Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 4: Một Đêm Về Sau (3)



Giang Quân đầu óc trống rỗng, tôi là ai đây là đâu? Lúc đầu chỉ là uống chút rượu, bàn chuyện nhân sinh, sao lại thành ra thế này nhỉ?

- --

Rượu Viên Soái mang đến là Ngũ Lương Dịch chính hãng, rượu ngon đúng là rượu ngon, Giang Quân tỉnh dậy một chút nhức đầu sau cơn say cũng không có, chỗ nào cũng ổn, ngoài trừ cái đầu đang nằm trong lòng cô.

Viên Soái đầu tóc rối bời ngủ say trong lòng cô, nữa người trên trơn trống, đường công rõ ràng, da dẻ so với cô cũng đẹp. Đùi Giang Quân đang gác trên eo Viên Soái, tư thế này muốn bao nhiêu ái muội cũng có. Giang Quân đầu óc trống rỗng, tôi là ai đây là đâu? Lúc đầu chỉ là uống chút rượu, bàn chuyện nhân sinh, sao lại thành ra thế này nhỉ? Cô thử điều chỉnh tư thế, nghĩ thầm: Hên là không phải là cô nằm trong lòng hắn, tình huống hắn nằm trong lòng cô vẫn tốt hơn.

Giang Quân nhắm mặt lại lần nữa, điều chỉnh nhịp thở, trong lòng không ngừng tự nói với bản thân: “Chung Giang Quân, mày chỉ đang nằm mơ thôi.”

Viên Soái say ngủ “ừm” một tiếng, đỉnh của bộ phận nào đó đang thức dậy chạm qua bụng dưới của cô, Giang Quân xấu hổ đến chẳng biết làm sao. Duy trì mấy năm cách mạng hữu nghị bền vững lại bị mấy ly rượu lâu năm phá nát, không hiểu sao còn theo một hướng đầy gian tình, cảm giác bộ phận nào đó đang vươn lên càng làm cho cô không biết phải làm sao.

Buổi sáng 8 giờ 10 phút, như thường lệ, thời gian này Giang Quân sẽ trong phòng tắm tắm rửa đánh răng, nhưng hiện tại cô đang ngồi trên bồn cầu hốt hoảng bất an mà hút thuốc. Cũng không biết đã ngồi bao lâu, hai chân đều đã tê rần, ẻo cũng mỏi, nhưng cô không dám ra ngoài, cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trong lòng đang rối tung rối mù, cảnh tưởng phía trước quá dọa người rồi, làm cho cô không nghĩ được gì cả, Viên Viên ca ca của cô vậy mà lại là một người đàn ông, không đúng, hắn vẫn luôn là đàn ông, chỉ là cô vốn không xem hắn là đàn ông, cũng không đúng, hiện tại cái gì cũng không đúng, tất cả đều lộn tùng phèo cả lên.

8 giờ 15 phút, tin tức tài chính bắt đầu, Giang Quân vẫn như cũ ngồi trên bồn cầu, dưới đất toàn là tàn thuốc, cắn móng tay không chút thương tiếc.

Viên Soái ngoài cửa vậy mà rất bình tĩnh, rạng sáng 5 giờ lúc Giang Quân nằm bên cạnh hắn từ giường chui xuống trốn vào phòng tắm hắn đã biết. Lúc cô trở ra để tìm bật lửa, hắn nheo mắt thấy toàn bộ, không ngăn cũng không cản, trở mình tiếp tục nhắm mặt dưỡng thần, ngủ được một giấc ngắn lại nhìn về phía cửa phòng tắm, người vẫn còn ở bên trong, dưới khe cửa thỉnh thoảng còn bay ra một ít khói, liền nghĩ thầm con bé này tính tu tiên ở trong đấy thật hả? Hắn chậm rãi ngồi dậy, suy nghĩ một lúc, lại giơ tay đấm vào ngực mình mấy cái, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại tàn nhẫn ngắt thêm một cái, rồi mới xuống giường mang giày, vô cùng quen thuộc lấy khăn tắm từ trong tủ của Giang Quân ra quấn quanh eo. Bước tiếp theo nên làm cái gì, hắn cũng không biết.

Viên Soái mở cửa sổ ra, đứng dưới ánh mặt trời chăm điếu thuốc. Cục diện thành ra như vậy, hắn càng phải vững vàng hơn. Quyền chủ động chưa bao giờ nằm trong tay hắn, đi xong một bước này rồi, tiếp theo án binh bất động mới là thượng sách.

