Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 50: Chỉ Cần Mỗi Em (2)



“Vậy ngồi lại với tôi một chút thôi, an ủi trái tim cùng lòng tự trọng bị tổn thương này.” Du vòng qua xe, đến ngồi xuống bậc thềm trước cửa chung cư, thấy Giang Quân vẫn còn đứng đấy, gã liền vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi một chút thôi, qua đây đi, em là một cô gái tốt bụng mà.”

Giang Quân bước sang ngồi xuống, giữ khoảng cách nửa thước với gã.

Du nhìn về phương xa khẽ nói: “Chúng ta ngoài trừ công việc ra thì cũng chẳng còn gì để nói với nhau, có phải không?"

Giang Quân không nói gì, chỉ cúi đầu nghịch cái khóa kim loại trên ví.

“Nếu không có hắn, em sẽ ở bên tôi chứ? Tôi yêu em, Juno.”

Du cũng không ép Giang Quân phải trả lời: “Vừa nãy lúc em rời đi, tôi đột nhiên có một cảm giác, có lẽ qua ngày hôm nay, tôi sẽ không còn cơ hội để nói lời này với em nữa. Đời này của tôi trừ em ra, chỉ nói những lời này với một người, cô ấy là bạn học khi tôi mới đến Mỹ học tiếng, lúc cô ấy hôn tôi, tôi chỉ biết đỏ mặt, không dám nói với cô ấy 3 chữ đó, chỉ có thể viết lên tấm thiệp Giáng Sinh “I love you”. Lúc đó điều duy nhất tôi hy vọng là thời gian có thể trôi qua nhanh chút, để tôi có thể nhanh chóng tốt nghiệp sau đó kết hôn với cô ấy, sinh một đám con nhỏ, rồi bên nhau cả đời. Tôi đưa cô ấy về nhà chơi, vài ngày sau cô ấy đã lên được giường của ông cậu tôi.” Du ngẩng đầu cười tự giễu, “Đại học năm 3, ông ngoại bảo tôi kết hôn với con gái của họ Trương ở Hồng Công, hy vọng thông qua hôn sự này có thể mở rộng thị trường sang Châu Á, đương nhiên là tôi không đồng ý, lúc nào cũng cảm thấy đấy là một sự sỉ nhục. Ông đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi cũng không để ý, lúc đó tôi vẫn còn học bổng, cũng biết chơi cổ phiếu, không có tiền của gia đình, tôi vẫn có thể sống tốt. Không lâu sau, người bạn tốt nhất của tôi nói mẹ cậu ta ở đại lục bị bệnh nặng, cần tiền để ghép thận, tôi không suy nghĩ nhiều liền cho cậu ta mượn tiền. Cậu ta mượn tiền của đám xã hội đen Hoa kiều, còn nói nếu căn nhà ở nội địa mà bán được sẽ trả lại ngay, tôi cũng tin thật, ngu ngốc đứng ra bảo lãnh. Kết quả cậu ta vừa cầm tiền đã một đi không trở lại, toàn bộ nợ nần đều đổ lên người tôi, tôi không thể nào tập trung học hành, không có chỗ ở cố định, chỉ có thể đi chạy vặt, nhìn thấy người Hoa liền tưởng là đám xã hội đen đến. Khi đó tôi cũng suy nghĩ đến việc đi cầu xin ông ngoài, nhưng đến trước cửa rồi vẫn không bỏ được tôn nghiêm mà đi về. Tôi bỏ về Hồng Công, trốn ở chỗ của bác chủ nhà, cứ cho rằng làm vậy sẽ thoát được đám người đó, nhưng trốn gần nửa năm vẫn bị bọn họ bắt được. Ngay khi lưỡi dao đâm vào da thịt tôi, tôi mới nhận ra mình khốn cùng đến cỡ nào.”

“Vậy nên anh lấy cô ta?”

