Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 48: Một Cuộc Giao Dịch (4)



Vài ngày sau, giấy tờ phải trình bên Ngân hàng Nhân Dân đều đã ổn thỏa, Giang Quân cân nhắc một chút, quyết định tự mình sang đưa. Cô dùng xe Viên Soái, vô cùng thuận lợi qua được cửa Ngân hàng Nhân Dân.

Vì lịch sự, Giang Quân gọi vào số văn phòng của Lưu Đan, ngữ khí vô cùng khách sáo: "Quản lý Lưu, chào cô, tôi là Giang Quân của MH. Giấy tờ bên chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cô có đang ở văn phòng không?"

"À, chào cô, tôi sắp phải đi họp rồi, hôm khác nhé." Bên kia liền dứt khoát từ chối.

"Xin làm phiền cô năm phút thôi, tôi đang đứng trước cửa văn phòng của cô ạ."

"Vào đi."

Trong văn phòng Lưu Đan còn có mấy người nhân viên khác, cô ta cũng bài bản lễ nghi bắt tay nói vài câu với Giang Quân, rồi cẩn thận xem lại giấy tờ. Cuối cùng, cô ta ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nói: "Được rồi, trong vòng năm ngày làm việc, chúng tôi sẽ đưa ra thông báo chính thức."

"Cảm ơn." Giang Quân đứng dậy, "Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của cô."

Việc chính đã xong xuôi, Giang Quân đến văn phòng của cục trưởng chào hỏi, lúc chạy xe ra thì vừa lúc thấy Lưu Đan đang cầm dù đứng bên đường chờ taxi.

Giang Quân chạy xe sang chỗ cô ta, hạ cửa sổ xuống hỏi: "Đi đâu? Tôi chở cô."

Lưu Đan cũng không buồn nhìn cô, chỉ quan sát chiếc xe.

Trời nắng nóng như vậy mắc gì phải làm trò? Giang Quân cũng thấy nhàm chán, đang định chạy đi, Lưu Đan lại thu dù lại, mở cửa sau ra ngồi vào trong.

"Khách sạn China World."

Suốt dọc đường đi, Lưu Đan vẫn luôn giữ im lặng, Giang Quân cũng lười tiếp chuyện với cô ta, nếu không phải lúc trước Viên Soái khuyên cô nên chừa cho Lưu Đan chút mặt mũi, cô cũng không thèm để ý đến cô ta, muốn phơi nắng thành màu da trâu luôn thì tùy cô ta.

"Cô cũng khá đấy, đến chiếc xe này xe cũng cho cô chạy." Bất thình lình Lưu Đan lên tiếng nói.

Giang Quân cười nói: "Cũng thường thôi, tính năng của chiếc xe này không tồi."

"Vợ anh ta còn ở Hồng Công?"

"Bắc Kinh."

"Vậy mà cô cũng dám gian díu trắng trợn đến vậy, không sợ sao?"

"Sợ quái gì?"

"Không phải cô có quen biết với vợ anh ta à? Người ta có địa vị thế nào cô còn không rõ?" Lưu Đan giọng điệu chua ngoa nói.

Giang Quân hiểu đây là công khai chuyện của cô với Viên Soái ra, cô không chút khách khí nói: "Rồi sao?"

"Cũng đúng, làm tình nhân của anh ta, da mặt cũng phải dày chút, đến cả cục trưởng cũng có thể tùy tiện sai bảo."

"Ai nói tôi là tình nhân của anh ấy?"

"Cô còn nói không phải." Lưu Đan cao giọng nói, "Tôi đã sớm nhìn ra rồi, bạn tốt nỗi gì chứ!"

"Tại anh ấy, nên cô mới đối đầu với tôi?"

Lưu Đan không trả lời cô, chốc sau lại nói: "Điều kiện của cô cũng không tệ, sao lại ở cùng anh ta?"