Giang Quân cắn muốn trụi móng tay, sau khi tắm rửa xong, mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, trong đầu đưa ra phương án giải quyết tốt nhất, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô đem suy nghĩ trong lòng nói với Viên Soái, Viên Soái nghe cũng hiểu ý của cô, mặt không biểu cảm cài lại hai cúc áo sơ mi, trong lòng hắn căm hận cái gọi là coi như. Cái gì mà chưa từng có chuyện gì xảy ra? Sau cùng thì chuyện gì cũng đều đã làm rồi? Mặt hắn vẫn không chút biểu cảm, nhưng giọng nói thì lạnh lẽo: “Em thật sự cảm thấy hai chúng ta vẫn còn có thể giống như trước?”

Giang Quân không rõ lời này của Viên Soái là có ý gì, chẳng lẽ thật sự muốn phân rõ giới hạn với cô? Cô có chút khó chịu, nghĩ thầm: Cô đã không so đo, sao người này còn ngạo kiều dữ vậy? Nhưng nhấc mặt lại thấy đốm đỏ trên ngực hắn chút tự tin liền mất hết, thiếu chút giơ tay tát bản thân mấy cái. Cô rất là đơn thuần nha, trên đường nhìn thấy tình nhân hôn nhau đều cảm thấy ngượng ngịu, quay đầu không nhìn, như vậy làm sao dám xuống tay với Viên Soái?

Giang Quân cảm thấy mình nên xin lỗi, liền trở nên ngoan ngoãn nghe lời nói: “Viên Viên ca ca, em……”

Nhìn Giang Quân mặt đỏ tai hồng, Viên Soái liền biết có nói tiếp cũng không có kết quả, chỉ có thể bỏ đi, lần sau lại cố gắng. Hắn đứng lên xoa đầu Giang Quân: “Em là cái đồ không có lương tâm. Được rồi, buổi sáng không phải em còn đi làm sao? Đi chuẩn bị đi, anh ở dưới lầu chờ em.”

Quay lại chung cư của mình, Viên Soái ngã đầu lên ghế. Hắn thật sự không hiểu trái tim của Giang Quân rốt cuộc là làm bằng cái gì, sao có thể không cảm giác, không nhìn thấy?

Trên đường đến công ty, trong lòng Giang Quân luôn thấp thỏm, thỉnh thoảng lại liếc qua Viên Soái, Viên Soái thật ra rất bình thường, gương mặt vẫn bình tĩnh, mỉm cười.

Tới dưới công ty, Giang Quân cứ như tên trộm vừa làm chuyện trái với lương tâm, vội vàng bung cửa chạy, lại bị Viên Soái kéo lại. Giang Quân thấp thỏm lo âu mà nhìn hắn, Viên Soái lấy miếng băng keo cá nhân dán lên cổ cô, cười xấu xa véo má cô, giọng điệu thân mật: “Che giấu chứng cứ phạm tội, che cho kỹ, đừng để lộ.”

Vì một động tác nhỏ này, Giang Quân chạy vào phòng vệ sinh gần 10 phút mới khôi phục lại bình tĩnh.

Thư ký của Du gõ cửa hỏi cô có sao không, Giang Quân đứng dậy, hít thở sâu hai lần, rồi mới mở cửa đi ra ngoài, mỉm cười cực kỳ dối trá: “Tôi không sao, chỉ là dạ dày có chút không ổn.”

Đối phương rất quan tâm hỏi: “Có thể họp nổi không?”

“Có thể.” Giang Quân phủi phủi mấy nếp nhăn trên váy, ngẩng đầu bước vào phòng họp.

Cô biện bừa một cái lý do đi trễ rồi làm như vô cùng chân thành xin lỗi mọi người, làm đầy đủ từng bước. Còn về việc họ tin hay không, phục hay không, Giang Quân không quan tâm, dù sao trả lương cho cô cũng không phải bọn họ.

“Đi theo tôi.” Du xuyên lớp kính không độ liếc cô một cái, khép văn kiến lại đứng dậy bãi triều.

Giang Quân theo gã ra khỏi phòng họp, đi tới văn phòng,

“Cổ bị sao vậy?” Du bất thình lình xoay đầu nhìn cô.

Giang Quân không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay một cái đáp án chuẩn: “Muỗi cắn.”

Du dừng bước, ánh mặt như đang nhìn khỉ làm trò: “Tháng 11? Có muỗi? Còn không bằng cô nói là dị ứng, với lại, đừng có dán cái này, giấu đầu lòi đuôi.”

Giang Quân xấu hổ đến đỏ mặt, tuyệt đối không phải cô cố ý ngượng, chỉ là với mấy chuyện cô thật sự không có kinh nghiệm.