“Thật ra thì cô ấy cũng không muốn lấy tôi, thân phận cô ấy như vậy sao lại đồng ý gả cho một tên ất ơ không có tên tuổi? Nhưng mà cô ấy cũng không còn cách nào, cha cô ấy vì tranh tài sản đã mời không ít luật sư nổi tiếng ở Mỹ, phí luật sư hằng năm lên đến hàng trăm triệu đô Hồng Công, ông ta cũng chỉ là con trai thứ trong một gia đình giàu có, tiền bạc có thể chống đỡ bao lâu chứ? Cuộc hôn nhân của tôi với ấy rõ ràng là một cuộc giao dịch, ông tôi giúp cha cô ấy giành được quyền thừa kế hai tòa báo và một đài truyền hình, cha cô ấy dựa vào dó giúp bọn tôi mở đường ra thị trường Á Thái, sự nghiệp gia đình nhanh chóng được phát triển, trở thành một trong những thương hiệu hàng đầu.”

“Vậy tại sao anh lại vào MH?”

“Kỳ nghỉ lúc năm hai đại học tôi đã đến MH thực tập, những người từng ở phố Wall sao mà chịu nổi những khuôn mẫu nhàm chán của các công việc truyền thống? Huống hồ chi, ông ngoại tôi cũng không muốn tôi nhúng tay vào việc làm ăn của gia đình, ông có con trai, cháu trai, tính thế nào cũng không đến phiên người ngoài như tôi xen vào. Tôi lựa chọn con đường của mình, cũng dùng cách của mình giành lại những thứ thuộc về mình. Ông ngoại tôi đến lúc chết cũng không hiểu tại sao sự nghiệp ông xây dựng cả đời đều bị một đứa người ngoài như tôi giành lấy cả, con ông, cháu ông những người thừa kế sáng giá nhất của họ Đỗ, bây giờ cũng phải nhìn sắc mặt tôi để sống. Ông ấy mắng tôi là súc sinh, nhưng ông lại quên mất, là bọn họ đã dạy cho tôi trở nên tàn khốc như vậy, nếu không muốn bị người khác chi phối, thì bò lên ví trí cao nhất, trở thành kẻ chi phối. Em hỏi tôi vì sao vẫn ở lại MH, MH là khởi đầu cũng là bàn đạp của tôi, chưa đến 5 năm tôi đã có thể quay về phố Wall, nơi đó sẽ không còn là thiên hạ của đám người thượng đẳng nữa, tôi sẽ từng bước bước lên ví trí cao nhất. Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, vẫn tiếp tục làm như vậy, cho đến khi tôi gặp được em, sau khi gặp em tất cả đều thay đổi. Hôm nay khi ăn cơm với lão già đó, tôi thật sự rất ghê tởm, thậm chí còn muốn xem thử vẻ mặt của đám người này sau khi tôi ném đơn từ chức xuống trước mặt họ sẽ như thế nào. Em thấy đó, một kẻ như tôi, khi nghe em nói muốn cùng tôi mở nhà hàng, tôi còn ảo tưởng sau này tôi 50 tuổi rồi sẽ cùng em có 3 đứa con, mỗi cuối tuần chúng ta sẽ như những cặp vợ chồng bình thường dẫn con đi công viên chơi. Tôi sẽ đặt camera khắp nhà, đợi sau này các con lớn rồi rời đi, chúng ta thì không còn nơi nào để đi nữa, liền ở nhà xem lại những video đó đến cuối đời.” Du mỉm cười tự giễu, “Có lẽ tôi già rồi, cũng bắt đầu mềm lòng rồi.”

Giang Quân lắc đầu: “Không đâu, cái này chứng minh anh vẫn còn nhân tính, ít nhất thì vẫn chưa mất hết, vẫn còn biết bản thân muốn cái gì.”

Du cười khổ: “Em nói đúng, thật ra tôi hiểu rõ, dù tôi có trở thành hội đồng quản trị của MH thì vẫn vậy? Vẫn chỉ là một banker, cũng không phải là thần thánh gì, MH thật ra cũng chỉ là một công ty thôi.”

