Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 33: Bức Ảnh Sống Gió (3)



"Được rồi." Giang Quân vỗ vai A Tường: "Thất bại là mẹ thành công, đừng nghĩ rằng các cô bé thường quay quanh em thì em chính là Đường Tăng, nữ yêu quái mà thấy em chắc cũng quên sạch ý định ban đầu, chỉ nguyện cùng thần tiên ca ca em bách niên giai lão. Với lại dẹp cái sĩ diện hão của em đi, em bây giờ rất giống Tôn Ngộ Không, gặp phải yêu quái đạo hạnh cao một xíu liền không có cách đối phó. Về tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai lại cố gắng nỗ lực. Thêm vài năm nữa là có địa bàn riêng của mình rồi, lúc đó hàng tỉ người sẽ thấy sang bắt quàng làm họ, nhớ chiếu cố chị một chút là được, chị sẽ giúp em đi oanh tạc Động Bàn Tơ, em muốn có ai mà không được?"

"Chị tưởng chị là Phật Như Lai à?" A Tường cũng cười rộ lên, "Chị mới là Tôn Ngộ Không á, Như Lai là Du."

"Chị là Sa hòa thượng được chưa." Giang Quân hòa hoãn, "Rời Hong Kong đi, nghe nói bố với chị em đều đã sang Canada, ở lại đây cũng không được gì. Khoảng cách tuổi tác của hai người vốn không phải là vấn đề, vấn đề là cô ta căn bản không yêu em."

"Mọi người sẽ đối phó với chị ấy sao? Chị ấy đã rất đáng thương rồi."

Giang Quân thở dài: "Đó là chuyện của Du với cô ta, chị với em đều không có tư cách can thiệp. A Tường, chị hiểu cảm giác của em, em có thể không tin, nhưng chị cũng từng trải qua chuyện tương tự. Sự thật nói cho chị biết, nếu anh ta không yêu mày, thì chính là không yêu mày, mày có chết vì anh ta, anh ta vẫn sẽ không yêu mày. Vậy nên đi rửa mặt đi, cạo râu nữa, nên làm gì thì làm thôi."

Cô là người từng trải, đã khắc sâu cái giá phải trả cho tình yêu đơn phương, cho dù chuyện xưa có rối ren động lòng đến đâu, tình cảm có sâu sắc đến đâu, kết cuộc cũng đều là tan vỡ. Bạn xem anh ta như thần tiên mà cung phụng, tung ta tung tăng đi theo chờ đợi, chẳng khác nào đem cái đầu của mình để dưới chân anh ta để anh ta tùy hứng đá qua đá lại. Không phải anh ta không coi bạn là oxy, mà là bạn tự khiến mình thành cái rắm, vậy nên ai sẽ để ý đến bạn?"

A Tường hít sâu một hơi, giống như muốn trút hết hét lớn một tiếng, sau đó lại cười to nói: "Cuối tuần này em sẽ bay qua Mỹ, giang hồ hiểm ác, đợi em tu luyện tốt lại xuống núi tiếp, đến lúc đó chị sắp phải mệt đầu rồi đấy."

Giang Quân thở dài trong lòng, nụ cười ấm áp đơn thuần này có vẻ sẽ không bao giờ xuất hiện lại trên gương mặt cậu nữa. Đây là cái giá của sự trưởng thành, không có khó khăn nào không thể vượt qua, chỉ có quá khứ không thể quay lại.

Tiễn A Tường đi rồi, Giang Quân cũng thu lại chút thương hại cùng mềm lòng cuối cùng của mình, chuyên tâm vào chiến trường sóng gió do chính cô tạo nên.

Chuyện nhà Du giải quyết thế nào Giang Quân không quan tâm, cô chỉ quan tâm đến MH muốn mượn cơ hội này kiếm chuyện với kẻ khác. Tỉ mỉ chuẩn bị mấy ngày liền, cuối cùng Du cũng quyết định xong kế hoạch. Gã đem bản nháp mail đã chuẩn bị từ trước đưa Giang Quân xem, đó là một thông báo với nội dung bảo cô chuyển các case hiện có trong tay cho người khác.

