Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 49: Chỉ Cần Mỗi Em (1)



Tôi chỉ cần một người đàn ông hoàn toàn yêu tôi, có thể từ bỏ tất cả vì tôi, anh ấy có thể nghèo, có thể mạt, nhưng chỉ cần anh ấy yêu tôi bằng cả trái tim này là được.

---

Công việc ở Bắc Kinh của Giang Quân rất được hội đồng quản trị bên Mỹ quan tâm, Du mấy lần bảo cô nên về Hồng Công báo cáo lại đàng hoàng để bày tỏ thành ý. Giang Quân vẫn cố tình trì hoãn, muốn về cùng Viên Soái, nhưng qua hai tháng lại đến tiệc mừng khai trương chi nhánh GT ở nội địa, Viên Soái bận tối mặt tối mũi, không có thời gian về Hồng Công với cô.

Một đêm trước khi đi, Giang Quân nằm trên giường nhìn giấy dán tường trên trần nhà, nóng lòng chờ Viên Soái về, có điều buổi tối Viên Soái còn phải đi xã giao, không thể về nhà với cô được. Điện thoại rung lên, cô nhìn dãy số, vừa nhấc máy đã mắng: “Anh còn không về, thì đừng có mơ bò lên giường của bà đây!”

Đối phương im lặng một lúc mới nói: “Chị là vợ của Zeus phải không? Tôi là Tina, mình từng gặp nhau ở công ty.”

Giang Quân chỉ thấy ngượng muốn chết, mặt đỏ ửng cả lên: “Ồ thế à, chào cô.”

“Zeus uống nhiều quá, tôi đưa anh ấy về, phiền chị cho tôi xin địa chỉ.”

Dù là Giang Quân vẫn còn đang ngượng, nghe đến đây lập tức phản ứng: “Không cần phiền vậy đâu. Tôi lái xe qua đón anh ấy, làm phiền cô cho tôi xin địa chỉ của mọi người.”

“Heping House đường Vương Phủ Tỉnh.”

Tùy tiện cột bừa tóc lên, Giang Quân vội vã khoác áo khoác đi ra ngoài, chạy ra tới cửa cô mới nhớ ra Tina là ai, chính là cô gái áo đỏ đó. Cô hơi dừng bước lại, nhìn qua tấm gương ngoài cửa, không có gì bất ngờ khi thấy hình ảnh phản chiếu qua gương là một bà thím già đáng sợ. Hên quá, còn kịp, cô quay lại phòng, ba chân bốn cẳng chạy đi thay quần áo, trang điểm, sau đó dùng hết tốc lực chạy ra ngoài cửa, phóng xe như điên.

“Juno, bên này.” Sally đã chờ ngoài cửa từ lâu, thấy Giang Quân vừa đến đã lo lắng kéo cô vào chỗ.

Đa số trong bàn đều là người quen, còn có mấy cấp dưới cũ của cô, mọi người thấy Giang Quân đến đều nhẹ người thở ra một hơi.

Trên bàn đầy vỏ chai, Viên Soái thì an tĩnh ngồi bất động trên sofa. Một cô gái ngồi bên cạnh hắn, tay khoác qua người hắn.

Giang Quân đi qua ngồi xổm xuống đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, muốn đánh thức Viên Soái dậy.

“Ảnh uống nhiều như vậy, cứ để ảnh ngủ chút đi.” Cô gái bên cạnh nhỏ giọng nói, gương mặt trắng trẻo còn lộ ra chút lo lắng. Giang Quân coi như không thấy, vẫn tiếp tục vỗ mặt Viên Soái.

Viên Soái hơi hé mắt ra, vừa thấy là cô, lập tức duỗi tay ôm lấy eo Giang Quân, vùi đầu vào lòng cô.

“Thật là.” Giang Quân cười đỡ hắn dậy, để Viên Soái nằm trong lòng cô. Cô nâng người ngồi lên ghế, Tina cũng không còn cách nào phải nhích qua chỗ khác. Viên Soái thủ thỉ vài câu, Giang Quân dịu dàng vuốt ve sau lưng hắn, lúc ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đều im lặng mà nhìn bọn họ chằm chằm, cô nhếch mày: “Sao, chưa thấy phu thê tình thâm bao giờ à?”

Sally không nhịn được xì cười, cả vai cũng run lên theo.