“Đó chẳng qua là do ham muốn chinh phục mà thôi, tôi cũng từng như vậy. Lúc còn học EMBA, mọi người đều bàn về màn mua lại ngân hàng Phổ Lâm vô cùng huy hoàng của MH gây chấn động một thời, đó là thành quả đầu tiên của anh khi ở phố Wall, sau đó thì ông già nhà anh nổi lên, giá trị cũng tăng vọt. Lúc đó tuy rằng khó chịu với anh thật, nhưng cũng rất tự hào về anh, mọi người đều nói anh 27 tuổi đã nổi tiếng khắp phố Wall, tôi 29 tuổi vẫn chỉ là một phó tổng nhỏ bé, cùng lắm thì có chút tiếng tăm ở Hồng Công, có tiếng sớm quá thì không tôn trọng bề trên, không bằng nhân lúc còn trẻ đi lấy chồng giàu cho rồi. Lúc đó tôi tự nhận bản thân là đóa hoa nở muộn, nên chỉ có thể nhẫn nhịn đi làm cấp dưới của người khác, đợi một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua anh, đến lúc đó tôi sẽ sai anh như nô dịch, quăng anh dưới chân mà dẫm đạp tùy ý.” Giang Quân còn hung dữ dậm chân mấy cái.

Du bị chọc cười ha hả: “Bây giờ thì sao?”

Giang Quân đột nhiên thần bí hỏi một câu hỏi không liên quan: “Anh có biết lý tưởng lúc nhỏ của tôi là gì không?”

Du đoán bừa: “Cống hiến cuộc đời mình cho sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa?”

Giang Quân lắc lắc ngón tay, vô cùng tự hào nói ra lý tưởng của mình: “Làm một người vợ tốt một người mẹ hiền.”

Du ở đối diện không thèm nể nang gì cười lớn, Giang Quân giải thích thêm: “Đàn ông chinh phục thế giới, đàn bà chinh phục đàn ông, nếu đàn ông là của tôi, thì thế giới là của tôi rồi.”

“Nhưng đây không giống những lời mà Juno của tôi sẽ nói.”

“Du, tôi đã từng cố gắng thử, nhưng tôi làm không được, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể trở thành một Juno oai phong lẫm liệt được, con đường sau này, tôi vẫn nên chỉ làm Giang Quân thôi. Tôi không thích cuộc sống như vậy, công việc chiếm hết toàn bộ thời gian của tôi, mỗi ngày về nhà tôi đều rất mệt mỏi, chỉ muốn chùm kín chăn nằm trên giường mãi, nhưng rồi trời vẫn sáng, cho dù thế nào vẫn phải máy móc rời giường, làm những công việc như nhau, vướn vào những rắc rối như nhau. Tôi cũng không biết mình đang làm cái gì, vì cái gì, kiên trì như vậy có ý nghĩa gì không.”

Du chỉ thẳng ra: “Đây là do em không hề có dã tâm trong công việc, em vẫn luôn như vậy, đẩy em một cái em mới chịu tiến một bước, nếu không ép em, em cũng không chịu bức phá bản thân.”

“Tôi thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng chưa từng có dã tâm mạnh mẽ giống như anh. Lúc trước vốn định học xong sẽ tìm một ngôi trường làm giáo viên, công việc ổn định sau đó về hưu, nhưng không ngờ đến chuyện nhận được offer đến thực tập ở GT, chuyện đó đối với đám trẻ bọn tôi là một sự vinh quang đến cỡ nào không. Tôi vô cùng đắc ý, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, kết quả anh cũng thấy đó, bước chân vào ngành này như nhảy vào cái hố sâu không đáy.”

Du hỏi: “Là hắn cho em offer đó?”

Giang Quân có hơi ngại ngùng trả lời: “Ban đầu tôi cũng tưởng mình giỏi lắm, sau này mới biết là do anh ấy sắp xếp.”

“Em đã làm rất tốt.”

“Nhưng mà chỉ là công việc thôi.”