Giang Quân mới lướt qua đã nổi giận: "Sao lại đổi những đơn này? Tính ra tôi có đủ khả năng mua mấy cửa tiệm ở Vương Phủ Tĩnh Bắc Kinh, tôi không làm."

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, lợi ích càng lớn thì bọn họ để ý càng nhiều, chúng ta càng có thêm cơ hội xuống tay với bên dầu mỏ Bối Gia."

"Có thể nào chỉ đổi hai cái thôi không?" Giang Quân thật sự có chút sót ruột.

"Không thể." Du tiếp tục soạn mail, không buồn trả lời cô nữa.

Giang Quân suy nghĩ một lúc nói: "Vậy đem đống y dược OOC (1) của anh cho tôi đi."

(1) OCC: có thể hiểu là vape:) (thề là chưa gặp nữ chính nào hút hít như bà này:) sợ bả luôn á:) .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc
2. Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
3. Quy Đức Hầu Phủ
4. Khoảng Trời Phương Nam
=====================================

"Cô còn dám đòi hỏi, được, thành giao!" Du hào phóng đưa tay làm dấu ok, "Mail này sẽ được gửi trước cuộc họp sáng mai, đến lúc đó nhớ chuẩn bị cho tôi bất ngờ."

Sáng hôm sau, Giang Quân ngồi ở bên phải Du, mắt nhìn thẳng, sắc mặt nghiêm trọng. Cuộc họp gần kết thúc, Du ở trước mặt mọi người tuyên bố: "Tất cả công việc phải được hoàn thành trong một tuần."

Thấy gã sắp đi, Giang Quân đứng dậy ngăn lại: "Du."

"Chờ những nhân viên có liên quan đến đông đủ rồi nói." Du không quay đầu nhìn cô, đi thẳng ra khỏi phòng họp.

Giang Quân vội đuổi theo, lại bất cẩn bị vấp tấm thảm, nghe thấy tiếng cười thầm của người xung quanh thành công chọc cô nổi điên, cửa văn phòng Du liền trở thành đối tượng công kích của cô. Giang Quân đẩy cửa một cái thật mạnh: "Tôi yêu cầu một lời giải thích!"

"Không có gì để giải thích, làm theo là được." Du tùy ý tựa lưng vào ghế, nởi lỏng cà vạt, ngậm xì gà, rít mạnh một hơi khói nghi ngút, "Cô có thể không đồng ý, hậu quả chắc cô cũng biết."

Chiếc bàn trong văn phòng Du vừa được thay thành chiếc bàn cổ được làm từ gỗ tử đàn, Giang Quân đột nhiên đập mạnh xuống, tay cũng tê mất một lúc. Du có lẽ là thấy cô muốn đi đập đồ, bắt đầu nổi giận, nghiêm khắc phê bình phương pháp làm việc và quản lý nhóm của Giang Quân.

Cửa vẫn chưa đóng hẵn, trong lúc tranh chấp Giang Quân thông qua tấm kính sau lưng Du nhìn thấy bé đồng nghiệp mới đến đang đứng sau lưng thư ký của Du, biểu cảm rất thú vị.

Cãi lộn um xùm một hồi, Giang Quân chụp lấy cái ly tính ném, Du nắm lấy tay cô, kéo mạnh, thấp giọng nói: "Cũng được rồi."

Giang Quân ngẫm lại thấy cũng đúng, kết thúc màn trình diễn của mình bằng một tiếng ly vỡ chói tai.

"Cút ra ngoài!" Giống như không chịu nổi hành vi bạo lực của Giang Quân, Du lập tức hạ lệnh đuổi khách, đập vỡ cái gạc tàn, còn thêm một câu chửi.

Rất nhanh sau đó trong công ty bắt đầu truyền tai nhau, Giang Quân tin chắc chỉ trong một tuần toàn bộ cái ngành này đều bàn tán về chuyện Du và Juno của MH trở mặt.

Làm chuyện xấu thì cần thời gian với không gian, hiện tại cô đã bị Du cho vào lãnh cung, năng lượng và thời gian đều dư dả, vừa lúc phải tiếp nhận một cú đâm sau lưng đáng khinh bỉ.