"Điều kiện của cô cũng tốt, không phải cũng nhìn trúng anh ấy sao?"

"Tôi không giống cô, tôi thật sự thích anh ta." Lưu Đan nói, "Cô với anh ta không có kết quả đâu, dù thế nào anh ta cũng không bao giờ lấy cô."

"Tại sao dọ?"

"Được, không nói những thứ nhảm nhí." Lưu Đan tranh thủ đèn đỏ nhanh chóng xuống xe, lên ngồi ghế phụ, nghiêng người vô cùng nghiêm túc nói với Giang Quân, "Cô đừng nên ôm lấy những suy nghĩ viễn vông ấy nữa."

Giang Quân buồn cười sắp sặc nhưng vấn cố nhịn, giữ nguyên vẻ mặt bình tình hỏi: "Tôi có thể có suy nghĩ gì đây?"

"Cô làm vậy là hại anh ta có biết không? Cũng là tự hại bản thân cô." Lưu Đan có chút kích động.

Giang Quân cảm thấy cô gái đúng là buồn cười, cứ như đa nhân cách vậy đó: "Vậy việc cô cứ đi tìm anh ấy không phải cũng là hại anh ấy sao?"

"Tôi biết cô muốn cái gì, không dễ như vậy đâu." Lưu Đan cười nhạo, "Tranh thủ còn bình thường thì buông tay đi."

"Cô muốn buông?"

Lưu Đan "hừ" một tiếng.

"Ồ hên quá, tôi đỡ phải đi kiếm chuyện với cô."

"Có ý gì?"

"Cô có biết vợ anh ấy tên gì không?"

"Cô không biết?" Lưu Đan nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên là tôi biết." Giang Quân cười vô cùng rạng rỡ, "Họ Chung, tên Chung Giang Quân, tên tiếng Anh là Juno."

Về đến nhà, Giang Quân kể chuyện này cho Viên Soái nghe.

"Sau... sau đó thì sao?" Viên Soái cười đến đau cả bụng, không nhịn được hỏi tiếp, "Cô ta có nổi điên không?"

"Không khác gì mấy, cơ bản là tắt đài luôn, đứng hình mất một lúc, mới nói ra câu 'cô giỏi'." Giang Quân học theo biểu cảm của Lưu Đan, "Cứ vậy đó, gân xanh cũng sắp rớt ra luôn, mà vẫn phải kìm lại, thôi thôi em sợ lắm, đừng có giận quá rồi lên tăng xông chắc em xĩu ngang."

"Em hư thật đó." Viên Soái choàng tay cuốn lấy một sợi tóc của cô nghịch, "Sao vậy, không sợ bị nghi ngờ nữa à?"

Giang Quân nghiêng đầu: "Không phải là anh nói sao, nếu cô ta thật sự muốn chơi xấu, một vụ trưởng căn bản là không là gì. Em thật sự lười đối phó với cô ta, đã tranh đàn ông với em còn bắt em phải mỉm cười nói 'chúc ngon miệng nha', chưa cho cô ta thấy quan tài sao cô ta biết đổ lệ."

"Ây da, sau này đành phải nhờ cả vào phu nhân anh rồi." Viên Soái chấp tay hành lễ, làm vẻ mặt nịnh nọt.

Không thể phủ nhận là có đặc ân quả là một chuyện tốt, Giang Quân thì cũng không thường dùng lắm, có điều có rất nhiều người thắp hương khấn vái cô dùng. Lúc lộ mặt cô cũng không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, đều là do năn nỉ ông nội bà nội chạy khắp nơi lo liệu giấy tờ, nhờ đó công việc mới được thuận lợi.

Vì không muốn mất thời gian cho mấy thủ tục hành chính này, Giang Quân liền dẫn theo Doãn Triết đi tiếp thị khách hàng, cô cần phải nhanh chóng tạo nên kỷ lục mới, để đập tan sự nghi ngờ của vị bề trên trong công ty. Doãn Triết đúng là một trợ thủ tốt, làm việc hiệu suất cao, trước mặt khách hàng không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, chỉ tiếc là suy nghĩ còn cứng nhắc quá.

