Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 38: Đơn Độc Chờ Đợi (2)



Viên Soái biết Giang Quân ở nhà mãi cũng thấy chán. Liền thường xuyên kéo cô ra ngoài cùng đi xã giao.

Cái gọi là tinh anh của giới tài chính hội tụ, đơn giản là nhóm bô lão nhạt nhẽo trong ngành hẹn nhau ra giải trí. Giang Quân chán cái bầu không khí ong bướm này khủng khiếp. Chẳng biết từ đâu ra một đám con gái, trang điểm đậm như minh tinh sắp lên sân khấu, nũng nà nũng nịu xà vào lòng chồng người ta, nhìn thấy mà gớm.

Giang Quân buồn chán nhìn xung quanh. Ánh đèn màu nhấp nháy, khắp nơi bày những bồn chứa những khối đá lớn, bên trong đựng đầy rượu, bên trên có tượng đài tiên nữ phun nước, khói trắng lan tỏa. Cô nhấp một miếng trà đen Ceylon, nhịn lại cơn ngáp chống cầm nhìn Viên Soái cùng mấy người đồng nghiệp vui vẻ trò chuyện.

"Giang Quân, sao lại không uống rượu?" Nhậm Quân nhìn cô lắc lắc ly rượu trong tay, dung dịch màu xanh tinh khiết, gợn lên từng cơn sóng dưới ánh đèn màu.

Giang Quân cười cười chỉ tay vào bụng: "Tha cho em đi, mấy hôm nay dạ dày không được ổn."

Nhậm Quân là phó chủ tịch một ngân hàng ở Đại Lục, bạn học MBA với Viên Soái, quan hệ vẫn luôn khá tốt, cũng là một trong số ít những người biết thân phận của cô. Anh nghiêng người, chỉ tay về phía Lưu Đan đang dính sát vào người Viên Soái, gian xảo cười nói: "Toang chưa."

"Ở đâu vậy, có người giành mới tốt, nếu không có ai thì chứng tỏ mắt nhìn người của tôi có vấn đề." Giang Quân chẳng hề để ý nói, "Toang là anh đấy, trốn vợ đi trêu gái."

Nhậm Quân cười nói: "Là các cô ấy đến trêu bọn anh, có được chưa?" Anh dừng một chút, thần thần quái quái tựa lại gần, "Em với Viên Soái đến rồi?"

"Điên à!"

"Đừng có xạo, nhìn mắt hai người kia, như có ngọn lửa đang cháy bập bùng vậy đó."

Giang Quân bật cười một cái.

"Nhìn đi, hai người đẹp đôi mà. Nói thật lòng, hai người dây dưa bấy nhiêu năm rồi, cũng nên có kết quả chứ, đàn con của anh giờ cũng học lớp lá rồi đấy."

"Vậy mà anh còn dám ra đây quậy." Giang Quân trừng anh ta một cái.

Nhậm Quân ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh, có vẻ không được vui nói: "Cũng không phải em không biết, người trong nhà chúng ta, phạm vi đối tượng kết hôn rộng lớn cỡ nào chứ? Môn đăng hộ đối này, còn phải cùng bè cùng phái, tình cảm gì đó đều vứt ra chuồng gà. Giang Quân, anh trai nói một câu thật lòng với em, anh thật sự rất ganh tỵ với Viên Soái, sao lại chẳng có một ai làm thanh mai trúc mã với anh hết vậy? Em nói coi hồi nhỏ hai mình cũng chung cái mẫu giáo, sao lại chẳng quen biết gì nhau hết vậy nè?"

Giang Quân vỗ vỗ bả vai anh ta: "Được rồi, anh trai, cứ coi như là có quen biết đi, hồi đó chắc chắc anh sẽ gọi em là con nhóc chảy mũi, hơn nữa đánh chết cũng sẽ không chơi với em đâu."

"Há há, cũng đúng, hoặc là nói thằng quỷ Viên Soái này từ nhỏ đã thông minh, biết nắm bắt tình hình đến vậy, học chơi búp bê này, còn chúng ta vẫn ngây ngây ngô ngô – Lưu Đan hình như uống hơi nhiều rồi." Anh ta đột ngột dừng lại, đứng dậy.

Giang Quân quay mặt lại thì thấy Lưu Đan đang níu lấy Viên Soái nói gì đó, cô cũng đứng dậy theo, còn tiện tay xắn tay áo lên.

"Uầy đừng có để ý, đừng có làm gì nha, con nhỏ này coi bộ điên lắm rồi, không đáng đâu. Để anh kéo Viên Soái qua đây." Nhậm Quân trấn an nói.

Giang Quân về lại chỗ ngồi nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Viên Soái, sắc mặt người nào đó cũng càng lúc càng đen, không nhịn được nhìn về phía cô. Giang Quân nhìn hắn làm một tư thế nổ súng, siêu ngầu thổi nhẹ đầu ngón tay.

Nhận Quân với mấy người nữa đều ở bên cạnh hòa giải, nhưng Lưu Đan cứ như keo dán dính lấy Viên Soái, chết cũng không buông tay hắn ra, dùng bộ ngực đầy đặn như muốn bùng nổ dán lên người hắn, ít nhất chắc cũng phải cỡ C á. Giang Quân cúi đầu nhìn lại ngực mình, lửa giận ngút trời, đây không phải đang trêu chọc cô à!

Cô bước đến trước mặt hai người, Nhậm Quân khẩn trương kéo lấy tay cô. Giang Quân tránh ra, bình thản nói: "Người anh em, vợ anh vừa mới gọi điện thoại cho tôi hỏi khi nào anh về, điện thoại anh có phải hết pin rồi không?"

"Hả, à, có thể lắm." Viên Soái phụ họa theo nói, trong hiện lên ý cười.