Quay lại văn phòng, Du nghiêm chỉnh ngồi, mặt mày nghiêm túc: “Deadline là cuối tháng sau. Từ giờ phải đặc biệt cẩn thận, gần đây điều động nhân sự thường xuyên, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, hy vọng chuyện hôm nay sẽ không tái diễn.”

Giang Quân gật đầu: “Đã hiểu.”

“Trong tay James có vị khách khó trị, đối thủ là Thiên Hối, cô tới nhận đi.”

Giang Quân có chút chần chừ: “Chúng ta còn mấy hạng mục đang hợp tác với Thiên Hối, nếu như bây giờ thu lưới chỉ sợ tổn thất có chút lớn.”

Du dựa lưng vào ghế, tay cầm xì gà, nở nụ cười của bà ngoại: “Đừng có suy nghĩ hạn hẹp, hiện tại thời cơ chín mùi, việc chúng ta phải làm không phải là hợp tác với ai, mà là xử lý đối thủ.”

“Hiểu rõ, sẽ đi làm ngay.”

“Không cần quá lo lắng.” Du đứng dậy rót một ly nước lọc đưa Giang Quân, “Lại đây, lấy nước thay rượu kinh Phó giám đốc tương lai của chúng ta.”

Giang Quân nhận lấy ly nước, nhận được tín hiệu liền tự động nhập vai, vẫn giữ nguyên nụ cười, bắt đầu diễn vai nịnh hót: “Ngài khách khí quá rồi, có ai mà không biết ngài 26 tuổi đã là giám đốc điều hành, là nhân vật lịch sử trong ngành đầu tư ngân hàng khu vực Á Thái (1).”

Du không nói gì chỉ lấy điếu xì gà trong hộp ra, lắc lắc trước mặt cô.

Giang Quân là người biết nhìn hàng, lập tức nhận lấy: “Đồ tốt thế này, giấu kỹ ghê.”

“Còn có cái tốt hơn, đến lúc đó sẽ đưa cô.”

“Cái đó nói sau đi, tôi ra ngoài làm việc trước.” Giang Quân biết nhận được một điếu xì gà từ Du là phải dùng máu để trao đổi, người này chưa biết làm ăn lỗ vốn bao giờ.

“Hừm!” Du liền kéo tay Giang Quân lại, Giang Quân bị gã kéo hơi khom người, ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt đang cười cùng với đuôi mắt xảo quyệt, theo phản xạ run một cái.

“Lần sau tới trễ phải tới chỗ tôi xin phép.” Ngon tay Du khều nhẹ lên chóp mũi cô một cái, buồn nôn tới nổi sau lưng Giang Quân như bị vuốt một cái, nổi hết da gà.

Sau đó cả một ngày, Giang Quân không ngừng tìm việc để làm, điếu thuốc không rời tay, cà phê hết ly này đến ly khác rót vào bụng.

Ammy không nhịn được hỏi cô: “Cô hút thuốc lá hay là hút cần (2)? Sao lại hăng dữ vậy?”

Giang Quân cũng muốn nghỉ, nhưng mà chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Viên Soái trần truồng, đúng là muốn giết người mà.

Cô không chịu nổi nữa liền gọi cho bạn thân Từ Na. Chị gái này có kinh nghiệm trên giang hồ, đàn ông bên cạnh trải dài như đèn đường, kinh nghiệm về mặt này có thể coi là trình độ bậc thầy. Tuy rằng đã là chạng vạng, nhưng Từ Na rõ ràng còn đang ngủ, đầu óc vô cùng không tỉnh táo, bạn hỏi cổ đông, cổ sẽ trả lời tây nam bắc, tất cả đều không phải trọng điểm, ý này ý kia lộn xộn càng làm cho Giang Quân không biết phải làm sao.

“Rốt cuộc là mày muốn nói cái gì?” Từ Na liên tục ngáp hỏi.

Giang Quân đã rối tới không còn nhớ tới địa điểm, không hề vòng vo, giọng điệu vô cùng lớn hét lên: “One night stand!”

Ammy vừa đúng lúc mở cửa bước vào đưa văn kiện, nghe được cây này, nét mặt liền không thể tin được: “Cô vừa nói gì cơ?”

Giang Quân vô cùng xấu hổ, trong cái khó ló cái khôn, tiếp tục nói chuyện điện thoại: “You don't know I love you, when I stand in front of you! Vậy mà còn không nghe rõ?” Cô cố ý lớn giọng, đọc rõ ràng từng chữ từng chữ một: “When I stand in front of you! Chính là câu này, con gái nghe được kiểu gì cũng mềm lòng, lấy cái này đi tán gái là bách phát bách trúng.”

