Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 35: Giữ Chặt Giang Quân (2)



vô cùng cảm ơn các bạn đọc vẫn tiếp tục chờ đợi tui up chap:>>

- --

"Doãn Triết. Tôi không có rảnh giỡn với anh, Du đang ở văn phòng? Tôi có việc cần tìm gã." Cô đứng dậy, đi ra ngoài.

Doãn Triết nhanh chân hơn một bước chắn trước cửa: "Có phải là cô đang tính từ chức rồi đi theo tên Viên Soái đó? Đừng có ngốc thế."

"Liên quan gì đến anh?"

"Giang Quân, cô có biết gần đây hắn ta giành không ít mối làm ăn của chúng ta rồi không? Sally bọn họ đều đang làm dưới trướng hắn, cả đợt ảnh chụp trước đó bị làm ầm lên. Nếu bây giờ cô cũng đến GT, anh tôi biết phải làm sao?"

"Chuyện của Sally tôi biết, không liên quan đến Viên Soái. Còn chuyện làm ăn, vốn là phải tự dựa vào bản lĩnh."

"Cô điên rồi à." Doãn Triết tức giận gườm cô.

Giang Quân cảm thấy có chút buồn cười: "Hiện tại tôi là sếp của anh, phiền anh xem lại thái độ ăn nói của mình."

Doãn Triết nhíu mày, vô cùng nghiêm túc nói: "Giang Quân, cô nên tránh xa Viên Soái một chút, hắn ta tàn nhẫn hơn bất kỳ ai."

"Anh từng gặp anh ấy?" Giang Quân như bừng tỉnh, khó trách dạo gần đây Viên Soái cứ lì lợm một hai cũng bắt cô phải rời MH.

"Hắn ta có mưu đồ, cô phải tin tôi."

"Tôi dựa vào cái gì để tin anh? Anh cũng tự hiểu mà nhỉ?" Giang Quân nghe thấy có người nói xấu Viên Soái, liền nổi giận, "Tôi cảnh cáo anh, đừng có chọc tới Viên Soái, nếu không đến chút mặt mũi của anh trai anh, tôi cũng không buồn để ý đâu."

May là Du đến kịp, cắt ngang lửa giận của Giang Quân.

Gã ngồi xuống, dù bận đến tối mặt tối mũi vẫn ung dung rót cho mình một tách trà, phân phó Doãn Triết: "Cậu về văn phòng trước giúp tôi ứng phó mấy người trên đó một chút, tôi với Juno có chút chuyện cần nói."

"Ừm." Doãn Triết không cam lòng vẫn phải rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn đến trước mặt Giang Quân lắc đầu, ẩn ý bảo cô đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Giang Quân căn bản không buồn để ý đến anh.

Anh ta là cái thá gì chứ? Lúc cô mới tới MH, tên não tàn này chắc còn đang vẫy đuôi đuổi theo Kiều Na tỷ tỷ.

Du kẹp điếu xì gà trong tay, còn chưa đưa đến miệng, đã bị Giang Quân giựt lấy, tiện tay lấy luôn que diêm trên bàn lên châm.

"Em vừa khỏi bệnh, không thể hút." Du cười cười lấy lại điếu xì gà, đưa lên miệng mình.

"Không thể hút thì đều không được hút." Giang Quân cũng không vừa giựt lại, trực tiếp nhấn nó vào tách trà của Du, "Có việc thì nói, đã biết tôi là người bệnh còn bắt tôi chờ lâu đến vậy."

Du cười nói: "Không thấy béo ra, nhưng mà tính khí đúng là càng lúc càng lớn (1), có điều sắc mặt cũng tốt lên nhiều rồi."

(1) Đại khái là càng lúc càng láo:D

"Tôi còn đang trong kỳ nghỉ, anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Giang Quân cảnh giác nói.