Một người khác nói: “Bình thường gọi chị ra, nếu không phải không rảnh thì là không uống rượu, hôm nay bắt được chị rồi, đáng ra phải phạt rượu mới được. Tiếc là phải nhờ chị đưa ông chủ về, nếu không nhất định sẽ chuốc chết chị.”

“Được đó, có điều tôi phải nhắc cậu trước, nhớ đem cái nón bảo hiểm theo.”

“Để làm gì?”

“Đội chứ làm gì, để lỡ uống say về coi chừng bị vợ cậu đánh thành cái đầu heo.”

“Được rồi, không còn sớm nữa, bọn tôi giúp chị đưa anh ấy ra xe.”

“Để ảnh nằm chút đi.” Giang Quân rút tờ khăn giấy ra nhẹ nhàng lau mồ hôi trên cổ Viên Soái, ánh mắt cũng liếc qua cô gái ngồi im lặng bất động bên cạnh.

Viên Soái trong lòng Giang Quân cứ cọ qua cọ lại, Giang Quân đẩy hắn ra một chút, Viên Soái lại như mèo con cuộn tròn người, vùi vào lòng cô. Giả điên à! Giang Quân nhéo ngay eo Viên Soái một cái, Viên Soái giật mình kêu lên, cả người mất đà chuẩn bị rớt xuống đất. Cô gái kia vội vàng vươn tay ra đỡ, Giang Quân nào chịu để cô ta được lợi, tự mình đỡ lấy, còn tiện tay đẩy cô ta ngã xuống đất.

Viên Soái vậy mà lại rất biết điều, đầu tự động gối lên đùi Giang Quân, tùy ý chỉnh một tư thế thoải mái, còn thích ý “hừm” một tiếng.

Giang Quân mỉm cười vô cùng lương thiện nhìn cô gái ngồi dưới đất kia: “Chào cô, tôi là Giang Quân vợ của Zeus, cô là Tina?”

Tina có hơi xấu hổ đứng dậy: “Phải.”

“Cảm ơn cô đã gọi cho tôi, nếu không chắc đám người không có lương tâm này đem anh ấy đi bán mất thôi.”

“Oan quá trời đất ơi, bọn tôi thề sống chết bảo vệ Viên Soái vậy mà, hắn mà có chuyện gì, chị còn không liều mạng với bọn tôi luôn à!”

“Được rồi, bàn giao xong rồi, mọi người đều về sớm đi, ở đây có tôi là được.”

“Vậy bọn tôi về đây.”

Giang Quân mỉm cười tạm biệt với mọi người, lúc Tina đi ngang qua thì cô lại coi như không nhìn thấy. Nhận thấy mọi người đều về hết rồi, Giang Quân mới nhéo lỗ tai Viên Soái mắng: “Được rồi, đi cả rồi, đừng có giả vờ nữa, cái đồ họa thủy (1)!”

(1) Hồng nhan họa thủy.

Viên Soái cười há há đầy vui sướng, tỉnh táo mở mắt ngồi dậy: “Biết là không gạt được em mà, nói cho rõ trước, anh là liệt nam trung trinh, cô ta muốn làm gì cũng chưa làm gì được.”

“Ở đâu ra vậy? Mắt như bắn ra điện vậy, dám công khai khiêu khích cả em?”

“Mới đến chưa lâu hắn, cha cô ta là bạn anh, nể mặt chút ấy mà. Yên tâm, tháng sau sẽ cho cô ta đi liền, không thì chắc một ngày nào đó sẽ cưỡng gian anh mất thôi.” Viên Soái cười ôm Giang Quân, “Cô gái đó phiền chết đi được, anh vốn định bảo bọn họ đưa anh về được rồi, kết quả cô ta lại lấy điện thoại của anh gọi cho em, miệng còn hôi sữa mà dám chọc cả em. May mà vợ anh có ngàn năm tu luyện, dũng mãnh hơn người, trực tiếp hạ gụp cô ta.”

“Còn phải nói, em là ai chứ. Đừng có nịnh hót, lát về tính sổ với anh sau.”

Viên Soái ôm lấy cổ Giang Quần ồn ào nói: “Không muốn về, về rồi em sẽ bắt nạt anh.”

“Quan nhân thích nô gia dịu dàng một chút à?” Cô cúi người, nhẹ nhàng hiền thục hỏi.