Du sẽ sớm về Mỹ, sau khi báo cáo công tác gã còn đi nghỉ đông, bề ngoài là nghỉ ngơi thư giãn, thực tế là muốn đi thuyết phục hội đồng quản trị, bên kia mới là chiến trường thật sự.

Trước khi đi Du hẹn Giang Quân ăn cơm, vẫn là ở tiệm ăn tại gia cũ kĩ kia.

"Ngày mai tôi tính đi." Du rót cho cô ly rượu, "Sắp tới em sẽ gặp nhiều khó khăn đấy, nhất định phải cẩn thận."

"Ngàn vạn lần anh đừng có rớt đầu, tôi đây chịu khổ không nổi đâu."

"Chờ tin tốt của tôi, phải rồi, cái ly em ném là Moser bản giới hạn, tôi đã dùng mấy năm rồi, nghĩ cách tìm lại một cái y chang cho tôi, đến lúc tôi về phải nhìn thấy."

"Ai bảo anh đổi cái bàn cứng vậy, tay tôi đến giờ vẫn còn đau á."

"Nhanh thôi văn phòng kia sẽ là của em, tranh thủ làm quen trước đi." Du ném chìa khóa văn phòng gã lên bàn, cẩn thận dặn dò, "Nhớ tưới cây cho tôi, với lại không được đụng tới gậy đánh golf của tôi."

Giang Quân coi như không nghe thấy gì, cúi đầu dùng bữa.

Du nâng ly về hướng cô: "Vì vận may của chúng ta."

Hai tháng sau của Giang Quân như trở về những ngày vừa gia nhập MH, khắp nơi đều là ánh nhìn xa lánh lạnh lẽo, không thể tin tưởng bất kỳ ai, mọi việc đều phải tự mình làm lấy. Cô đã đích thân đuổi việc cấp dưới của mình, những người đã theo cô nhiều năm, sấp xếp một màn kịch, khiến cho hạng mục bị tổn thất nghiêm trọng, khách hàng liên tục rời đi, lại hợp tình hợp lý hất một chậu nước bẩn. Chủ tịch tiền nhiệm của MH chính thức từ chức, chủ tịch mới được bổ nhiệm, drama của dàn nhân sự cấp cao MH chính thức kết thúc, Du như ý nguyện bước lên vị trị lão đại khu vực Á Thái. Gã chỉ nói với Giang Quân vất vả rồi, cũng không để ý đến việc để giữ được khu vực Á Thái này có bao nhiêu thê thảm. Giang Quân mất đi 5 trợ thủ đắc lực, nhưng Du chỉ bảo thắng là được, quá trình không quan trọng.

Từ khi Du ngồi lên cái ghế tối cao ở khu vực Á Thái, Giang Quân thuận theo lý thăng chức lên làm lão đại bộ phận IBD, Doãn Triết thay Sally làm trợ thủ của cô. Anh đã không còn là cậu bé của lúc trước, giống như trưởng thành lên từng ngày, bây giờ nhấc tay cũng có chút khí chất của Du.

Hơn nửa năm nội chiến đã bào mòn cơ thể Giang Quân. Đã lâu lắm rồi cô không mệt mỏi như vậy, mỗi tế bào đều như muốn đình công. Trong lúc đang họp hội nghi cấp cao dạ dày cô bỗng nhiên co giật, đau đến nổi muốn ngất đi, chất dịch tanh tưởi không ngừng trào lên từ cuống họng, lúc sắc mặt Giang Quân tái nhợt ngã xuống đất, ý nghĩ cuối cùng lại là: cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận mà nghỉ ngơi rồi.

Lúc tỉnh lại, trước mắt lờ mờ, không phải là cảnh nền mà là mặt người – Du với Doãn Triết.

Cô hé nửa con mắt, muốn hỏi: có phải nhập viện rồi không? Nhưng vừa định mở miệng liền cảm thấy vị tanh khó chịu.