"Tôi là người không có nhân tính vậy sao? Nói đi cũng phải nói lại, người bệnh là em, người đau lòng nhất là tôi đấy." Du làm trò bắt vỗ ngực nói, "Em không biết đấy thôi, lúc em không ở bên, tôi phải đối mặt với biết là bao nhiêu khó khăn."

"Thôi ngưng dùm." Giang Quân bật cười, nghĩ lại mục đích hôm nay tâm trạng liền có chút xuống dốc, chần chờ một lúc mới lên tiếng nói, "Tôi muốn đàng hoàng nghỉ ngơi một khoảng thời gian."

"Hẳn là vì."

"Ý tôi là, tôi muốn từ chức."

Ý cười trên mặt Du lập tức dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Giang Quân, sắc mặt không rõ.

"Rốt cuộc là em muốn cái gì?" Du thở dài, tháo xuống mắt kính, xoa xoa giữa mày.

Giang Quân bất an nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng giải thích: "Tôi... tôi thật sự muốn nghỉ ngơi, đổi một công việc nhàn nhã hơn một chút."

Du nhìn Giang Quân, sắc mặt không rõ.

Năm đó lúc phỏng vấn, Giang Quân tràn đầy tự tin nói với Du: "Tôi sẽ không kém hơn bất kỳ ai trong bộ phận IBD này."

Lúc ấy cô chỉ là một gái nhỏ, tóc ngắn gọn gàng, đôi môi hồng mềm mại, ánh mặt linh hoạt phân rõ trái phải, gương mặt thuần khiết như bạch ngọc. Chỉ tiếc là, tai có hơi lớn. Du buồn cười nhìn lọn tóc đen được cô vén qua tai, vành tai nhọn hoắt ngang chân mày, theo tướng học, một người phụ nữ có đôi tai như vậy rất khó để thuần phục.

Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất hết hai tiếng đồng hồ, vẫn chưa hết chuyện nói.

Không nói đến bằng cấp, năng lực phản ứng của Giang Quân rất nhanh, từ khả năng lý giải rõ ràng logic đến biểu đạt đều khiến gã không ngừng kinh ngạc. Không thể phủ nhận là Giang Quân rất ưu tú, nhưng cái gã muốn là xuất sắc. Cô là viên kim cương tuyệt đẹp, còn gã lại chính là người thợ tốt nhất.

Gã không ngừng chèn ép Juno, mài đi sự nóng nảy của cô, sắp xếp những công việc nhàm chán nhỏ nhặt để rèn tính nhẫn nại của cô. Đêm khuya phải tăng ca, gã lén đi theo phía sau cô, nghe cô gái nhỏ này đứng ở cầu thang lớn tiếng hét, mắng chửi tàn độc. Du nhịn cười nghĩ, cách xả giận của cô gái nhỏ này đúng là trực tiếp với thô tục hơn gã nhiều.

Gã thích nghe cô gái này trong lúc vô tình lại nói qua giọng Bắc Kinh, vô cùng quyến rũ, cũng vô cùng ngọt ngào.

Gã thích ngắm nhìn đôi mắt rực rỡ như muốn phát sáng của cô, cho dù sưng đỏ vẫn vô cùng bướng bỉnh và tự tin.

Gã bị mê hoặc mỗi khi cô tự phá vỡ kỷ lục hết lần này đến lần khác, cho cô lực lượng, mong cô trưởng thành. Hy vọng sẽ có một ngày cùng cô sóng vai đứng trên vị trí tối cao, mỉm cười nhìn sông núi.

Thời khắc cô thăng chức lên giám đốc IBD khu vực Á Thái trong lòng Du không kìm được sự phấn khích, gã biết Juno của gã đã đủ lông đủ cánh, gã đã vì sau này của bọn họ chuẩn bị tất cả, còn tưởng rằng giấc mơ sắp thành hiện thực, nhưng hôm nay cô lại nói "tôi muốn từ chức".

Du vùi mặt vào trong lòng bàn tay, một lát sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Rốt cuộc là em muốn cái gì?"