“Ha ha... Ai nói vậy, anh thích bạo lực, từ lúc sinh ra đã thích vậy rồi.” Viên Soái ngửa đầu ra kéo mặt Giang Quân xuống, hôn lên môi cô một cái, “Anh ước gì mình là một con cừu nhỏ, còn em là cô gái chăn cừu, tay cằm roi, hai má hồng hồng, vừa chảy mũi vừa ôm anh sưởi ấm.”

Giang Quân sờ sờ tóc hắn: “Nếu được vậy, em sẽ cạo sạch lông của anh, đem làm khăn choàng cổ này nọ.”

“Tàn nhẫn thật, thôi thì em cứ lột da anh làm áo khoác, thịt thì ăn hết vào bụng, vậy thì anh đều là của em rồi.” Viên Soái ngồi dậy tựa đầu vào trán Giang Quân, “Vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”

“Đồ ngốc.”

“Em ở bên anh có thấy hạnh phúc không?” Viên Soái hỏi.

“Hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.” Giang Quân tựa vào vai hắn hỏi ngược lại, “Anh thì sao, anh có thấy hạnh phúc không?”

Viên Soái nâng cằm cô lên, cẩn thận hôn xuống: “Chỉ cần nhìn em, anh liền thấy hạnh phúc.”

Giang Quân với Viên Soái triền miên cả đêm, hôm sau dù lưu luyến đến mấy vẫn phải về lại Hồng Công. May là chuyến về Hồng Công cũng thu hoạch được kha khá, việc chuẩn bị cho nhà hàng mới cũng được gần 70%. Du thật sự là người rất lợi hại, không biết đã dùng cách gì, nhà hàng còn chưa mở cửa, số người gọi đến đặt bàn đã nườm nượp. Giang Quân nhìn danh sách, toàn là những nhân vật có tiếng ở đất cảng này. Cô hào hứng tính toán trong lòng, chắc chừng một hai năm là có thể hoàn vốn lại rồi. Giang Quan vui vẻ thuận miệng hỏi Du tính giải quyết cái quán kia như thế nào, Du nói: “Vẫn để đó, quán ăn đó là căn hộ đầu tiên tôi thuê khi đến Hồng Công, khi đó cả người tôi nợ nần chồng chất, không chốn dung thân, chỉ có thể thuê chỗ đó. Cũng may có bác chủ nhà lương thiện, không để ý mấy lần tôi nợ tiền nhà, còn thường xuyên mang thức ăn sang cho tôi, chính là mấy món điểm tâm em cảm thấy khá khó ăn đấy. Sau này bác chủ nhà lớn tuổi rồi, nên cũng bị đuổi việc khỏi quán cafe đang làm, những người đến thuê phòng của bác cũng ngày càng không ra gì, bác chủ nhà không muốn thị phi nên cũng không cho thuê nữa. Tôi vốn định tìm cho bác ấy một căn hộ gần bệnh viện, sau đó lại cho bác ấy chút tiền để yên ổn tuổi già, nhưng mà bác ấy không muốn nhận, vậy nên tôi giúp bác mở quán ăn này, bên cạnh còn có mấy phòng để chơi mạt chược, lượng khách trong ngày cũng ổn định, lợi nhuận không cao lắm, nhưng đủ sống. Tôi cũng hay qua đó ở vài ngày, cuộc sống nghèo khó đó có thể giúp tôi tránh sự sa hoa, giữ vững sự bình tĩnh.”

“Anh mà cũng không có tiền?” Vẻ mặt Giang Quân kiểu không thể tin nỗi, “Anh có những mấy cửa tiệm ở Mỹ, không lẽ tiền của anh đều do vợ quản lý?”

Du sửa lại lời cô: “Là vợ cũ, chuyện lúc trước có tôi có hơi phức tạp, có cơ hội sẽ kể em nghe sau.”

Trước khi Giang Quân về Hồng Công có nghe nói vợ cũ của gã có viết một quyển tự truyện, còn nằm trong top bán chạy tháng này, sắp được chuyển thể thành phim. Không ít người sau khi đọc xong đều nhắn tin hỏi cô về những chuyện trong đó, có người thăm dò, cũng có người hỏi trực tiếp hồ ly tinh được nhắc đến có phải đang ẩn ý nói cô không. Giang Quân tuy là tò mò, những mà cũng không ngốc đến nỗi ôm quyển truyện kia về nhà đọc trước mặt Viên Soái. Thật ra thì dù không đọc cô cũng đoán được đại khái, chắc là lợi dụng công việc để dây dưa với ông chủ, làm vợ chồng người ta ly hôn, trở mặt thành thù.

