Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 45: Một Cuộc Giao Dịch (1)



Rõ ràng đã gần đến vậy, rõ ràng tình cảm có thể dần dần bồi đắp, kết quả cuối cùng lại như hoa trong lồng kính, trăng dưới mặt nước, bảo gã làm sao có thể chấp nhận được?

- --

Xe vừa đến dưới lầu văn phòng Viên Soái, Viên Soái đã vội tới không chờ nổi leo lên xe, chỉ vào Nhậm Quân mặt mày như chó nhà có tang: "Vậy mà cũng đến cho được, phiền muốn chết thật."

Đợi bọn họ đều lên xe rồi, Giang Quân mở miệng hỏi: "Có nghĩ ra cách gì không?"

Viên Soái lắc đầu, Nhậm Quân ủ rũ cụp đuôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Sao cũng được, đầu tiên phải tìm ra cái đĩa đó trước."

"Tìm ở đâu đây? Có quá trời chỗ có thể giấu luôn." Nhậm Quân thều thào nói.

"Nhất định là ở nhà cô ta." Viên Soái nói.

"Sao anh biết?" Giang Quân tức giận lườm hắn, đâu đâu cũng là mấy tên đàn ông trăng hoa.

Viên Soái tay trái cầm tay phải, ngậm miệng không nói nữa.

"Có khi nào cô ta cất trong két sắt ngân hàng không? Hay là ở nhà bạn?" Nhậm Quân hỏi.

Giang Quân ra hiệu bảo anh tự đi mà hỏi Viên Soái, Viên Soái thành thật khai báo: "Không đâu, cô ta không dám, người thần kinh có vấn đề như cô ta sao có thể tin vào mấy cái két sắt. Có khi cô ta còn nghĩ rằng chỉ cần cậu muốn, két sắc ngân hàng cũng mở được như chời. Lại thêm, thứ đồ này lỡ mà bị người khác phát hiện, muốn tiếp tục đe dọa hay là bị người ta đe dọa ngược lại cũng không biết chừng?"

"Vậy là được rồi, lúc trước tôi từng chạy chữa để giúp ông già cô ta được thả ra, bây giờ để ông bố cô ta tìm giúp chúng ta." Nhậm Quân như trút được gánh nặng thở dài, vỗ vỗ vai Viên Soái, "Cái giá phải trả lần này đúng là đau đớn vô cùng."

Viên Soái chế nhạo nói: "Trong nhà một người, bên ngoài một người, đẹp mặt nhỉ, cậu cũng đã là bố của hai đứa trẻ rồi đấy."

Nhậm Quân như nhớ đến cái gì đó, lông tơ trên người dựng đứng cả lên: "Phải rồi, đứa nhỏ mới là vấn đề, phải nhanh giải quyết thôi. Em nói phải không, Giang Quân?"

"Còn có đứa nhỏ?" Giang Quân càng nghe càng giận, dùng sức xoay tay lái, cả chiếc xe nhanh chóng xoay một vòng lớn, nằm gọn trong chỗ đậu xe. Viên Soái với Nhậm Quân một tay nắm chặt lấy tay nhau, tay kia che miệng, bàng hoàng nhìn cô. Giang Quân rút chìa khóa ra, tức giận nói: "Muốn nghe ý kiến của em, chắc chắn là đem hai người đi làm thịt trước đó."

Nhậm Quân lại lần nữa xin Viên Soái ra mặt giúp anh nói chuyện với Kiều Na, cái chủ ý này rất nhanh đã bị cả Giang Quân lẫn Viên Soái đồng thời phản đối, bọn họ hai miệng một lòng nói: "Dựa vào đâu hả?"

Nhậm Quân lúng túng cười cười: "Hai người đúng là vợ chồng, vậy giờ phải làm sao? Hai người nói xem, bây giờ chỉ cần tôi vừa gặp cô ta cô ta liền bắt tôi phải ly hôn với vợ, không chịu liền quậy cho một trận, hai người nói xem tôi phải làm sao bây giờ?"

Viên Soái nói: "Lúc đầu thì cứ sáp sáp lại, lúc mang thai rồi thì chạy tám hướng."

Nhậm Quân lầm bầm: "Tôi chỉ gì gì với cô ta có một lần, lúc đó còn uống hơi nhiều, cứ tưởng là không sao, cuối cùng thì có sao?"

"Nghiệp quật đó, tự anh gây ta thôi, tội nghiệp đứa nhỏ, sao lại đầu thai đến chỗ mấy người chứ."