Lưu Đan như bị điện giật nhảy dựng lên: "Cô... cô nói bậy bạ gì đó? Anh ấy còn chưa kết hôn, vợ ở đâu ra chứ?"

"Sao lại chưa kết? Tôi với Nhậm Quân đều gặp qua rồi." Giang Quân nhìn về phía Nhậm Quân, "Phải không?"

"Phải đó, mới vừa rồi tôi còn nói chuyện với cô ấy vài câu." Nhậm Quân thức thời đứng về phía Giang Quân.

Lưu Đan đầy nghi ngờ nhìn Giang Quân: "Cô cùng anh ấy có quan hệ gì? Sao lại liên quan đến cô?"

"Tôi là bạn của vợ anh ấy."

Viên Soái vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Không sai, đúng là như vậy đó."

"Vậy sao anh không mang vợ theo?" Lưu Đan hoài nghi hỏi.

Nhậm Quân nhíu mày nói: "Phu nhân nhà người ta trang nhã, không thích đến mấy chỗ lộn xộn này."

Lưu Đan buông tay, đứng không vững nên ngả vào ghế, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Có xinh đẹp không?"

"Xinh đẹp chứ, mỹ nhân hàng thật đó." Giang Quân trừng mắt liếc thẳng Nhậm Quân đang cười muốn sặc.

Nhậm Quân nghiêm túc lại đấm nhẹ lên ngực Viên Soái: "Ở bên tiên nữ xinh đẹp như vậy, sao số chú mày sướng thế hả?"

Viên Soái cười hì hì đặt tay lên cổ anh: "Người anh em, kiếp sau nhớ đến sớm hơn là được."

Giang Quân tin tưởng vào tình cảm mà Viên Soái dành cho cô, không thèm để ý đến đám sâu bọ hay vây quanh Viên Soái, nhưng mà có người để ý. Chưa tới mấy ngày, cô liền nhận được điện thoại của mẹ, hỏi về chuyện của Viên Soái và Lưu Đan. Giang Quân một bỏ mấy món đồ xuống xe đẩy vừa trả lời: "Con biết chuyện này rồi, anh ấy có nói qua với con, không có gì cả, con gặp con nhỏ kia luôn rồi."

Viên Soái lại gần, ôm lấy eo cô, mặt ghé sát micro.

"Mẹ ơi, yên tâm đi, dù có xinh đẹp như hoa lài, nhưng phân trâu không thích thì làm được gì." Giang Quân đẩy hắn ra, tiện tay nhéo eo hắn một cái, rồi mới qua một bên tiếp tục giải thích với mẹ yêu.

Lúc về đến nhà, Viên Soái muốn ăn bò bít tết, cô liền quăng miếng bò lên tủ đông.

"Tối nay em không ăn cái này."

"Hả? Vậy ăn cái kia?"

Giang Quân dịu dàng cười với Viên soái: "Ăn "Viên" xiên que."

Buổi tối, hai người điên cuồng ở trong phòng khách. Giang Quân nhếch miệng cười: "Lưu Đan, cho cô biết tay này."

Viên Soái nghiêng đầu vô cùng nghiêm túc nhìn cô, suy nghĩ một lúc mới hỏi: "Nghe tên quen quen, đồng nghiệp em hả?"

"Bà nội hai của anh đấy, hai ngày trước còn dính trên người anh đứng dậy không nổi kia kìa." Giang Quân bẻ bẻ khớp tay, cử động bả vai, "Cô ả còn đi rêu rao khắp nơi nói anh sắp thành con rễ nhà bọn họ rồi đấy."

"Có chuyện tốt như vậy hả? Sao anh lại không biết."

"Viên Soái, như vậy không tốt lắm đâu." Giang Quân đối với thái độ không thành thật này của hắn rất bất mãn, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn lắc nhẹ, "Sao nào, muốn em động thủ hay là anh tự cung đây? Chọn đi?"

Viên Soái lập tức kêu lên: "Đừng mà, oan có đầu nợ có chủ. Anh biết Lưu Đan, nhưng mà thằng em của anh nó không biết mà, nó oan ức biết là bao nhiêu."

"Nhưng mà nó nghĩ đến a." Giang Quân chỉ dao xuống vị trí yếu ớt nhất của hắn, "Bà đây hôm nay muốn dạy dỗ nó cho tốt, phải giết từ trong trứng."

"Đừng mà đừng mà, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi."

"Vậy sau này phải làm sao?"

"Lần sau khi gặp lại cô ta, đầu tiên anh sẽ tát cô ta hai cái, một cái là vì anh, một cái là vì thằng em. Dám lan truyền tin đồn này, phá hoại danh dự của anh không nói, còn muốn biến anh thành thái giám."

"Để em tát anh trước." Giang Quân mỉm cười đánh hắn một cái, "Nói chuyện đàng hoàng, con nhỏ kia anh ít gặp thôi."

"Yên tâm." Hắn cúi xuống hôn Giang Quân, "Bé yêu, em đang ghen hả? Biết tiểu gia anh nhiều người theo đuổi rồi?"

Giang Quân nhíu mày: "Không được, không được để lại dấu."

"Em che cái gì?" Viên Soái kéo Giang Quân vào trong lòng, bàn tay không an phận luồn vào quần áo cô.

Giang Quân ôm lấy cô hắn, nhàm chán nhìn hắn một lúc, đang định nói "cái ở trên cuốn sổ đỏ là thế nào vậy", điện thoại Viên Soái đột nhiên vang lên.

"Kệ nó đi." Hắn đang có hứng, không quan tâm gì cả chỉ muốn kéo quần áo cô xuống.

"Bắt máy trước đi." Giang Quân gở tay hắn ra, "Trễ như vậy còn gọi tới, nhất định là có chuyện gấp."