“Là trò chơi thì đúng hơn, đối với em đây chỉ một trò chơi, Juno là một cái tên trong game, có phải không?” Du nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, “Đôi mắt em vẫn đẹp như vậy, trong sáng không hề thay đổi vẫn như lần đầu tôi nhìn thấy em vậy. Trước giờ em vẫn luôn đặt bản thân nằm ngoài cuộc, trước nay vẫn luôn thế, không có tham vọng, không có khuyết điểm, không cần gì cả, thật sự chỉ như đang tham gia vào một trò chơi? Có phải tôi cũng chỉ là một phần trong trò chơi của em?”

Giang Quân quay đầu đi, hơi cụp mắt xuống để suy nghĩ, cố gắng tìm ra một từ để diễn đạt suy nghĩ của mình.

Du nhanh chóng áp sát vào cô, hôn lên môi cô một cái, giống như một đứa nhỏ cứng đầu mỉm cười khiêu khích cô: “Tôi biết hai người vẫn chưa có đăng ký, tôi đã nhờ người bạn ở nội địa tìm hiểu thử, trên hộ khẩu của hai người vẫn hiển thị chưa kết hôn.”

Giang Quân có hơi bức bản thân phản ứng chậm quá, lập tức đứng dậy giữ khoảng cách với gã, vuốt lại tóc để lấy lại sự bình tĩnh, nghiêm mặt nói: “Anh cũng nhàm chán thật đó!”

Du vẫn cười như cũ: “Sao em lại nói dối?”

“Tôi không nói dối, về Bắc Kinh bọn tôi sẽ đi đăng ký ngay, nói sao thì anh cũng đừng có thương nhớ tôi nữa, còn nhiều cô gái tốt.”

“Nhưng tôi chỉ cần mỗi em.”

Giang Quân có vẻ sắp nổi điên, cái tên này sao hôm nay nhây dữ? Cô nổi giận quát lên: “Du, chúng ta không có khả năng đâu!”

Du rất bình tĩnh nói: “Cho tôi một lý do.”

Giang Quân hỏi: “Nếu tôi muốn anh từ bỏ việc đầu tư FID ở nội địa, anh sẽ làm sao?”

“Em đang nói cái gì vậy?” Du bị một câu hỏi không đầu không đuôi của Giang Quân làm cho sững người.

“Anh sẽ không bỏ, tới nước này rồi sao anh có thể buông tay được. Nhiều năm cực khổ làm việc, đã sắp chạm tới thành công, làm sao mà anh bỏ xuống được? Tôi chỉ cần một người đàn ông hoàn toàn yêu tôi, có thể từ bỏ tất cả vì tôi, anh ấy có thể nghèo, có thể mạt, nhưng chỉ cần anh ấy yêu tôi bằng cả trái tim này là được.”

Du cau mày nhìn Giang Quân: “Em là đứa con nít sao? Làm gì có người đàn ông như vậy? Không có sự nghiệp, không có địa vị, đến lúc đó e rằng hai người còn chẳng có tiếng nói chung.”

“Đương nhiên là có, tôi đã tìm được rồi.” Nghĩ đến Viên Soái, khóe miệng Giang Quân cũng vô thức nhếch lên.

“Trời ạ!” Du gõ gõ đầu Giang Quân, có chút bất đắc dĩ cười, “Một người như em, sao lại ngốc ngếch như vậy?”

“Là đơn thuần, Du, không nên ép người khác theo tiêu chuẩn của mình, đồ anh muốn Viên Soái chưa chắc cần.”

“Hắn không cần? Hắn… Được, tôi biết hiện tại có nói gì cũng không thay đổi được suy nghĩ của em với hắn, tôi có rất nhiều thời gian cũng rất kiên nhẫn, cũng không muốn tiếp tục không rõ ràng với em nữa. Nói rõ cho em biết, hiện tại tôi với em chỉ là bạn bè, cấp trên, tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của em, nhưng một khi em quyết định rời xa hắn, vậy hãy trở lại bên tôi, tôi sẽ là người xếp hàng đầu chờ em.”

Cái này cũng đặt trước được hả? Giang Quân không biết nên giận hay cười: “Hà cớ gì?”

Du chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, một lúc sau mới cười khổ nói: “Cứ coi như là quả báo đi.”