"Anh biết sai thật rồi, lần này cho dù kết quả có thể nào anh cũng không dám có lần sau nữa, sau này sẽ sống đàng hoàng hơn." Nhậm Quân gục đầu xuống nói.

"Bên phía chị dâu thì thế nào? Còn nói dối nữa không?"

"Không dối gạt gì nữa, từ hôm nay anh sẽ làm một người chồng tốt, muốn chém muốn giết tùy cô ấy, dù gì cũng là do anh sai."

"Từ từ nói chuyện." Viên Soái vỗ vỗ vai anh.

Giang Quân đứng dậy đi vệ sinh, lúc về nghe Viên Soái nói với Nhậm Quân: "Không thể nương tay với ả Kiều Na đó được, đừng để bị dụ bởi vẻ ngoài yếu đuối của ả ta, ả ta có rất nhiều thủ đoạn."

"Nếu không tôi cũng không tìm cậu thương lượng." Nhậm Quân có chút nôn nóng châm thuốc, "Cậu không nói tôi cũng biết, đúng là con mẹ nó tại hại thật."

Vất vả lắm mới tiễn được tên ôn thần Nhậm Quân, Giang Quân với Viên Soái lên kế hoạch đi mua sắm. Sắp tới là lễ kỷ niệm thành lập chi nhánh GT Trung Quốc, tây trang của Viên Soái đã chuẩn bị xong từ lâu. Nếu Giang Quân muốn dùng thân phận phu nhân tổng giám đốc tham dự, vậy thì cũng không thể quá keo kiệt khoản trang phục, dùng tiêu chuẩn của Viên Soái để nói thì không cần đẹp lồng lộn, mà cần khí chất hơn người. Hắn đã xem qua một vài bộ lễ phục dạ hội, giờ chỉ cần Giang Quân chọn.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ trẻ em, Giang Quân bị một cái lục lạc hình nôi em bé hấp dẫn, không khỏi dừng chân lại ngắm nhìn một lúc. Viên Soái cũng vô cùng hứng thú áp sát vào cửa kính cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng ôm lấy cô nói: "Chúng ta nhanh sinh một đứa đi, rồi mua một cái chơi, coi bộ vui đó."

Giang Quân cười nắm lỗ tai hắn: "Chơi vui quá ha? Anh có biết việc sinh con đối với phụ nữ quan trọng đến cỡ nào không? Có ngon thì anh tự đẻ ra rồi chơi." Nghĩ đến trẻ con, sắc mặt Giang Quân lại trầm xuống, "Kiều Na cũng tàn nhẫn thật, lợi dụng cả trẻ con, đứa bé này hẵn là còn chẳng tồn tại, phải không?"

Viên Soái trầm mặt không nói gì, chỉ dùng sức ôm thật chặc Giang Quân.

Ngày hôm sau, Giang Quân vừa đến văn phòng đã thấy Doãn Triết mặt than ngồi trước cửa, Du tìm cái cớ rồi dẫn hai người họ qua quán cafe bên cạnh công ty, bắt đầu diễn vai người hòa giải: "Hai người cứ đem hết những gì mình muốn nói hôm nay nói ra hết đi."

Doãn Triết đột nhiên gào lên: "Giang Quân, cô không thể ở bên tên khốn đó được, hắn là một tên cặn bã! Năm đó Kiều Na có thai con của hắn, còn bị hắn tát một cái đến nổi sinh non, khiến cho cô ấy cả đời này không thể sinh con được nữa, sao cô có thể ở bên loại người như vậy?"

"Mang thai? Con của ai?" Giang Quân nghe những lời này như sét đánh ngang tai, tim như bị người ta bóp nát, đau đến không thở nổi, cô quay sang nhìn Du.

"Nhìn tôi làm gì? Chuyện năm đó của mấy người đâu có liên quan gì đến tôi?" Du đưa tay đỡ Giang Quân, giọng đầy giận dữ.

"Giang Quân, hắn vẫn luôn lừa cô, hắn..."

"Mẹ nó anh câm miệng lại!" Giang Quân dùng hết sức gào lên, cả người như nghiêng ngã lảo đảo chạy ra cửa, kéo cửa ra, giọng mang theo âm rung: "Cút, anh cút ngay cho tôi, cút ngay lập tức!"

Du cũng rất bất mãn đối với việc Doãn Triết mở đầu không chút uyển chuyển gì, có chút khó chịu nói với Doãn Triết: "Cậu về trước đi, chuyện này nói sau."