“Anh đọc quyển truyện vợ cũ anh viết chưa?” Giang Quân nhịn không được hỏi thử.

Du chỉ hịt mũi một cái tỏ rõ thái độ của gã với chuyện này.

“Nghe nói là viết cảm động lắm.”

“Bọn tôi kết hôn bấy nhiêu năm, số lần làm tình còn không vượt quá một bàn tay, còn là chuyện từ hôm tân hôn, ở bên nhau chưa được 10 phút cô ấy đã muốn cãi nhau với tôi, cuộc hôn nhân như vậy mà cũng cảm động, vậy thì chỉ có thể chứng minh là trên đời này có quá nhiều kẻ ngốc.”

Giang Quân bĩu môi: “Vậy là do anh rồi, anh ở bên ngoài trăng hoa như vậy làm người ta giận chứ còn gì nữa? Nếu là tôi, không cần nói nhiều, giết anh luôn cho rồi.”

“Bọn tôi kết hôn được nửa năm đã ra ở riêng, mỗi người một nơi, thích gì làm nấy, không can thiệp vào chuyện của nhau. Cô ấy cãi nhau với tôi là vì tôi không đồng ý tiếp quản công việc của gia đình, một hai cứ đòi ra làm công cho người ta. Người ngoài đọc cuốn truyện kia đều thấy cô ấy si tình lương thiện, một người độc lập có năng lực, một kỳ nữ thời đại, thật ra đây chỉ là hình tượng mà cô ấy tự tạo ra để quảng bá bản thân thôi. Bệnh ung thư của ông già nhà cô ấy lại tái phát, thọ lắm cũng chỉ một năm nữa, bây giờ đám con cái đã tranh nhau đến sức đầu mẻ trán, thủ đoạn gì cũng làm ra cho được.”

Giang Quân có hơi hụt hẫng: “Tôi cũng là nạn nhân, vài người nói, đọc xong quyển truyện kia, tuy cũng biết là không phải thật, nhưng vẫn có cảm tưởng muốn bóp chết tôi, còn khuyên tôi đừng có về Hồng Công, nếu không đang đi ngoài đường chắc là bị tạt axit đấy.”

“Lúc cô ấy du học ở Mỹ là học ngành truyền thông, về Hồng Công học đại học còn lên cả thạc sĩ, lĩnh vực cô ấy am hiểu nhất là dùng ngòi bút giết người.”

“Đang tính mua một quyển lên máy bay xem, nhưng mà thôi đi, tôi cũng không muốn đang bay giữa chừng điên lên cướp máy bay phóng về cào mặt cô ta.”

“Em sợ bị người nào đó thấy rồi ghen lên chứ gì?”

Giang Quân bị nói trúng tâm sự, đành lái qua chuyện của Doãn Triết. Trước khi về Hồng Công cô có nói đến chuyện chuyển công tác cho Doãn Triết, cô có thể làm việc với bạn trai cũ, nhưng mà không thể nào chịu nổi một người đồng nghiệp cứ thích lôi lại chuyện cũ để nói. Thật ra với năng lực của Doãn Triết cũng đủ để gánh vác một đội riêng, đi theo cô cũng khá là ủy khuất cho anh.

Du nói bằng giọng bất lực: “Jau không chịu, nó vẫn muốn tiếp tục làm đồng nghiệp của em, với lại trước mắt chuyện ở Bắc Kinh em cũng cần có người giúp.”

“Tôi đoán là anh phái anh ta sang giám sát tôi à?”

“Giám sát em? Nói nó là nội gián của em cài vào chắc cũng có người tin, ở trước mặt hai người chỉ có tôi là người ngoài thôi.”

“Thôi im đi, dù gì thì tôi cũng không cần anh ta làm trợ thủ.” Giang Quân ngang ngược lại trổi dậy, “Tôi muốn một môi trường làm việc thoải mái, còn anh ta thì không.”

Du từ chối nói: “Tự em đi nói với nó đi, tôi chen vào không nỗi đâu.”

Giang Quân có hơi bực: “Nếu không phải anh ta là em trai anh, tôi đã cuõng chế chuyển đi như bình thường rồi, hoặc là đuổi thẳng luôn. Đừng có ép tôi làm vậy, đến lúc đó anh càng khó xử hơn.”