"Dạ dày thủng một cái lỗ, em ngủ mãi đến giờ. Bác sĩ nói em kiệt sức quá, với lại dịch tai còn có vấn đề, có thể là Meniere (1), đợi em khỏe lại rồi mới làm kiểm tra." Du nhẹ nhàng cầm tay cô, "Phẫu thuật rất thành công, em cố gắng nghỉ ngơi mấy ngày đi."

(1) Bệnh Ménière (Ménière's disease - MD) là chứng rối loạn của tai trong, được đặc trưng bởi các giai đoạn cảm giác như thế giới đang quay tròn (chóng mặt), ù tai, mất thính giác và đầy tai.

Giang Quân ấp ớ một lúc, mới miễn cưỡng nói được: "Điện thoại của tôi đâu?"

"Có người vẫn không ngừng gọi cho cô, lúc tôi bắt máy đối phương không nói gì đã cúp rồi. Tôi sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, nên dứt khoát tắt máy." Doãn Triết cầm điện thoại đến đưa cho cô.

Giang Quan kiên quyết đuổi hai anh em muốn ở lại chăm sóc kia ra khỏi phòng bệnh, nhìn vào màn hình điện thoại với mấy chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, thầm nghĩ người kia đúng là điên rồi! Cô gắng sức nhập mật khẩu, không thèm đọc tin nhắn, trực tiếp gọi điện thoại, có tiếng tổng đài thông báo cuộc gọi đang được chuyển tiếp, Viên Soái không ở Hong Kong sao? Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng không một ai lên tiếng, chỉ loáng thoáng có vài tiếng hít thở.

"Viên Soái?"

"Ừm."

"Anh đang ở Bắc Kinh?"

"Ừm."

Giang Quân nằm trong phòng tối, xung quanh loáng thoáng chỉ toàn âm thanh của tiếng máy móc, trong lòng trống rỗng, có chút đáng sợ.

"Em bệnh rồi, đang nằm viện." Giang Quân nắm lấy góc chăn, cố nén nước mắt hịt mũi nói.

"Cái gì? Em sao thế? Sao lại bệnh rồi? Có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?" Câu hỏi dồn dập như pháo nổ, mệt mỏi, bất lực, oan ức, tất cả cảm xúc đều kìm không được tuông ra, Giang Quân òa khóc thành tiếng: "Em sắp chết rồi, thật đó, dạ dày đau lắm, nôn ra máu, còn chóng mặt. Viên Viên ca ca, anh đang ở đâu? Em muốn đến gặp anh!"

"Bây giờ anh đang trên đường đến sân bay, em ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện cho anh. Có ai ở bên em không? Em bảo người ta đừng về, đợi anh về rồi hẵn đi."

"Em không cần người khác, chỉ cần anh!"

"Anh sẽ về nhanh thôi, ngoan nào, ngủ một chút đi, thức dậy sẽ thấy anh ngay."

Giang Quân khóc đến nổi thở không thông: "Không ngủ, lỡ ngủ không dậy nữa thì sao?"

"Này, đừng có nói nhảm nhí, rốt cuộc là bệnh gì?" Viên Soái bất đắc dĩ hỏi.

"Dạ dày thủng một lỗ, phải làm phẫu thuật, cả đời này em chưa từng phải động vào dao kéo đấy." Giang Quân giống như cảm thấy vẫn chưa đủ đô, còn bổ sung thêm, "Còn bị Meniere."

"Dọa chết anh rồi, đừng sợ, đừng sợ, không phải em là Superwoman sao?"

Giang Quân thút tha thút thít nức nở với tay lấy khăn giấy lấy nước mũi: "Em không phải Superwoman, em là She-Ra."

"Phải phải, ngài là She-Ra, một tay chỉ lên trời không có việc gì là không thể."

Viên Soái vẫn tiếp tục trò chuyện với Giang Quân, mãi đến khi hắn bị tiếp viên hàng không ép tắt nguồn điện thoại.

Giang Quân vừa nghĩ khi tỉnh lại có thể nhìn thấy Viên Soái, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, ôm chăn chìm vào giấc ngủ.

Viên Soái vội vã về HongKong, chạy thẳng đến bệnh viện. Đến phòng Giang Quân, hắn vừa vào liền thấy Doãn Triết đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách.