Giang Quân mờ mịt ngồi đó, trong đầu vô cùng hỗn loạn, mỗi một câu từ của Doãn Triết đều như lưỡi dao sắc bén, từng dao từng dao một lăng trì cô, như có thứ gì vừa nổ tung, khiến cô đau đớn muốn khóc.

Du an ủi cô: "Chuyện lúc trước đừng nghĩ đến nữa, có người đàn ông nào mà không từng trăng hoa? Chỉ cần không phải chuyện xảy ra sau khi bên em là được."

"Đừng nói nữa." Giang Quân quát lớn, nước mắt không kiềm được lăn xuống.

Khi đó bọn họ đều đã thành niên, lại còn trong lúc yêu đương khắng khít. Kiều Na cũng không phải đèn dầu sắp cạn gì, không, có lẽ căn bản không phải một đứa bé, chỉ là một cái phôi thai chưa thành hình. Cô nghĩ như vậy, dùng đủ mọi lý do trấn an bản thân. Giang Quân cứ cho rằng bản thân sẽ không để trong lòng, chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi, như sương sớm, mặt trời lên rồi, tất cả đều tan biến. Nhưng nghe Doãn Triết nói Viên Soái từng có con với Kiều Na, cô lại thấy khổ sở, chỉ là thật sự có để trong lòng. Lúc ấy bọn họ cố chấp đến cứng đầu, ai cũng không chịu lùi bước. Bọn họ đều từng có người mình yêu, mỗi người đều tự bảo vệ tình cảm của mình, xa cách nhau bấy nhiêu năm, không chút tin tưởng, cũng không chút thân thiết. Giang Quân tin chắc toàn bộ vấn đề là do Kiều Na không thể nào sai được, người phụ nữ này lúc nào cũng trộn lẫn tình cảm với lợi ích, cô ta lợi dụng tình cảm của người khác với mình, đem bọn họ biến thành kẻ ngốc. Doãn Triết như thế, Viên Soái cũng như thế, vì Kiều Na mà cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Giang Quân không thể chịu đựng như vậy, không thể chịu nổi Doãn Triết kẻ không có lập trường rõ ràng, không thể chịu nỗi sự lạnh nhạt của Viên Soái. Cô hiểu rõ, bản thân đối phó Kiều Na sẽ đụng chạm đến Doãn Triết, nhưng cô vẫn làm, hiện tại bây giờ nhớ lại bản thân cô cũng thấy sợ hãi, sao có thể ích kỷ như vậy? Tàn nhẫn như vậy? Ai cũng không biết, ai cũng không ngờ, bọn họ sẽ trở thành một nữa của nhau. Giang Quân chính là yêu Viên Soái, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu yêu, cô đã hối hận, thật sự rất hối hận. Viên Soái phải chịu đựng nỗi đau do chính mình gây ra, năm đó trải qua nhiêu đau khổ cũng là tự làm tự chịu.

Du thật sự không biết nên nói cái gì thì được, gã chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ, cũng có những người phụ nữ vì gã khóc, nhưng đều là hoa lê dưới mưa, nhu nhược đáng yêu, còn Giang Quân lại khóc đến chảy hết nước mắt nước mũi, ly trà trong tay còn không ngừng đập lên bàn. Du sợ Giang Quân tự làm bị thương chính mình, nhanh chóng giựt lấy cái ly, đổi thành cái muỗng gỗ cho cô. Gã rất muốn ôm Giang Quân vào trong lòng, nhưng Giang Quân không cho gã một cơ hội nào, hết đấm bàn lại đá ghế, gào khóc không ngừng, nước mắt tuông như mưa.

Tâm trạng của Du hôm nay cũng không được tốt lắm, mới vừa rồi còn mắng chửi cấp dưới một trận. Gã biết bản thân đang trút giận vô cớ, nhưng không còn cách nào khác. Bọn họ đều không phải Juno, không thể đưa ra phương pháp khiến gã hài lòng, không thể cùng gã tranh luận thị phi đúng sai. Không một người nào có thể thay thế Juno, gã từng tìm thử, từng bồi dưỡng, chỉ là không có người nào có thể, thật sự là không một ai có thể.