"Không biết ông chú đó làm thế nào mà leo lên được tới đây, chẳng biết đếch gì cả, còn cứ ý kiến này nọ, đòi sửa tới sửa lui." Doãn Triết đi sau lưng Giang Quân oán giận lầm bầm.

Giang Quân đang bận tối mặt tối mũi, không rảnh đôi co với anh: "Anh nói ba cái lý thuyết đó với ông ấy làm gì? Cứ nói thẳng với ông ấy, chúng tôi rất chuyên nghiệp, và hiểu biết rõ ràng hơn bất kỳ ai hết những cách có thể giúp ông kiếm ra tiền. Bên cạnh đó mỗi ngày cứ nói với ông ấy thiệt hại khi vẫn chưa bắt đầu dự án, nếu ông ấy không hiểu, cứ phóng đại tổng số tổn thật lên cũng không sao, dù sao thì cũng đã thu phục được tổng giám đốc bên tài vụ rồi, sẽ không có gì thay đổi đâu."

"Hiểu rõ." Doãn Triết cúi đầu trả lời.

Giang Quân nuốt nước miếng: "Anh nên biết, anh là đang giúp khách hàng kiếm tiền, không phải dạy người ta môn tài chính. Thời gian là vàng bác, đừng có liều mạng tẩy não đối phương với mấy cái định nghĩa, khái niệm gì đó, cái người ta muốn là con số, những chuyện còn lại cứ đi nói với người phụ trách là được rồi. Nếu bên trên vẫn không đồng ý thì nói tôi, tôi ra mặt nói giúp anh."

"Đã hiểu, tôi sẽ chú ý hơn."

"Có một số hạng mục không gấp được, anh phải từ từ làm, một mình làm cũng không sao, giữ được khách hàng mới là quan trọng nhất." Giang Quân nhìn Doãn Triết, "Có một số việc riêng tôi không thể không nhắc anh, anh muốn yêu muốn thích Sally kiểu gì cũng được, tôi rất ủng hộ, nhưng đừng có suy nghĩ gì khác."

Doãn Triết ngẩng đầu nhìn cô: "Viên Soái đã nói gì với cô?"

"Anh ấy chưa nói gì cả, và cũng sẽ không nói gì cả, tôi mặc kệ anh lén lút điều tra anh ấy để làm gì, nhưng mà dừng ngay đi, thủ đoạn này chỉ nên dùng cho người nên dùng thôi." Giang Quân nghiêm khắc nói, "Doãn Triết, lo cho tốt chuyện của mình đi."

"Tôi sợ cô bị hắn lừa." Anh gầm nhẹ nói, "Cô không biết hắn đã làm gì sau lưng cô đâu, lúc trước hắn với Kiều..."

"Đủ rồi." Giang Quân quát lớn, "Cái gì mà lúc trước, nói chuyện trước đây, không phải anh với Kiều Na còn từng ở bên nhau à? Tôi còn không để bụng, anh nổi điên cái gì!"

"Chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu." Doãn Triết bước lên vài bước, bắt lấy tay cô, "Cô nghe tôi nói, hắn đang đùa giỡn với cô, hắn sẽ làm tổn thương cô."

"Bọn tôi bây giờ là vợ chồng, chuyện này bây giờ là chuyện nhà bọn tôi, không đến lượt người ngoài các anh nói nhảm, anh cút ra ngoài ngay!" Giang Quân giựt tay lại, ánh mắt như phóng ra băng lạnh, "Đừng có giở trò, anh không qua mặt được tôi đâu."

"Cô có biết Kiều Na thê thảm lắm không, cô ấy yêu hắn, mang thai vì hắn. Nhưng hắn thì sao? Ra tay thật tàn nhẫn, hại cô ấy sắp chết." Doãn Triết không chịu ngừng mà vẫn nói tiếp, "Bây giờ hắn đối xử tốt với cô chắc chắn là đang có tâm địa bất lương."