Từ Na vậy mà lại nghe rõ câu này, không thể hiểu nổi mà mắng: “Mày bị bệnh hả.”

Giang Quân vẫn giữ nguyên khuôn mặt ôn hòa thân thiên mỉm cười trả lời điện thoại: “Không cần khách sao, chúc bạn thành công.”

Thấy Giang Quân cúp điện thoại, Ammy tay vuốt ngực: “Hù chết người rồi, còn tưởng là cô hoa mắt chóng mặt, muốn tìm người one night stand.”

“Tôi không bao giờ đụng tới mấy thứ đó.” Giang Quân chột dạ, cười vô cùng khoa trương, “Có đứa bạn yêu thầm một cô gái, tôi chỉ hắn vài chiêu.”

“Sao không tan ca đi? Hiếm khi hôm nay không việc gì, sắc mặt cô lại kém, mau về nhà nghỉ ngơi đi, hay là chúng ta đi spa?”

“Được, chờ tôi một chút, còn chút việc phải xử lý.” Đuổi Ammy đi, Giang Quân chuyên tâm nhìn màn hình, nhanh chóng vứt đi mấy cổ phiểu trong tay, kiếm được chút lợi, một nữa của chiếc xe vừa tặng Viên Soái có thể coi là đã quay lại. Cô đang tính thu dọn đồ đạt đi về, thì Ammy với khuôn mặt đau khổ quay lại, đem theo một tin xấu ngoài ý muốn, một hạng mục đang hợp tác bị hủy bỏ.

Giang Quân gọi toàn bộ những người trong hạng mục đó lại bắt đầu mở họp, sau đó lại cùng khách hàng gọi điện thoại hết hai tiếng, cũng không cứu vãn được đại cuộc, không còn hy vọng đành gửi mail thỉnh tội với Du.

Chưa tới vài phút Du liền gọi lại, cười trên nổi đau của người khác: “Thấy chưa, đây là kết quả khi cô cho đối thủ đường lui.”

“Chuyện này nếu không phải vì muốn ép tôi nghe lời mà giở trò sau lưng?” Giang Quân dựa người vào bàn đàn áp cái dạ dày đang làm cách mạng, “Vậy thì anh cũng quá ác độc rồi.”

Trong điện thoại truyền tới tiếng cười của Du: “Cô cảm thấy nghĩ như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút thì tốt thôi, được rồi, qua đây ăn cơm với tôi, tôi đặt cơm hộp Mãn Phúc.”

“Không đi đâu, tôi bây giờ chỉ muốn trùm chăn ngủ một giấc.”

“Qua đây chút đi, không làm trễ thời gian nghỉ ngơi của cô.” Du kiên trì nói, “Cô không muốn biết vì sao hạng mục Trung Thái (3) lại bị hủy như vậy.”

Giang Quân thở dài: “Quên đi, càng nghĩ càng buồn, ngài cứ ăn uống vui vẻ đi, bại tướng như tôi đây vẫn là nên về nhà tự kiểm điểm lại bản thân.”

Buổi tối 10 giờ 30 phút, có người sẽ mơ thấy Chu Công, có người sẽ ngợp trong cơn say, càng có có nhiều người vì tiền đồ mà không ngủ không nghỉ tiếp tục phấn đấu.

Giang Quân đi qua khu văn phòng bình thường, cảm giác giống như bước vào tiệm ăn khuya, mùi thức ăn ở đây như của mấy chục món trộn lại, mọi người ai cũng hối hả, giống như tan làm là một cái gì đó không tồn tại. Trong lúc chờ thang máy gặp được một thực tập sinh mới đang ôm về một bao đồ ăn vặt siêu to khổng lồ. Cậu mỉm cười chào Giang Quân, nổ lực thể hiện sự nhiệt tình, nhưng Giang Quân trong mắt cậu chỉ có sự mệt mỏi và bất lực. Cô hướng tới đối phương gật đầu một cái, nói “Vất vả rồi”, sau đó đi thẳng vào thang máy, chắc hẳn tiểu tử này cũng đang sau lưng mắng cô là nữ yêu quái máu lạnh, giống như cô của năm đó.

- --

(1) Á Thái: Châu Á - Thái Bình Dương

(2) chỗ này tác giả để ** chỗ sau hút thuốc nên tui chế tý:)

(3) Trung Thái: Trung Quốc - Thái Lan