Giang Quân bất an nhìn sang chỗ khác: "Tôi... tôi thật sự muốn nghỉ ngơi, tôi cảm thấy bản thân sắp mệt chết rồi."

"Được, nghỉ ngơi! Nửa năm? Một năm? Tắt điện thoại đi, không cần suy nghĩ cũng không cần làm gì hết. Nghỉ ngơi cho đủ, sau đó lại về."

Cô giật mình nhìn Du: "Làm vậy thì chỉ cần hai tháng, vị trí của tôi ở MH liền không còn nữa."

"Em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe, những thứ khác đều không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết." Du nắm lấy tay cô, ngữ khí kiên định, "Có tôi ở đây, ai cũng không thể động tới em."

"Du, thật ra tôi..."

Du có chút sợ hãi che miệng Giang Quân lại: "Đừng nói gì hết, cái gì cũng đừng nói, cầu xin em."

Gã cho Giang Quân đôi cánh, cô lại muốn bay khỏi gã. Cô muốn đi đâu? GT sao?

Tất cả các nhân viên từ chức sau trận biến động của hội đồng quản trị MH đều được GT thu nhận, trắng trợn giành lấy không ít mối làm ăn của MH. Hiện nay ở MH đâu đâu cũng có lời đồn về Juno, còn có lời đồn nói Juno đã đồng ý đảm nhiệm chức vụ phó tổng ở GT Trung Quốc. Phía bên Mỹ mấy lần thúc ép gã điều tra chuyện này, gã biết rõ sự thật, nhưng gã lại tin tưởng Juno của gã. Mặc dù nhìn thấy cô viết thư đề cử cho Zeus nhưng vẫn cứ tín nhiệm cô, gã tin rằng Giang Quân chỉ là mềm lòng, không đành lòng nhìn tiền đồ của Sally bị hủy. Cô vẫn luôn như vậy, chỉ cần một chút tình cảm liền trở thành một người khác, mặc cho bản thân cũng bị cuốn vào đủ thứ rắc rối cũng không để ý.

Giờ phút này, trong đầu Du liền hiện ra một cái tên: Zeus. Bọn họ đã từng gặp mặt, người đàn ông này lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn khiến gã không thể không phòng bị.

Juno nói đó là anh họ cô, bọn họ sống cùng một tòa chung cư, cùng mặc một cái áo len, trong tay hắn còn cầm ví tiền của Juno. Doãn Triết cũng từng nói qua, Zeus vốn không phải anh họ Giang Quân, người này vô cùng nham hiểm. Chẳng lẽ thật sự là Zeus?

Giang Quân nhìn Du, gã đang nắm chặt tay cô, mặt cúi sầm. Gã trước đây không ai đấu lại, không coi ai ra gì, nhưng bây giờ gã lại nói: "Cái gì cũng đừng nói, cầu xin em."

Người đàn ông này từ trong một trăm người hơn lại nhìn trúng cô, ma xui quỷ khiến ép cô trong một khoảng thời gian ngắn phải tích lũy đầy đủ kinh nghiệm, trở nên mạnh mẽ. Gã vì cô sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, yêu cầu duy nhất chính là cô nỗ lực kiên trì. Không có Du sẽ không có Juno của ngày hôm nay. Nếu Juno là một thanh kiếm sắc bén, vậy Du chính là tấm khiêng của cô. Gã vẽ đường cho cô, bảo vệ cô, hỗ trợ cô, dung túng cô dụng quyền tỏ vẻ, làm bừa làm càn cũng không phải chịu một chút tổn thương nào.

Không thể phủ nhận, Du là một ông chủ tốt, cũng giống như bậc thầy Bá Nhạc vậy. Đôi mắt Giang Quân như ánh lên tia nước, cắn môi gật đầu.

Du trong lòng thở dài một tiếng.

Cô cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm làm đến cùng, gã biết đó là nhược điểm của Giang Quân, đánh rắn bảy tấc, một kích trí mạng (1).