Gã biết Juno sẽ có người khác bên cạnh, cô ấy là một người quyến rũ như vậy mà, nhưng tại sao lại là Zeus? Hôm đó ở dưới nhà cô nhìn thấy Zeus cầm ví tiền của cô, đó là chiếc ví gã tốn không ít công sức để mang về từ Pháp, chỉ vì một lần vô tình thấy cô và trợ lý cùng chăm chú xem một quyển tạp chí thời trang, còn khen không ngớt: "Đẹp thiệt chứ, nếu ai tặng tôi một cái, chắc tôi đi hỏi cưới ảnh liền." Gã mua rồi, lại không dám đưa trực tiếp, thông qua chương trình rút thăm trúng thưởng của bộ phận maketing trong công ty gửi đến tay cô. Không mong cô sẽ cầu hôn mình, chỉ mong tâm trạng cô có thể tốt, đừng mãi thách thức gã.

Thỉnh thoảng Giang Quân sẽ như một đứa trẻ, mỗi khi chịu oan ức, áp lực, sẽ bĩu môi, ánh mắt sẽ tràn trề sự bất lực không thể làm gì. Gã đã rất nhiều lần muốn ôm cô chặt vào lòng hôn thật mạnh, sau đó giấu đi để không ai có thể gặp được nữa. Nhưng gã không làm vậy, gã không thể, gã sợ mất đi cô, mất đi Juno của gã. Gã mặc kệ tất cả để ly hôn, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận cầu xin tình yêu từ cô. Nhưng gã thật sự rất mâu thuẫn, một mặt muốn độc chiếm cô, một mặt lại không muốn mất đi một thân tín đắc lực. Mấy năm nay bọn họ phối hợp thật sự quá ăn ý, cứ như chỉ cần thông qua một ánh mắt là có thể biết ngay suy nghĩ của đối phương. Gã do dự rồi do dự, cuối cùng đi một bước kia. Một nụ hôn thôi đã khiến gã suýt nữa không kiềm được, thiếu chút nữa đã thốt lên 3 chữ kia, nhưng Giang Quân lại đẩy gã ra. Gã còn cho là cô thẹn, trong lòng vô cùng mong chờ trời sáng liền có thể gặp nhau, đúng là gặp thật nhưng gã lại phát hiện Juno của gã đang đứng cạnh một người đàn ông khác.

Gã cũng bắt đầu không tin những lý do mà hai người bịa ra. Cái gì mà anh họ, thật là vớ vẫn, đều là cáo già với nhau, mở miệng ra liền có thể bịa chuyện. Gã thử Juno vô số lần, mãi cho đến khi thấy cô ung dung bình thản đối mặt với tin tức trên báo chí, gã mới tin Zeus không phải người đã để lại dấu vết trên người cô, thử hỏi xem có cô gái nào có thể bình tĩnh nhìn người yêu mình thành cặp với cô gái khác?

Du tự tin mình có thể đánh bại bất kỳ người đàn ông bên cạnh cô, bao gồm cả người yêu chưa từng xuất hiện kia của cô. Gã ganh tỵ, nhưng gã không để ý, chỉ cần gã muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến người bên cạnh cô cút đi. Nhưng tại sao lại là Zeus?

Cô nói cô sẽ kết hôn với Zeus, chỉ là kết hôn thôi, cho dù có kết hôn thì cũng có thể thế nào?

Hôm qua cô còn mạnh mẽ cảnh cáo gã không được động đến Zeus. Gã rất bất ngờ chuyện cô với Zeus là thanh mai trúc mã, nhưng gã không cam lòng, rõ ràng đã gần đến vậy, rõ ràng tình cảm có thể dần dần bồi đắp, kết quả cuối cùng lại như hoa trong lồng kính, trăng dưới mặt nước, bảo gã làm sao có thể chấp nhận được? Lúc ở bệnh viện gã vốn cũng không muốn xảy ra xung đột với Zeus, nhưng thái độ của đối phương khiến gã phải siết chặt nắm tay đến mấy lần. Dựa vào đâu? Chỉ dựa vào đã là thanh mai trúc mã với nhau? Vậy chuyện gì đã xảy ra khi Doãn Triết xuất hiện năm đó?

Gã với đứa em trai ngang hông này cũng không có nhiều tình cảm gì, lúc nói về Juno còn thận trọng, đề phòng hơn nữa. Lần duy nhất nói về chuyện của cô là sau một buổi tiệc rượu, bọn họ đều uống hơi nhiều, Jay giống như một đứa trẻ ôm gã khóc lớn, cho gã xem tấm ảnh nhỏ trong ví da: độ khoảng 16 17 tuổi, trẻ trung rạng rỡ, cô nép vào lòng Jay cười rất tươi. Gã chưa từng thấy cô cười như vậy bao giờ, gã tự an ủi chính mình: "Đó chỉ là em ấy của ngày trước, hiện tại không một ai hiểu người con gái này hơn mình." Nhưng hôm nay, cô khóc trước mặt gã, vì một người đã làm tan nát trái tim cô mà khóc, còn gã lại hoàn toàn bó tay không có biện pháp nào.

Du phát hiện ra bản thân mình thật ra không hề hiểu gì về cô gái này, cuộc sống của cô, gia đình của cô, tình cảm của cô, trừ cô gái tên Juno trong công việc, gã hoàn toàn chẳng biết gì về cô cả.

Gã không cam tâm, thầm nghĩ: Vẫn còn cơ hội, vòng quay roulette chỉ vừa chuyện động, thắng hay thua, vẫn còn chưa biết được.

Có nhân viên phục vụ đi vào xem tình hình, bị cảnh này dọa sợ, Du đưa đối phương 100 tệ tiền tip: "Đem nhiều khăn giấy vào đây một chút."

Có lẽ là cô gái kia hiểu nhầm, khinh thường đẩy tiền trong tay Du ra: "Đừng có tưởng có nhiều tiền là ghê gớm lắm, có thể tùy ý làm tổn thương phụ nữ."

Giang Quân khóc đủ rồi, lau lau nước mắt nghẹn ngào không nói gì. Trút ra một chút, trong lòng cũng thoải mái lên nhiều. Cô nhìn qua Du, đối phương đang cúi đầu dùng ngón tay chấm chấm vào ly nước sau đó vẽ vẽ gì đó trên bàn.

"Anh... anh đang viết cái gì vậy?" Giang Quân thút thít nghiêng đầu sang nhìn.

Du nhanh chóng lấy tay áo lau đi vệt nước, ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi đang tính thử, theo cách khóc của em thì tôi phải đền cho quán này bao nhiêu tiền tổn thất vì mất khách thì được."

Giang Quân có chút xấu hổ xoa xoa mặt: "Thật xin lỗi, thất lễ quá."

Du cảm thấy Giang Quân hai mắt đều đỏ ứng lên rất đáng yêu, gã cố nhịn cười, nghiêm túc hỏi: "Em như vậy rồi ngày mai còn có thể đến Ngân hàng Nhân dân với tôi không?" .

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

"Tôi cũng không phải vai chính, quan trọng là sức hấp dẫn của anh đủ lớn, có thể hạ gục được cô ta."

"Dùng cách của vị kia của em?" Du thấy ánh nước trong mắt Giang Quân lại sắp trào ra, vội vàng vỗ vỗ lưng cô, "Được rồi được rồi được rồi, không nói nữa, không nói nữa, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp cô ta."

"Ừm."

"Tôi đưa em về, em như vầy rồi còn có thể gặp ai."

"Không cần đâu, tôi sang thẩm mỹ viện bên đường xử lý một cút, đợi một chút sẽ quay lại." Giang Quân lấy gương trang điểm ra xem, cũng thấy hoảng nhẹ, cũng may trong giỏ có kính râm, có thể che được.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, Giang Quân mặt mày rạng rỡ như không có chuyện gì, xách theo mấy hộp pizza siêu to khổng lồ quay lại văn phòng tám chuyện nhảm nhí với đồng nghiệp. Du thử thăm dò hỏi cô có muốn đặt một phòng ở khách sạn không, Giang Quân vừa gặm pizza vừa trả lời: "Không cần đâu, bây giờ muốn tìm một người đàn ông tốt khó khăn lắm, người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, sinh hoạt cá nhân hồi đó của anh còn lộn xộn hơn hắn nhiều, so với anh thì Viên Soái còn thuần khiết chán." Du nghẹn đến nỗi không nói nên lời, không biết cô như vậy là do trời sinh hay là hậu quả sau khi bị mình dạy dỗ, vô tâm vô phế đến như vậy, đúng là muốn lấy mạng người khác mà.

- --

tội Du:) đúng kiểu mình lo cho bạn mà bạn khịa mình dị đó:)

hỏi nhỏ này xíu, mấy ông bà coi phim tới tập mấy rồi:)) tui coi bình thường không vip nên mới tập 4 à:)) nghe đồn mấy tập sau cũng chưa có ngược gì:))