Hắn và Doãn Triết ở đối diện nhau, cả hai đều nhận ra đối phương, ánh mắt vừa chạm nhau, sát khí đã lan ra khắp phòng.

Viên Soái và Doãn Triết lần đầu tiếp xúc là vào một hôm Kiều Na say rượu, Doãn Triết lấy điện thoại Kiều Na gọi cho Viên Soái, Viên Soái không bắt máy, Doãn Triết lại nhắn tin: Kiều Na uống say, làm phiền anh đến đón cô ấy, địa chỉ là...

Viên Soái nhìn thấy tin nhắn, liền ấn xóa, hắn không quan tâm Kiều Na có say hay không, hơn nữa hắn tin chắc Kiều Na không uống say mà chỉ giả vờ say, người phụ nữ này có rất nhiêu chiêu trò.

Rất nhanh điện thoại lại có người gọi đến, hắn vẫn không bắt, lại nhận được tin nhắn thứ hai: Nếu anh còn là đàn ông, thì lập tức đến đây.

Viên Soái thấy buồn cười, tiếp tục xóa tin nhắn. Hắn có thể xác định người gửi chính là Doãn Triết, quả nhiên giống với miêu tả của Kiều Na, thằng nhóc này ngốc thật.

Hắn bắt đầu suy nghĩ nên làm gì mới đủ kích động Doãn Triết sinh ra ý định bảo hộ bất chấp đây, tốt nhất là cùng Kiều Na cao chạy xa bây, biến càng xa càng tốt.

Viên Soái biết Doãn Triết rất hận hắn, mức độ cũng không thua gì hắn hận Doãn Triết. Ngày đó Giang Quân ngã bể đầu, Doãn Triết ôm chặt cô không buông, biểu cảm dữ tợn. Kiều Na nhào tới ôm lấy tay hắn: "Viên Soái... em..." Viên Soái dùng sức gạc tay Kiều Na ra, mu bàn tay va vào mặt Kiều Na, một cú này khiến ả ngả mạnh xuống đất. Doãn Triết một tay ôm Giang Quân, tay kia còn muốn bảo vệ Kiều Na, Viên Soái giận đến nghiến cả răng, Giang Quân sao lại đi yêu cái tên khốn không có lương tâm này?

Lúc này đây, Giang Quân đang nằm bên trong chỉ một cánh cửa phòng bệnh, đây không phải lúc để tính nợ cũ. Viên Soái nhỏ tiếng hỏi Doãn Triết: "Em ấy ngủ rồi?"

Doãn Triết nhẹ giọng "Ừ" một cái.

"Anh có thể cút rồi." Viên Soái đến nhìn anh một cái cũng lười, cất bước đi vào phòng Giang Quân.

Giang Quân ngủ say sưa, mãi đến khi bị tiếng gầm lớn đánh thức, mới phát hiện mình đang nằm trên máy bay. Cô cố nhớ lại, thì phát hiện cả người bị dây an toàn cột chặt không thể nào nhúc nhích, Giang Quân hoảng hốt hét lớn: "Viên Viên ca ca."

"Dậy rồi?" Một bàn tay duỗi đến chạm vào mặt cô, lòng bàn tay lạnh đến nổi khiến Giang Quân rùng mình. Cô nghiêng đầu nhìn Viên Soái, hắn đang ẩn trong bóng tốt, đến cái đèn ngủ cũng không bật.

"Chúng ta đi đâu?" Giang Quân bối rối hỏi.

"Về nhà." Hắn ôm cô xuống giường bệnh, chỉnh lại giá truyền dịch, lấy mền lớn bao lấy Giang Quân, cẩn thận ôm cô trong lòng, "Chúng ta về nhà thôi."

Giang Quân nhìn xung quanh một vòng: "Máy bay này lấy từ đâu ra vậy? Đồ phản bội, anh nói hết với ông em rồi hả?"

"Không có, đây là máy bay SOS chuyên dụng." Viên Soái ôm chặc cô, "Người nhà em chưa biết gì đâu."

"Anh sao vậy?" Giang Quân nắm lấy tay Viên Soái, "Sao lại lạnh như vậy?"

"Em lạnh không?" Viên Soái kề sát cô, "Sao anh lại thấy lạnh nhỉ?"

"Bị cảm hả?" Giang Quân đặt tay lên trán hắn, lại bị Viên Soái nắm lấy: "Quân Quân, ôm anh một cái, chỉ cần em ôm anh một cái thì anh sẽ khỏe lại ngay." Hắn làm như con nít dụi đầu vào cổ Giang Quân, lẩm bẩm nói, "Ôm một cái là đủ rồi."

Rốt cuộc là ai bị bệnh đây? Giang Quân buồn cười nghĩ, nén cơn đau từ miệng vết thương, đưa tay ôm chặt lấy hắn.

Máy máy hạ cánh xuống sân bay Tây Uyển, Giang Quân được đưa đi theo bác sĩ và xe cấp cứu đã chờ sẵn. Viên Soái lại không đi cùng, trong suốt chuyến bay hắn vẫn là một dáng vẻ nặng nề tâm sự, vừa xuống máy bay dặn dò bác sĩ ổn thỏa, cũng không kịp nói câu nào với cô đã vội vàng rời đi.

Giang Quân đầu óc choáng váng, được mấy bác sĩ y ta đến khiêng đi kiểm tra, điều trị.

Trong lúc mơ mơ màng màng có người dùm miếng bông gòn đã thấm nước nhẹ nhàng lau trên môi cô, mùi hương quen thuộc khiến Giang Quân dễ dàng nhận ra, vì thế liền ách giọng càu nhàu: "Cũng biết đến thăm em à."

Viên Soái nghe thấy liền cười: "Không phải đã đến rồi sao? Cả tuần sau đều sẽ dùng để hầu hạ lão gia ngài đây."

Giang Quân duỗi tay ôm đùi Viên Soái: "Không được đổi ý."

"Tuân mệnh." Hắn ngồi lên giường cúi người vỗ nhẹ sau lưng Giang Quân dỗ cô ngủ.

Điện thoại Giang Quân ở trong túi hắn không ngừng reng, Viên Soái ra khỏi phòng bệnh, nhập mật mã vào điện thoại xem tin nhắn, lại có cuộc gọi đến, bên trên hiện tên là "Ông chủ".

Viên Soái suy nghĩ một lúc, ấn bắt máy, đổi giọng một chút nói chuyện với Du. Hắn nói với Du, Giang Quân được người nhà đưa về Bắc Kinh tịnh dưỡng, bác sĩ đề nghị phải nghỉ ngơi 2 tuần. Du hỏi rất nhiều, khiến Viên Soái có chút mất kiên nhẫn.

"Anh là?" Du hỏi.

"Ông lớn của em ấy." Viên soái nói, "Cảm ơn ngài đây đã quan tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Giang Quân."

Lúc quay lại phòng bệnh điện thoại lại bắt đầu reng, hắn nhìn Giang Quân đang ngủ ngon lành, đưa tay vào túi ấn cúp máy.

Mặc dù có thể ngủ ở giường phụ, nhưng Viên Soái vẫn như cũ ngồi ở ghế bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Giang Quân, thỉnh thoảng lại cúi người hôn lên mặt cô, đem tóc cô vén lại sau tai. Điện thoại lại bắt đầu reng, trên màn hình hiện "Jay Yin", Viên Soái có chút bực mình ra khỏi phòng bệnh.

"Những chuyện anh đã làm, cô ấy có biết không??" Hôm đó trong bệnh viện ở HongKong Doãn Triết đã hỏi hắn như vậy, "Tôi đã biết hết, cho nên người nên cút chính là anh."

"Mẹ kiếp!" Viên Soái giận dữ chửi một tiếng.

- --

quào hôm nay 2 chap siêu dài luôn kìa hihi:))

mong là bù đắp được chút xíu xiu cho các bạn đã chờ tui suốt 2 tuần nay:))

ps: nhây gần nửa năm:)) được 8/16 chương chính truyện rồi á mn:)) dui ghê hihi