(1) Khi cột sống của động vật bị tổn thương nghiêm trọng, giao tiếp giữa trung tâm thần kinh và các bộ phận khác của cơ thể sẽ bị ngăn chặn. Tổn thương càng gần đầu, tác động càng lớn. Còn nếu bạn đánh vào đuôi của nó, điều đó không gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nó cả, người bị ảnh hưởng là bạn:)

Lúc tạm biệt, Du cứ như một người mẹ cứ nhắc đi nhắc lại Giang Quân không cần phải để ý đến chuyện của công ty, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt. Giang Quân đùa nói: "Tôi đưa điện thoại tôi cho anh, hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài, làm một người lười biếng vui vẻ."

Du vậy mà lại tán đồng: "Vậy cũng tốt, sẽ không bị trễ việc."

Giang Quân nhạy cảm hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không có, chỉ là lo cho sức khỏe của em." Du cười cười, "Số điện thoại riêng của em có thể cho tôi không?"

Giang Quân đọc một dãy số, tiện tay ném điện thoại chuyên dùng để làm việc của mình qua cho gã, đưa tay lên cổ làm một động tác giết: "Nếu hạng mục trong tay tôi có chuyện gì, tôi sẽ chém chết anh."

"Cứ yên tâm đi, cuối năm chia hoa hồng sẽ không thiếu phần em." Du tắt điện thoại nói, "Đi ăn cơm đi, Nhật Đàn vừa mới mở một nhà hàng mới, món Hoài Dương chính hiệu, tôi đã đặt chỗ rồi."

"Không được, tôi còn phải về nhà uống thuốc."

"Tôi đưa em về, uống thuốc xong rồi chúng ta đi, ở đó có canh bổ."

Giang Quân từ chối nói: "Không ăn đâu, mấy ngày gần đây toàn canh gà rồi canh cá, muốn chết thôi, đợi tôi nghỉ ngơi đủ rồi sẽ mời anh đi ăn."

Du hiếm khi kiếm chác được chút gì từ chỗ Giang Quân: "Cũng tốt, em nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đưa em về."

"Đừng, nhà tôi trong ngõ hẻm nhỏ xíu, xe công ty thì lớn, không vào được đâu. Tôi tự đi, dù sao cũng không xa lắm."

Giang Quân kéo cửa phòng trà ra, cung kính cúi người chào: "Ông chủ, đi thong thả."

Du đi ra ngoài, lại xoay người trở về: "Quên cảnh cáo em, đừng có giả điên rồi không liên lạc với tôi, điện thoại, bưu điện, MSN đều được, phải cho tôi biết tin tức của em."

"Yên tâm."

"Giữ gìn sức khỏe."

Giang Quân đang tính vẫy tay tạm biệt, không ngờ Du vừa đi lại quay lại lần nữa.

"Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì với tôi?" Giang Quân bất đắc dĩ hỏi, "Cũng không phải là sinh ly tử biệt, đâu cần phải tiễn tiễn đưa đưa như vậy?"

"Có phải anh họ Zeus của em muốn kéo em sang GT không?"

Giang Quân không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ vài giây mới nói: "Từ lúc tôi bắt vào ngành này, ảnh đã muốn kéo tôi qua bên đó."

"Không được đi, điên đủ rồi thì quay lại làm việc cho tôi."

"Yên tâm đi, tôi sẽ không đến GT."

Tiễn Du đi rồi, Giang Quân quay lại phòng riêng cẩn thận nhớ lại từ đầu đến cuối những gì đã nghe được trong ngày hôm nay. Doãn Triết điên điên khùng khùng bảo cô phải cẩn thận với Viên Soái, cô có thể coi như gió thoảng qua tai, cái tên Doãn Triết này não thường hay bị úng lắm. Trước kia anh ta đã ghét Viên Soái rồi, hay bảo cô phải tránh xa hắn một chút, nói cái gì vừa nhìn là biết ngay cái loại ăn chơi trác táng, không thể ưa nổi. Nhưng mà tại sao đến Du cũng nhắc đến hắn? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện Sally giành vài mối làm ăn? Không thể nào, chỉ bằng sức mấy người bọn họ, một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể giành được bao nhiêu là mối làm ăn, sóng to gió lớn rồi?

Giang Quân có chút hối hận khi đem điện thoại đưa cho Du, ít nhất cũng nên chuyển danh bạ qua điện thoại riêng cái đã, bây giờ muốn hóng chuyện cũng không có người để tám, vừa điếc vừa mù, chân chính chuyển qua ngành "hàng không". (ăn hàng ở không)

Viên Soái đến đón cô về nhà, nhìn bộ dáng rụt rè sợ hãi của cô thì hiểu là hôm nay chẳng được việc gì.

"Em có chút việc muốn hỏi anh."

Viên Soái đưa túi thuốc cho Giang Quân: "Uống thuốc cái đã, sau đó muốn hỏi gì thì hỏi."

Giang Quân một lần uống hết viên thuốc lớn đáng ghét kia, nuốt xuống rồi mới hỏi: "Có phải anh lại bắt đầu làm IBD lần nữa không?"

"Phải, nhưng mà chỉ là IBD ở Đại Lục, không phải đã nói với em chuyện này rồi sao."

"Còn nữa không?"

"Em muốn nghe cái gì?"

Giang Quân chọc chọc trán hắn: "Anh có phải muốn nắm hết trong tay toàn bộ mối làm ăn của khu Á Thái không? Đừng có nói với em là chuyện Sally bọn họ cướp khách không liên quan đến anh, không phải do anh, chỉ bằng thực lực của bọn họ mà dám đến phá chỗ của bà đây?"

"Cái con bé ngốc này!" Viên Soái cười rộ lên, "Anh giành mối làm ăn của em để làm gì? Làm vậy không phải là vì giúp đỡ bạn cũ của em à? Em hẵn phải hiểu rõ, bọn họ muốn trong thời gian ngắn nhất giành được hợp đồng của GT, nếu không dính tới anh làm sao mà làm được."

Hắn hôn nhẹ lên chóp mũi Giang Quân: "Yên tâm, về sau sẽ không làm vậy nữa. Sally bọn họ rất nhanh sẽ chuyển công tác sang Bắc Kinh, đương nhiên base chính vẫn là ở Hong Kong, người của em anh sẽ không bạc đãi. Vừa lòng chưa? Bà chủ!"

"Đương nhiên là không hài lòng, em mời nghỉ có mấy ngày, đã bị người ta giành mất mối làm ăn, sau này còn mặt mũi đâu mà nhìn người khác!" Giang Quân giận dỗi nói, "Anh đang giở trò gì phải không? Tuồng tin ra bên ngoài nói em muốn đến GT hay là gì đây?"

Viên Soái vô tội lắc đầu lia lịa: "Không có mà, anh không có nói gì hết, là tại em bệnh lâu quá, tìm em thì không thấy đâu, em nói đám khách kia phải làm sao?"

Giang Quân nghĩ lại cũng cảm thấy mình bệnh chẳng hợp thời chút nào, vì thế yên lòng ôm cổ Viên Soái hôn xuống: "Cũng không còn cách nào."

"Em hỏi xong chưa?" Viên Soái nghiêng đầu nhìn cô, "Còn có gì muốn nói với anh không? Như là em vẫn chưa chuẩn bị từ chức này nọ."

Giang Quân vừa nghe thấy liền nản, lắp ba lắp bắp nói một đống lý do. Viên Soái nhìn cô, trên mặt như đang viết bốn chữ y như dự kiến.

"Thật xin lỗi, nhưng mà em sẽ cố gắng chăm sóc cho gia đình."

Viên Soái cười kéo nhẹ tai Giang Quân: "Khổ quá mà, cưới nhầm một cô vợ cuồng công việc."

"Vẫn là tướng công của thiếp rộng lượng." Giang Quân vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn, "Đi thôi, đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn."