tức giận, đợi lát nữa kêu nó quỳ xuống nhận sai trước mặt người."

"Đều do chúng ta chiều hư nó, tự làm tự chịu a." Giang Quân nghe thấy tiếng ông nội gõ gõ cái tẩu thuốc, liền bụm miệng kéo kéo tay áo của bà nội. Bà nội véo má cô. Giang Quân yên lặng thăm dò, nhìn thấy vua nịnh nọt Viên Soái đang ngồi xổm giúp ông nội chuẩn bị thuốc lá, biểu tình của lão gia tử cũng không còn quá tức giận nữa.

"Cái con nhóc này cũng thật là, nó không hiểu chuyện lão còn phải nhường nó, đến khi nào nó mới lớn đây?"

"Ông nội, hoàn cảnh của Giang Quân mấy năm nay người cũng biết đó, em ấy ở bên ngoài ăn không ít khổ đều phải chịu đựng, nói không thể làm mất mặt gia đình. Thật ra em ấy sợ người nói em ấy không biết cố gắng, em ấy đã biết sai rồi."

"Đúng vậy, ba, không phải lúc trước người cũng nói con bé này giống người đều cứng đầu, trong xương cốt đều khí chất đàn ông Sơn Đông, đổi cách nói khác, nó nhất định là nữ hiệp Quan Trung."

"Đừng có nói giúp nó, tính tình cháu gái tôi như thế nào tôi tự hiểu, kêu cục đất kia mau ra đây, kêu người dọn đồ ăn lên, chuẩn bị ăn cơm."

Bà nội ra dấu bảo Giang Quân vào, Giang Quân lắc đầu, trốn sau lưng bà.

"Con bé ngốc, ông nội con có thể ăn thịt con hả?" Bà nội kéo tay cô vào trong.

Lão gia tử nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nhướng mày, quát: "Lại đây, lén lén lút lút giống cái gì? Càng ngày càng không có quy củ!"

Giang Quân cúi đầu, từng bước đến trước mặt ông nội: "Ông nội, con về rồi. Ông nội, con sai rồi." Cô nghiêng mắt nhìn qua bà nội, lão thái thái bĩu môi một cái, cô lập tức quỳ xuống ôm chân ông nội gào lên, "Ông nội, con xin lỗi, con biết sai rồi! Ông nội, người đánh con đi, mắng con đi, con biết sai rồi, con đã khiến người buồn lòng!"

"Có tác dụng sao? Từ nhỏ đến lớn, có lúc nào bây không đau lòng xong liền quên hết?"

"Con biết sai thật rồi, hay là để con viết giấy cam đoan? Viết huyết thư đại loại vậy."

"Chung Giang Quân, bây ngứa đòn có phải không?"

"Người đánh con đi, con cam tâm tình nguyện. Ông nội, không thì người đưa con đi Tây Tạng nhập ngũ đi, con hứa sẽ bảo vệ quốc gia thật tốt."

"Chung gia chúng ta sao lại nuôi lớn cái thứ quỷ như bây thế này."

Một tiếng vụt như xé gió, một trượng không nặng không nhẹ hạ xuống ngay đùi cô.

Giang Quân thở nhẹ, ở sau lưng, không biết bị ai đá thêm một cái vào mông, đau đến độ hít thở không thông.

Sau khi ăn xong Viên Soái không để ý đến cô làm mặt quỷ, chào cả nhà rồi rời đi.

Giang Quân bị áp giải vào phòng họp bắt đầu hội thẩm 3 thế hệ.

Lão giả tử lên tiếng: "Bây ở bên ngoài quậy đủ rồi, bình tâm lại đi, đã gần 30 tuổi đầu rồi, cũng nên nghĩ đến chung thân đại sự rồi. Mấy ngày nữa bà nội bây giúp bây sắp xếp một chút, tranh thủ ba mẹ bây đều ở đây quyết định luôn."

"Ông nội, con mới bao nhiêu đâu mà kết hôn."

Mẹ đưa cho cô quả táo: "Con còn nhỏ ha, lúc mẹ tầm tuổi con bây giờ con đã học tiểu học rồi."

"Mẹ, bây giờ có ai kết hôn sớm vậy đâu?"

"Con gái con đứa, ở bên ngoài nháo loạn như vậy ra thể thống gì!"

"Bà nội, con nháo loạn hồi nào? Con là đang chăm chỉ làm việc, mỗi ngày tiến lên. Người với ông nội hồi xưa không phải đều dạy con không được học theo thói ăn chơi trác táng, phải biết cầu tiến sao?"

"Nói chuyện đàng hoàng, đừng có không biết lớn nhỏ." Mẹ cô trừng mặt liếc Giang Quân một cái.

Giang Quân cảm thấy thật ủy khuất: "Con cũng không đem danh tiếng Chung gia ra ngoài rêu rao, cuộc sống của con đều tự dựa vào chính mình."

"Làm việc hay đi làm công cũng được, người trẻ tuổi vẫn nên có sự nghiệp của riêng mình." Ba cô lên tiếng.

Vẫn là ba cô xót cô, Giang Quân chạy tới ngồi bên cạnh ba mình dựa vào người ông. Ba liếc Giang Quân một cái vẫn tiếp tục nói: "Nhưng hôn thì vẫn phải kết, sự nghiệp với gia đình không liên quan. Con thấy thằng bé Viên Soái kia không tệ, không phải mọi người đều rất thích nó à?"

"Đúng vậy, còn tìm cái gì nữa, Viên Viên không phải có sẵn sao? Bà còn đang chờ bế cháu cố đây. Bọn ta đều già cả rồi, có thể chờ được bao lâu nữa đây? Nếu con thương bà nội, thì mau sinh cho bà đứa cháu cố đi."

"Không muốn cháu cố đâu, bà nội có người khác sẽ không thương con nữa." Giang Quân thấy tình thế không ổn lại chạy qua bên bà nội.

Mẹ cô quát lớn: "Nói sảng cái gì đó!"

Lão gia tử chân mày nhíu lại: "Chung Giang Quân, bây lại muốn ăn đòn hả?"

"Ông nội yêu dấu, con thật sự muốn hiếu kính người hai năm không được sao? Sao lại đem con biến thành cô vợ nhỏ bị nhà người ta khinh thường, người thật nhẫn tâm?"

"Ông chỉ ước có thể quăng đứa ôn thân là bây ra ngoài cho rồi." Lão gia tử lấy trượng lớn gõ gõ chân chân cô, "Được rồi, cục đất này vừa về phải nghỉ ngơi cho tốt, sau này tính tiếp. Mấy ngày này bây ở nhà cho ông, đừng có ra ngoài điên khùng!"

Giang Quân mặt mày hớn hở mà nghiêm cúi chào: "Dạ, thưa ngài!"

Đêm đã khuya, Giang Quân nằm trên giường, lên qua lộn lại ngủ không được, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Viên Soái: ngủ chưa?

Rất nhanh có tin nhắn trả lời: vẫn chưa, nghe giáo huấn xong rồi?

Giang Quân: xong từ sớm rồi, anh đang làm gì đó?

Viên Soái: nhớ em đó.

Giang quân: em cũng vậy.

Di động lập tức vang lên, cô chạy nhanh đến bắt máy, chột dạ nhìn xung quanh một vòng.

"Làm gì vậy? Mọi người ngủ hết rồi." Giang Quân nhỏ giọng nói.

Viên Soái cũng đè thấp thanh âm xuống: "Em đang ở trong phòng?"

Giang Quân bị hành động Viên Soái làm cho có chút khẩn trương, hồi hộp nhìn về phía cửa phòng đã đóng kín, "Dạ" một tiếng.