Hôm sau Giang Quân đi chuyến bay sớm về lại Bắc Kinh, vừa leo lên máy bay đã ngủ không biết trời đất gì, mãi đến khi máy bay đáp xuống, tiếp viên hàng không đến đánh thức cô dậy mới bắt đầu lảo đảo xuống máy bay. Điện thoại vừa mở lên, ngay lập tức nhận được cuộc gọi của Viên Soái, cô ngáp ngắn ngáp dài bảo Viên Soái lát nữa trưa đi ăn cơm với nhau, bây giờ cô phải về ngủ bù.

Giang Quân vừa bước ra ngoài, Doãn Triết không biết từ đâu chui ra giành lấy hành ly của cô đem lên xe, cô nổi giận quát: “Anh nên đi đâu thì đi đi, có người đến đón tôi rồi!”

Mặt Doãn Triết cứ như mới bị ai giật hụi, anh nhìn cô nói: “Chúng ta cần nói chuyện.”

“Có gì mai nói đi.” Giang Quân cũng không buồn khách sáo, nhìn xung quanh tìm kiếm người tài xế trong nhà gọi đến.

“Không được, phải bây giờ, ngay lập tức.” Anh nắm lấy tay Giang Quân.

Giang Quân nhanh chóng rụt tay lại, như hận không thể dùng ánh mắt đâm chết anh.

“Chị Giang Quân.” Tài xế Tiểu Vương chạy tới kêu cô, Giang Quân đưa đồ trong tay cho tài xế, bình ổn cảm xúc lại nói với Doãn Triết: “Hôm nay tôi rất mệt, không có hơi nói với anh, có gì để mai nói có được không?”

Doãn Triết do dự một chút lại nói: “Tôi đưa cô về.”

“Tôi có tài xế đưa về.”

“Cậu ta đưa hành lý về, tôi đưa cô về.”

Giang Quân bị tính tình cứng đầu của anh chọc sắp điên lên. Đầu tiên là Du nói chuyện với cô đến nửa đêm, sau đó lại phải thức tiếp để đóng gói hành lý ký gửi, đến lúc máy bay chuẩn bị cất cánh còn có đủ thứ chuyện dồn tới. Vất vả lắm mới yên ổn được, lại gặp cái đồ cứng đầu này. Giang Quân tức giận trừng anh một cái, cố kiềm lửa giận xuống quay người bỏ đi.

“Vì sao lại muốn đuổi tôi đi?” Doãn Triết nắm lấy cánh tay cô.

Giang Quân nói: “Nguyên nhân thì chắc anh cũng rõ rồi, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, vậy thì không còn là về vấn đề chuyên môn nữa rồi.”

Doãn Triết đứng thẳng người, bày ra tư thế điếc không sợ súng: “Được, tôi sẽ từ chức, nhưng hôm nay cô phải nghe tôi mọi chuyện rõ ràng.”

Từ tận đáy lòng Giang Quân chỉ thấy phiền tới nỗi muốn chửi thề. Cái thói ngang ngược gì vậy, bộ thấy người yêu cũ sống hạnh phúc cái chịu hông hả? Cô nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh có một nhóm bảo vệ sắp đi ngang qua bên này, bèn hít một hơi thật sâu, dùng hết sức la lớn: “Biến thái!”

Leo được lên xe nhà mình rồi, Giang Quân nhìn ra ngoài thấy Doãn Triết bị bao vây tứ phía, mới yên tâm thở ra một hơi, tiếp tục hôn mê sâu.

Chưa được bao lâu, tài xế lại đánh thức cô dậy: “Phía sau có xe đuổi theo chúng ta, có cần báo cảnh sát không?”

Giang Quân quay đầu nhìn biển số xe, lại nhắm mắt tiếp: “Kệ anh ta đi, có giỏi thì lên núi với chúng ta.” . Đọc 𝑡𝘳uyệ𝙣 𝑡ại ﹎ T𝖱u𝘔T𝖱UY e𝙉.𝗏𝙣 ﹎

Cũng không biết qua bao lâu, Giang Quân lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tài xế bắt máy nhỏ giọng nói vài câu, sau đó quay đầu lại hỏi cô: “Chiếc xe đi theo chúng ta bị ngăn lại rồi, nhưng mà anh ta cứ nói là đi cùng chúng ta.”

Điên thật mà, Giang Quân dụi dụi mắt, hạ cửa sổ xuống chăm một điếu thuốc. Tài xế Tiểu Vương rất biết điều bước xuống xe, đứng trước cửa sổ Giang Quân vừa hạ xuống, dùng thân mình che cô lại.

Hết một điếu thuốc, Giang Quân cũng nghĩ ra được cách, gọi Tiểu Vương lái xe quay lại, dừng ở bên trạm gác.

Doãn Triết có vẻ rất không cam lòng đứng bên cạnh xe mình, xung quanh là năm sáu người lính có trang bị vũ trang, dẫn đầu là một sĩ quan vừa thấy Tiểu Vương đã lập tức nghiêm chào: “Vị đồng chí này nói là đi cùng với xe của ngài, nhưng anh ta không có giấy thông hành, chúng tôi cũng đã báo lại với cấp trên.”

Tiểu Vương đứng sau lưng Giang Quân nhỏ giọng hỏi: “Có cần châm chước cho qua không?”

Giang Quân khoát tay: “Khỏi đi, cậu đi nói với mấy người kia là hiểu lầm thôi, đợi lát nữa để tôi tống cổ anh ta đi.” Cô bước qua chỗ trạm gác, dừng lại trước thanh chắn xe qua lại, ra hiệu gọi Doãn Triết bước qua đây.

“Đồng chí, không được bước qua thanh bảo vệ.”

Khóe miệng Giang Quân hơi cong lên, nhỏ giọng nói với Doãn Triết đang bị chặn lại bên kia: “Tôi biết anh tính nói gì, tôi ỷ thế hiếp người, rồi sao? Đây không phải là chỗ anh nên tới, năm đó Kiều Na bám lấy Viên Soái mãi không buông cũng là vì muốn quang minh chính đại bước vào đây. Tôi nói rồi, cô ta là tự làm tự chịu, anh vẫn muốn chứng minh Viên Soái là một tên khốn có phải không? Vẫn muốn trả thù cho Kiều Na có phải không? Nhưng anh có tư cách gì chứ? Nể tình Du tôi lập lại với anh lần cuối, đừng có nghĩ tới chuyện này nữa.”

Hai nắm tay Doãn Triết siết chặc, gân xanh trên thái dương cũng hiện lên: “Cô cho rằng hắn thật sự yêu cô? Nếu hắn thật sự yêu cô, hắn làm sao biết được quan hệ trước kia của tôi với Kiều Na, rồi đưa cô ấy trở về? Cô không cần nhìn tôi như vậy, hắn đã biết quan hệ của tôi với Kiều Na từ lâu, hắn với Kiều Na thành lập giao ước, chỉ cần Kiều Na chia cắt chúng ta, hắn sẽ cho cô ấy tiền bạc nhà cửa.”

“Lại là thần tiên tỷ tỷ của anh nói à?” Giang Quân căn bản là không tin, chỉ thấy buồn cười, “Vậy cô ta có nói với anh chưa, thật ra tôi là vì muốn kích động Viên Soái nên mới đối xử tốt với anh đấy?”

Doãn Triết kinh ngạc: “Cô có ý gì? Cô không tin lời tôi nói?”

“Đương nhiên là không tin, lời anh nói một chữ tôi cũng không tin. Doãn Triết, những chuyện trước đây của chúng ta đã đủ khiến tôi không thể chịu nổi rồi, đừng để tôi phải hối hận vì đã quen biết anh.”

Anh tức giận, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại thôi, một lúc sau mới nói: “Tôi sẽ chứng minh cô thấy.”

Giang Quân cười lớn: “Được, quay về bàn cho kỹ lại với thần tiên tỷ tỷ của anh, bảo cô ta diễn thật trân lên chút.”

Nếu Doãn Triết là cha đẻ của Kiều Na, vậy thì cô chính là mẹ kế, tốn tâm tốn sức đối xử tốt với anh ta, cuối cùng lại biến thành mụ phù thủy qua lời kể lại của đứa con gái thân thương. Hoặc là nói bạn gái cũ như cái nốt ruồi vậy, còn bạn gái hiện tại là con muỗi vằn, cho dù đều thành bạn gái cũ với nhau cả, nhưng mà cũng có tính thâm niên, nếu không phải mối tình đầu thì tự cút qua một bên ngồi khóc đi. Cũng may cô đã sớm không còn tình cảm gì với Doãn Triết, nếu không chắc bây giờ tức đến nỗi muốn nhảy lầu tự tử, sau đó khắc bốn chữ lớn “Chết Không Nhắm Mắt” lên bia mộ.

Giang Quân rút điện thoại ra gọi cho Du ngay trước mặt Doãn Triết, không để đối phương kịp nói lời nào, cô đã nói thắng: “Từ hôm nay tôi xin nghỉ phép, đến khi nào Doãn Triết không xuất hiện nữa thì tôi đi làm lại.” Cô tắt máy, mặc kệ sắc mặt tái mét của Doãn Triết, xoay người lên xe bỏ đi.

Mệt, thật sự quá mệt, Giang Quân vừa phòng đã ngủ thiếp đi, đến chiều mới bò dậy. Viên Soái đã về nhà sớm, đang cùng ăn tối với bà nội cô. Trong phòng ăn bà nội cứ chuyện tạo em bé của hai người đến đâu rồi, Giang Quân thành thật khai báo: “Vẫn đang nỗ lực.” Viên Soái chỉ liếc cô một cái, không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.

Bà nội giục hỏi: “Sao lâu vậy mà vẫn chưa có gì? Hay là mai bà đưa con đi bệnh viện kiểm tra thử?”

Giang Quân thấy Viên Soái đang không nhìn hai người, trong đầu nảy ra một ý, cô nhìn sang Viên Soái lắc đầu bĩu môi.

Cụ bà hiểu ý chỉ đành thở dài. Sau khi ăn xong, tranh thủ lúc Viên Soái đi vệ sinh, cụ bà nắm lấy tay Giang Quân hỏi: “Nó là không muốn hay là không được?” Giang Quân làm mặt đau khổ, thở dài một hơi: “Áp lực công việc lớn quá, thành ra việc kia không được tốt lắm, phải điều dưỡng lại.”

Cụ bà xuất thân là quân y, tự động hiểu ý nghĩa bên trong, vô cùng lo lắng nói: “Bà dẫn nó đi gặp ông thầy lang kia, mấy chuyện này không thể chậm trễ được.”

Giang Quân hoảng hồn, Viên Soái mà biết cô cầm đầu chuyện này, còn không tức chết mới lạ. Cô vội vàng bổ sung vào: “Đừng đừng, bà nội, thật ra cũng không tới mức ấy, ảnh vẫn còn sinh được, tụi con là muốn bồi dưỡng cơ thể thật tốt trước, đợi năm sau mới sinh.”

Cụ bà rất không vui, vội giục: “Phải nhanh lên chứ, bà với ông nội con đều lớn tuổi cả rồi, muốn bồng cháu cố lắm rồi.”

- --

tui thương Du thiệt, nhưng anh ta kể chuyện dài quá:'(

tui edit 2 đoạn ảnh kể chuyện xong tui vừa tội ảnh mà vừa tội bản thân:'(

lịch đăng truyện của tui lệch quá nhiều so với dự định:)) mới đầu thì mong là Hoàn trước khi phim ra, xong lúc phim ra thì mong là Hoàn cùng đợt với hết phim:)) cuối cùng thì vẫn chưa đâu vào đâu cạ:))

thôi để tui đặt mục tiêu lần cuối, có thể là Noel Hoàn truyện đấy các bạn:))

còn lỡ hông Hoàn nữa thì thôi đến đó tính tiếp:))

mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, đeo khẩu trang khi ra đường nha 😷

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!