“Nó không nên nhắc lại chuyện cũ mới phải? Thật là chẳng biết điều gì cả.”

“Nói sao thì tôi cũng không muốn giữ anh nữa.”

“Được rồi, để tôi nói chuyện với nó. Có điều vẫn mong em suy nghĩ lại một chút, nó cũng là một trợ thủ không tồi, có nó ở bên cạnh em cũng đỡ việc đi nhiều.” Du nói chuyện cứ như ông già, “Sức mạnh tình yêu cũng mãnh mẽ thật đó, ngay cả người công tư phân minh như Juno mà cũng có thể điên đầu vì tình.”

“Chuyện này không liên quan với nhau, anh biết con người tôi, hợp thì đến, không hợp thì biến, người có năng lực rất nhiều, không cần phải ép bản thân chịu đựng như vậy.”

“Hiểu rồi, chừng nào em về Bắc Kinh?”

“Ngày mai.”

Du có hơi bất ngờ: “Nhanh vậy?”

“Mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa, ở lại làm gì? Chờ anh đuổi về à?” Giang Quân cười nói, “Không phải anh đã nói rồi à, phải giữ vững khu vực Bắc Kinh.”

Du hừ một tiếng: “Làm việc cho tôi là giả, muốn nhanh chóng về tham gia tiếc mừng chi nhánh GT ở Bắc Kinh thành lập mới là thật.”

Giang Quân có hơi ngại, “Làm gì mà nói thẳng ra vậy.”

“Juno, em định lấy thân phận gì để tham gia buổi tiệc? Là khách mời hay là người nhà??”

Giang Quân nói: “Tôi cảm thấy trong trường hợp này, lấy thân phận là người đại diện MH ở Bắc Kinh để đi thì hợp tình hợp lý hơn là làm người phụ nữ của đối thủ cạnh tranh.”

Ánh mắt Du sáng rực lên: “Thật sao?”

“Thật mà, bọn tôi cũng đã tính như vậy. Cùng lắm thì lát sau anh ấy giới thiệu chính thức với mọi người tôi là vợ anh ấy là được, chuyện này không thể giấu, người ở Bắc Kinh đa số đều đoán ra quan hệ của bọn tôi.”

“Hai người đăng ký thật rồi?”

Giang Quân gật đầu.

“Nếu đã vậy, em nhớ báo lại bên nhân sự, để họ sửa đổi lại, ngoài ra bảo hiểm gì đó của em cũng báo lại để bọn họ chỉnh sửa, đỡ phải làm trễ công việc.”

“Biết rồi, dạo này bận quá, tôi sẽ cập nhật lại thông tin hộ khẩu, rồi về đây lo giấy tờ.” Giang Quân nói vô cùng thản nhiên, “Để hôm nào mời anh uống rượu mừng.”

“Được, tôi chờ.” Du dứt lời trên mặt không có một chút ý cười nào.

Buổi tối, các sếp lớn bên Mỹ mời cơm, không ít các ông lớn trong khu vực Á Thái đều đến tham dự, trong đó cũng có không ít người từ phe khác đến. Giang Quân với Du cũng cận thận đến dự, cẩn thận đối phó từng người, một bữa cơm thôi mà như muốn nhào vô đánh nhau tới nơi, khắp nơi đều là mùi thuốc súng.

Vất vả lắm mới tiễn được mấy ông thần này đi, Du gọi xe đến đưa Giang Quân về. Trong bữa tiếc gã thay Giang Quân uống không ít rượu, vừa lên xe đã tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại. Xe chạy đến cửa chung cư, Giang Quân thấy Du vẫn đang nhắm mắt, hơi thở ổn định, tưởng gã ngủ rồi, nên rón rén mở cửa xe xuống. Trong lúc cửa đóng lại, cô nghe thấy Du nói: “Tôi hối hận rồi.”

“Cái gì?” Giang Quân không hiểu nhìn gã.

Du cười đến híp cả mắt, mở cửa bên kia, xuống xe nhìn Giang Quân: “Tôi thực sự hối hận rồi, nếu tôi cầu xin em ở lại, em có đồng ý không?”

“Du, anh biết câu trả lời của tôi mà.”

- --

Tội Du thiệc chứ:'(

kết truyện mà Du vẫn không có ngiu chắc tui viết fic để ổng có bồ quá:'(

Du cũng xứng đáng được iu thương mà:'(