Giang Quân không giận mà còn cười: "Kiều Na? Anh còn dám nhắc đến cô ta? Cô ta mới là tâm địa bất lương, chịu phạt thích đáng. Tôi nói cho anh biết, nếu không phải nể mặt Viên Soái, chắc bây giờ cô ta còn đang cuốc đất trong tù với ba cô ta kìa."

Doãn Triết có hơi không tin nổi trợn mắt nhìn cô: "Sao cô lại trở nên máu lạnh như vậy? Trước đây cô đâu có thế."

"Tôi vẫn luôn thế đó, tôi máu lạnh, vô đạo đức vậy đó. Kiều Na đã làm gì, anh tự đi hỏi cô ta đi. À phải rồi, cô ta làm sao mà nói cho anh biết, anh thì lại càng không tin lời tôi nói, trong lòng anh, cô ta chính là tiên nữ. Có điều tôi phải nói cho anh biết, tiên nữ thích làm kẻ thứ ba của anh lại mang thai rồi, nhà người ta có gia có thế không chịu nhận cô ta. Không chừng bây giờ anh sang làm cha đứa bé luôn cũng được đó, sẵn chịu tội giúp cô ta luôn."

"Cô nói bậy bạ gì đó! Cô ấy không thể mang thai lại được!"

Giang Quân ngây người, đột nhiên nhớ lại Doãn Triết từng nói với cô, lần trước Kiều Na sinh non, sau này cũng không thể mang thai lại được, thật sự là không thể mang thai được nữa sao? Vẻ mặt Giang Quân vẫn khinh thường như cũ: "Lại là thần tiên tỷ tỷ nói với anh?"

"Bác sĩ nói, năm đó khi cô ấy với cô cùng nhập viện, là tôi ký tên lên giấy phẩu thuật." Doãn Triết thở dài nói, "Cô ấy có sai, là do lòng tham. Nhưng cô đã phải chịu trừng phạt rồi, nhà, xe, toàn bộ tài sản cô ấy có đều đem bán cũng không bù nỗi khoảng hao hụt. Giang Quân, Kiều Na nói, chỉ có bỏ đi đứa bé trong bụng Viên Soái mới chịu giúp cô ấy thoát tội, nhưng cô ấy thật sự rất thương nhớ đứa bé này. Cho dù tất cả những gì cô ấy nói đều là giả, Viên Soái cũng thật quá độc ác."

Giang Quân không cảm thấy Viên Soái xử lý chuyện này có gì khác thường, nếu anh ấy thành thật ngoan ngoãn nghe lời Kiều Na sai bảo mới là đáng sợ, ngược lại Doãn Triết làm cô có hơi bất ngờ, cứ điên cuồng bới móc lại chuyện xưa rốt cuộc là muốn làm gì?

"Chuyện này có liên quan gì đến anh? Rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Giang Quân hỏi Doãn Triết: "Nếu anh yêu Kiều Na, vậy anh cứ lấy cô ta đi, cho cô ta hạnh phúc không phải xong rồi sao, làm nhiều chuyện như vậy để làm gì? Lấy cô ta rồi, mọi người đều yên ổn không phải tốt hơn sao?"

Doãn Triết như bị người ta tát mạnh một cái, cơ mặt co giật: "Tôi đã nói với cô từ lâu, tôi không hề yêu cô ấy."

Giang Quân ngày càng khó hiểu: "Anh không yêu cô ta còn làm nhiều chuyện như vậy để làm gì? Bị điên à!" Cô lười tốn nước miếng với cái loại điên khùng này, đi thẳng ra ngoài. Bệnh ngu sẽ lây, vẫn nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn.

---

Doãn Triết vẫn khiến tui khó hiểu như cũ (: